Tên anh là thời gian

Chương 47 : Chương 47 NGHE VÁCH



Chương 47 NGHE VÁCH

Khoảng thời gian này, Thịnh Đường cũng mệt gần chết. Phàm là những công việc liên quan tới phục hồi nguyên dạng đều không thoải mái gì, chí ít thì sẽ tốn thời gian và sức lực hơn nhiều việc sao chép một cách thuần túy như trước kia.

Các công việc giai đoạn đầu được chuẩn bị chu toàn, phía Tiêu Dã cũng sẽ tiến hành phân tích thông tin đối với mẫu vật của tượng mẫu. Sau khi tổng hợp xong những tài liệu đã thu thập được, cô bắt tay vào chế tạo bản demo theo tỷ lệ 1:10 để chuẩn bị cho việc thiết kế bộ khung sau này của tượng màu.

Khi trước, Thịnh Đường quả thực đã từng làm bản demo cho tượng đất nên quy trình gì đó cô đều rất thuần thục. Để làm bản demo cho tượng màu trong hang đá đều cần tham khảo cách xây dựng bộ khung của những người thợ thời cổ đại, dựa theo sắc thái của demo để thiết kế vị trí của bộ khung, dùng thép góc và cốt thép làm nguyên liệu chế tạo bộ khung, thông qua hàn điện hàn nối bộ khung.

Nhưng quy trình nắm rõ thì nắm rõ vậy thôi, dù sao thì cũng dính líu tới súng thật đạn thật. Những kinh nghiệm với tượng đất trước kia của Thịnh Đường coi như chỉ là bàn binh trên giấy. Để thận trọng, cô vẫn phải hỏi thêm Giang Chấp.

Quan trọng hơn là, làm bộ khung cần đến kỹ thuật hàn điện, đây thực sự không phải là thế mạnh của cô.

Bắt buộc phải tìm Giang Chấp, Thịnh Đường đưa ra cho mình ba lý do có sức thuyết phục mạnh mẽ.

Thứ nhất, mọi người đều bận, ai nấy đều có phần công việc được phân công của riêng mình.

Thứ hai, chẳng phải ngang hay dọc anh ta cũng xem thường Fan thần hay sao? Cô phải xem xem anh có phải chỉ có võ mồm hay không.

Thứ ba, anh từng hứa hẹn có thể hỏi anh bất cứ lúc nào, đương nhiên cô sẽ không lãng phí cơ hội.

Thịnh Đường cảm thấy, mỗi người trong Sáu Viên Thịt Bằm, ai nấy đều như dùng hết toàn bộ sức lực của mình, ai cũng bận rộn cho việc khôi phục. Duy chỉ có Giang Chấp, mấy ngày này rất hiếm khi thấy anh vào hang. Cô nghe Tiêu Dã nói, mấy hôm trước Giang Chấp mua một ít gỗ thuần về nhà, không biết định làm gì.

Trên đường trở lại khu chung cư, Thịnh Đường nghĩ bụng, việc đó có tới tám, chín phần là dùng cho việc nghiên cứu hang đá. Thói quen làm việc của mỗi nhà khôi phục là khác nhau, chẳng ai quy định cứ là nhà khôi phục thì nhất định phải ngồi ở một nơi cố định nào đó để nghiên cứu ra phương án khôi phục.

Trên thực tế, Thịnh Đường cảm thấy mình hơi đề cao Giang Chấp.

Cửa nhà anh để mở.

Bên trong vọng ra tiếng phụ nữ.

Mềm mại, dịu dàng, nghe là khiến người ta ngứa ngáy, khó chịu.

Thịnh Đường đứng ngoài cửa, nghĩ bụng mình có nên đi vào hay không đây? Thẩm Dao này rất có ý với Giang Chấp, tất cả mọi người trong nhóm đều đã nhìn ra. Với khuôn mặt và vóc dáng đó của Giang Chấp, nhìn ngang hay nhìn dọc cũng đều được các cô gái cực kỳ ưa chuộng, thế nên có những cô gái ba lần bốn lượt muốn tiếp cận anh. Anh không thể nào không hiểu ý tứ của đối phương, huống hồ trước đó người ta còn từng tặng anh một cái ôm nồng cháy tình cảm.

Thế nên…

Nếu cô cứ ngang nhiên cất bước đi vào phòng, có phải giống như đang cố tình phá hoại một mối nhân duyên mà người ta có thể đang gây dựng nên?

Thịnh Đường đứng dựa vào bức tường bên cánh cửa, khoanh hai tay trước ngực đăm chiêu suy tư trong bứt rứt. Thôi thì chọn kế sách toàn vẹn nhất, cứ đợi Thẩm Dao đi ra rồi cô hẵng vào.

Dỏng tai.

Hai người họ đang ở ngoài phòng khách.

Thẩm Dao đang hỏi Giang Chấp, nhờ chỉ dạy một vài thứ liên quan tới điệu múa Lục Yêu.

Thịnh Đường khẽ thở dài, công việc trọng điểm của cô Thẩm Dao này là tìm hiểu bối cảnh lịch sử của các bức bích họa, nên đối với nền văn hóa nơi bích họa ra đời, cô ấy là người hiểu rõ nhất. Ngay cả một kẻ tay mơ như cô còn biết tới điệu múa Lục Yêu, sao cô Thẩm Dao này còn phải nhờ người khác chỉ dạy cho?

Giọng Giang Chấp rất trầm, anh cũng không nói nhiều lắm, chủ yếu là Thẩm Dao nói, còn Giang Chấp thi thoảng lại “ừm” một tiếng. Sau cùng họ nhắc đến bức “Hàn Hi Tái dạ yến đồ”(*). Thịnh Đường dĩ nhiên có những hiểu biết về bức danh họa cấp quốc bảo này. Trong cảnh xem múa ở bộ phận thứ hai của bức tranh, nàng ca kỹ được Hàn Hi Tái sủng ái nhất, Vương Ốc Sơn, đang nhảy múa, tư thế nhảy múa lả lướt mê hồn. Mà điệu múa của Vương Ốc Sơn chính là điệu Lục Yêu.

(*) Hàn Hi Tái dạ yến đồ là một bức tranh sinh hoạt khổ rộng do họa sĩ Cố Hoành Trung sáng tác vào thời Ngũ Đại Thập Quốc. Đây là một trong những bức tranh nổi tiếng nhất của Cố Hoành Trung, nó được coi là tư liệu quý giá về cuộc sống của giới thượng lưu Trung Quốc vào thế kỷ 10. Hàn Hi Tái vốn là một viên quan cao cấp trong triều đình của Nam Đường Hậu chủ Lý Dục. Sau khi nghe được những lời đàm tiếu về các bữa tiệc phóng túng trái với Nho giáo của Hàn Hi Tái, Lý Hậu chủ đã cử Cố Hoành Trung tới tham dự một bữa tiệc như vậy và mô tả lại nó bằng tranh. Bức tranh mô tả rất chi tiết trang phục của các quan chức, các nghệ sĩ xướng ca cùng với nội thất của một gia đình quyền quý vẫn còn ảnh hưởng của văn hóa thời nhà Đường nhưng cũng đã có những thay đổi. Vào đầu thế kỷ 20, “Hàn Hi Tái dạ yến đồ” cùng nhiều báu vật cung đình khác từng được Hoàng đế Phổ Nghi đưa khỏi Trung Quốc, tuy nhiên sau đó nó đã được đem trở lại Cố Cung và hiện là một trong những tác phẩm quý giá nhất trong bộ sưu tập của Bảo tàng Cố Cung.

Nhưng chắc phải điệu múa của cung kỹ trên bức bích họa vẫn chưa chắc chắn là Lục Yêu sao? Đang mải nghĩ, cô chợt nghe thấy Giang Chấp hơi cao giọng: “Đường Tiểu Thất, đứng đực ngoài cửa không chịu vào làm gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status