Tên anh là thời gian

Chương 59 : Chương 59 CÔ ẤY KHÔNG DÁM



Chương 59 CÔ ẤY KHÔNG DÁM

Giang Chấp liếc anh ấy một cái, cũng không nói gì, nằm trở lại xuống ghế, vặn mở nắp chai uống một ngụm trà sữa. Tiêu Dã thấy vậy cũng biết sẽ chẳng thể hỏi được thông tin gì, nhưng chỉ muốn chọc anh, bèn ừng ực uống hết quá nửa lon bia, lau sạch khóe miệng rồi tiếp tục nói về Thịnh Đường.

“Tôi và tiểu sư muội của tôi tuy rằng quen biết chưa lâu nhưng những chuyện liên quan tới cô ấy tôi được nghe nói khá nhiều. Cô ấy ấy à, có tài thì có tài, nhưng dù sao vẫn còn ít tuổi, tâm hồn vui chơi vẫn nặng. Ở trong Viện Nghiên cứu này không ít người từng bị cô ấy trêu chọc, còn suốt ngày dùng đồ ăn ngon để dụ dỗ sư phụ tôi. Có trách thì cũng trách sư phụ tôi ham ăn, sau đôi ba lần như vậy thường xuyên bị cô ấy dụ dỗ đánh mất dạ dày. Sau này tôi nghe ngóng được, La Chiếm thường xuyên bị chỉnh, bây giờ La Chiếm chỉ cần nhìn thấy Thịnh Đường đều chỉ mong có thể trốn đi ngay.”

Nói tới đây, Tiêu Dã chép miệng mấy tiếng. Giang Chấp không tỏ bất kỳ thái độ gì, nhưng Tiêu Dã biết anh đang nghe. Anh ấy ngả lên ghế nằm, một tay cầm lon bia lắc lắc, tiếp tục nói: “Buổi tối hôm chúng ta ngồi gặm mỳ sống, miệng của La Chiếm suýt chút nữa thì nổ bay. Nha đầu quỷ quái đó đích thân làm kẹo nổ, bỏ nguyên liệu nhiều vô cùng. Cô ấy cũng không ngừng ức hiếp những người thật thà. Kỳ Dư được coi là bạn cùng lớp với cô ấy, nếu chọc vào cô ấy thì La Chiếm phải hứng chịu. Thế nên tình trạng suốt hai năm qua là, Kỳ Dư buông thả bản thân, ‘động thổ’ trên đầu Thịnh Đường, còn La Chiếm thì như một người vợ bị hành hạ, phải gánh đỡ cho Kỳ Dư.”

Giang Chấp nhìn thẳng về phía trước. Vượt qua tầng tầng lớp lớp mái nhà, anh có thể nhìn thấy nơi duy nhất ồn ào trong đêm, hướng của chợ đêm. Những lời dài dòng lôi thôi của La Chiếm văng vẳng bên tai, anh lắng nghe, không hiểu sao lại chợt nhớ tới dáng vẻ hung hăng càn quấy nhưng vẫn vờ như vô tội của Thịnh Đường, ánh mắt bất chợt đong đầy nụ cười, khóe miệng rướn lên.

“Hai hôm trước, tiểu sư muội có làm bánh cho tôi ăn.” Tiêu Dã vắt đôi chân dài vào nhau, thảnh thơi đung đưa: “Làm tôi hết hồn, tôi còn tưởng mình đắc tội cô ấy lúc nào rồi mà mình không biết, lúc ăn cứ gọi là run rẩy hoảng sợ. Cũng may cũng may, chỉ hết hồn một phen.”

“Làm bánh cho cậu ăn?” Giang Chấp đã có phản ứng. Anh quay đầu sang nhìn anh ấy, sắc mặt hơi trầm xuống.

“Đúng vậy.” Tiêu Dã uể oải, uống nốt chút bia còn sót lại, rồi nắm chặt tay cho lon bia bị bóp đến biến dạng: “Tay nghề nấu nướng của cô nhóc ấy thật sự không tệ đâu, chẳng trách sư phụ tôi thèm ăn…”

Cứ cảm thấy có cơn gió lành lạnh nào thổi sau gáy, anh ấy quay đầu lại nhìn, Giang Chấp đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt ấy quan sát kiểu gì cũng thấy bất ổn. Anh ấy bàng hoàng hỏi: “Cậu chưa được ăn bánh do cô bé ấy làm à? Không thể nào, đến cả Kỳ Dư còn từng lừa cô ấy ăn được một bát mỳ Trùng Khánh.”

Giang Chấp cười khẩy: “Đương nhiên là ăn rồi, còn ăn đến mấy lần rồi ấy chứ. Bánh rồi cả mấy món khác, dụng cụ ăn uống ở nhà tôi toàn là cô ấy mua cả đấy.”

“Thế ư…” Tiêu Dã ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi chỉ sợ cô ấy bận, không muốn quấy rầy cô ấy, thế nên sau hai lần được ăn bánh của cô ấy, tôi cũng không đành lòng phiền cô ấy làm nữa.”

Thật ra trong lòng Tiêu Dã đang thầm ngưỡng mộ đi kèm với đố kỵ. Thật ra anh ấy chỉ được ăn có một lần, còn là vì cô có chuyện nhờ cậy. Tay Giang Chấp này kiếp trước không biết đã làm chuyện tốt gì.

Sau đó anh ấy lại bổ sung một câu, mượn nó đã xoa dịu cơn chua chát từ tận đáy lòng: “À thì, ăn thì ăn vậy thôi, cậu phải chú ý một chút, chưa biết chừng một ngày nào đó cô ấy lại giở trò trong đồ ăn để chỉnh cậu một phen đấy.”

Giang Chấp cười hừ hừ hai tiếng, lại khôi phục điệu bộ nhàn nhã, buông một câu: “Cô ấy không dám.”

Trong lòng anh thì nghĩ: Nha đầu chết tiệt, mua bát đũa dụng cụ về để trưng bày sao? Làm cho tôi ăn một bữa cơm thì chết chắc?

“Với cậu có gì mà không dám chứ.” Tiêu Dã cực kỳ không biết điều, tiếp tục giày vò Giang Chấp: “Trừ phi cậu công khai thân phận, tôi dám bảo đảm cô ấy sẽ tuyệt đối bảo sao nghe vậy.”

Giang Chấp lại cười khẩy: “Thân phận của tôi chính là một nhà khôi phục bích họa, còn gì nữa để công khai?”

Tiêu Dã buông một tiếng thở dài: “Có người dù nghèo khó cả đời cũng muốn được bò lên đỉnh cao, còn có người vừa ra đời đã đứng ở trên đỉnh rồi. Cậu có thể cảm thấy sao cũng được, nhưng không thể thay đổi được sự thật ngoài kia người ta vẫn tặng cậu một danh hiệu Fan thần.”

“Có danh xưng đó hay không thì tôi vẫn sẽ khôi phục bích họa.” Giang Chấp thật sự không hiểu chuyện này có gì đáng để tự hào, anh nhíu mày: “Con người đâu có dựa vào danh hiệu để sống.”

Tiêu Dã bật cười: “Giang Chấp, nếu tôi mà không quá hiểu cậu, cậu nói câu này, tôi nhất định sẽ cho là cậu làm cao. Danh hiệu mà cậu không buồn quan tâm là ước mơ mà biết bao nhiêu người đang ảo tưởng đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status