Tên anh là thời gian

Chương 61 : Chương 61



Chương 61 ĐÔN HOÀNG CHÍNH LÀ TÍN NGƯỠNG

Chuyện này từ miệng La Chiếm mà ra, rõ ràng vì anh ấy cũng cảm thấy nghiêm trọng rồi.

Kỳ Dư bây giờ về cơ bản là lấy hang làm nhà. Dù sao trời cũng nóng, anh ấy bèn thẳng thừng dựng một chiếc lều quân dụng ngay trên mặt đất trống trước hang, những lúc đói hay mệt lại chui vào trong lều. Chuyện kể rằng vào một đêm trăng mờ gió rít, Kỳ Dư đang ngồi đăm chiêu suy nghĩ trước một phương án khôi phục, chợt ngẩng phắt đầu lên, qua một ô cửa sổ của lều nhìn thấy bên trong hang số 0 lờ mờ có tia sáng.

Thế nên người ta mới nói ném Kỳ Dư vào trong hang khôi phục bích họa quả thật là lãng phí nhân tài. Với trí tưởng tượng của anh ấy, không đi làm biên kịch thì thật là đáng tiếc. Anh ấy tưởng tượng ra có thể nói là rầm rầm rộ rộ. Khi La Chiếm nhận được một cuộc điện thoại của Kỳ Dư và tới đó thì được nghe Kỳ Dư miêu tả lại rằng: Một cơn gió rít thổi vào trong hang, bên trong là sấm chớp đì đùng, còn có thể nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, giống như có yêu ma đang tác oai tác quái vậy…

La Chiếm không tin vào tà ma, túm cổ Kỳ Dư lôi vào trong hang. Kỳ Dư sợ đến mềm nhũn cả chân, không sao xách lên được, sống chết nói rằng trong hang có yêu quái. Thế nên, cảnh tượng La Chiếm chạm mặt với một Giang Chấp nửa đêm nửa hôm tới hang kiểm tra tình hình là như thế này: La Chiếm cao to vạm vỡ cõng Kỳ Dư trên lưng xuất hiện ở cửa hang, cửa hang mở ra đã rất lâu rồi mà Kỳ Dư vẫn không dám mở mắt ra.

Cuối cùng, La Chiếm hất Kỳ Dư đang bám riết trên người mình như một con bạch tuộc xuống đất, bực dọc quát khẽ: Cậu tìm cho tôi xem yêu quái ở chỗ nào, có phải bị ngớ ngẩn không?

Khi nhìn thấy Giang Chấp qua những kẽ tay, Kỳ Dư gần như bật khóc tới nơi: Bác sĩ Giang, sao lại là anh chứ!

Đương nhiên, chuyện này vẫn còn phần sau.

Còn chưa kịp đợi tình hình sáng tỏ, ngoài cửa hang đã vọng vào tiếng bước chân, có người đi lên cầu thang, âm thanh tuy không quá to, nhưng vào thời khắc vạn vật đều im ắng, cho dù chỉ là một tiếng lá rụng cũng có thể nghe thấy động tĩnh.

Lúc đó chân của Kỳ Dư lại mềm oặt đi, răng va vào nhau lập cập, run lẩy bẩy hỏi La Chiếm: Giờ này còn có thể có ai đến nữa? Trừ phi là ma…

Anh ấy quên bẵng mất rằng Giang Chấp đứng ở đằng sau cũng tới hang vào lúc nửa đêm.

Về sau cũng không biết Kỳ Dư suy nghĩ thế nào, có thể vì thật sự đã sợ hãi đến tột cùng nên nảy sinh sự phản kháng theo bản năng. Khi tiếng bước chân dừng lại trước cửa hang, Kỳ Dư bỗng nhiên hét ầm lên lao về phía đó, mở tung cửa hang, phát ra một tiếng gào thét từ tận sâu tâm hồn: “Yêu nghiệt, đi chết đi!”

Ngoài cửa hang có vài giây im phăng phắc…

Sau đó liền nghe thấy “yêu nghiệt” chậm rãi lên tiếng: “La Chiếm, người muốn chết có phải là cậu không?”



Nghĩ tới đây, Tiêu Dã lại buộc phải bổ sung thêm một câu: “Đợi có dịp tôi cũng phải nhắc nhở cô tiểu sư muội kia của tôi một chút, học cái gì không học, nhất quyết thích học cậu cái trò nửa đêm nửa hôm mò vào trong hang. Hai người làm vậy còn gì là giá trị quan nơi công sở nữa? Đến cả La Chiếm cũng xúi quẩy theo.”

Ai dè Giang Chấp hoàn toàn chà đạp những lời khuyên thật lòng thật dạ này của Tiêu Dã xuống dưới chân: “Nhát gan như vậy mà còn dám làm việc dưới sự dẫn dắt của tôi, làm nhà khôi phục bích họa có ai không bất kể ngày đêm?”

Tiêu Dã toát mồ hôi, cảm giác bao lời khuyên răn nãy giờ của mình đổ xuống sông xuống biển cả…

Điều anh ấy đề cập ở đây là chuyện Kỳ Dư nhát gan hay không nhát gan ư?

Câu nói tiếp theo của Giang Chấp cũng đã giải đáp luôn cho nỗi “lo lắng” của anh ấy: “Vả lại, tôi tới đây là để sửa chữa bích họa chứ không phải để kết bè kết đảng. Quan hệ với mọi người tôi không rành cũng không sao, chẳng phải còn có cậu ư?”

Câu cuối cùng khiến Tiêu Dã nghe xong mà muốn thổ huyết. Anh ấy nghĩ thầm: Tôi mắc nợ cậu chắc?

“Đối với hang số 0 cậu có dự định gì?” Tiêu Dã cảm thấy vẫn nên nói một chút chuyện nghiêm túc thì đáng tin cậy hơn.

Giang Chấp đáp nhẹ tênh: “Không có dự định cụ thể, đi bước nào tính bước đó.”

“Hiếm có thật, tôi cứ tưởng Fan thần danh tiếng lẫy lừng lúc nào cũng tính mười bước mới đi một bước chứ.”

Giang Chấp cười nhạt: “Con người không thể quá lười biếng được, cần năng vận động.”

“Cũng đúng, dẫu sao thì tuổi tác cũng bày ra đó rồi.”

Giang Chấp mím môi, bất thình lình nhớ tới chuyện Thịnh Đường cứ động một tí lại gọi anh “ông anh”, bèn quay đầu nhìn Tiêu Dã: “Cậu cảm thấy tôi có nhiều tuổi không?”

“Câu hỏi này… tuổi tác là chuyện còn phải xem so sánh với ai.” Tiêu Dã chậm rãi đáp: “Nếu so với Giáo sư Hồ thì cậu vẫn chỉ coi là một bạn nhỏ.”

Vậy so sánh với một cô nhóc mới ngoài hai mươi… sao lại lớn hơn nhiều như thế chứ?

Giang Chấp sực tỉnh, mình so sánh tuổi tác với cô ấy làm cái gì!

“Nghe nói cậu định tới Bắc Kinh một chuyến?”

“Ừm.”

“Thẩm Dao đi cùng?”

“Ừm.”

“Chẳng trách suốt cả chiều hôm nay, cô ấy vui như gì ấy.”

Giang Chấp im lặng, chuyện này có gì đáng vui chứ.

Tiêu Dã cũng không lên tiếng nữa, uống nhiều bia vào bụng cũng bắt đầu căng ra. Anh ấy nằm ngả ra sau, chốc chốc lại đưa tay xoa bụng, vượt qua bóng đêm trước mắt ngắm nhìn ánh đèn ở con đường đối diện, giống như một người đứng nơi Cửu Thiên nhìn xuống nhân gian phồn hoa vậy.

Gió thổi qua trong im lặng, cũng lại vì có chút bia lạnh trong người nên cảm thấy sảng khoái.

Sống ở nơi nhân gian bình dị nhưng lại không thể hưởng thụ sự yên tĩnh.

Tiêu Dã khẽ thở dài một tiếng, giây phút thoải mái nhất có lẽ là khoảnh khắc này rồi. Anh ấy quay đầu nhìn nhanh Giang Chấp, phát hiện anh cũng đang nhìn về phía xa, ánh mắt xa xôi thâm trầm, có lẽ cũng đang có chung cảm nhận với anh ấy chăng.

Rất lâu sau Giang Chấp mở lời nhưng vẫn không thu lại ánh mắt: “Tiêu Dã, gia cảnh của cậu không tệ, lại học một ngành kiếm được tiền, cuối cùng vì sao vẫn chọn ở lại Đôn Hoàng?”

Tiêu Dã không ngờ Giang Chấp lại hỏi vấn đề này.

Suy nghĩ một lát, anh ấy trả lời: “Có thể vì Đôn Hoàng có một nguồn sức mạnh.”

Giang Chấp quay đầu lại nhìn Tiêu Dã, không hiểu: “Sức mạnh?”

Tiêu Dã gật đầu: “Đúng vậy, là sức mạnh.”

“Ý cậu muốn nói là tín ngưỡng?” Giang Chấp khẽ nhướng mày: “Nói thật lòng, tôi ôm nghi ngờ đối với từ này.”

Tiêu Dã cũng quay đầu sang, nhìn thẳng vào mắt Giang Chấp, nhấn mạnh: “Đôn Hoàng chính là tín ngưỡng.”

Giang Chấp hơi sững sờ.

Cuối cùng Tiêu Dã cũng kéo ánh mắt của mình từ nơi xa trở về, chỉ vào khoảng đèn đuốc phía xa: “Khu vực đó, chợ đêm Sa Châu, là nơi mang không khí dân dã thuần túy nhất, tựa hồ hàng trăm ngàn năm nay vẫn chưa từng thay đổi vậy. Ai có thể ngờ được ở một nơi nằm tại vùng Tây Bắc như thế này lại sở hữu một quần thể hang đá bích họa lớn nhất thế giới? Khi chưa tới Đôn Hoàng tôi không hiểu gì về nơi này. Nhưng sau khi tới Đôn Hoàng rồi tôi lại càng mù mờ hơn. Phồn hoa và hoang lạnh cùng tồn tại, dã man và văn minh cùng tồn tại, thương xót và rung động cùng tồn tại, khiến người ta cam tâm tình nguyện bị khuất phục, đây chính là tín ngưỡng. Mà thứ gọi là tín ngưỡng này không thể giải thích rõ được, vì nó tới từ tận đáy lòng.”

“Vả lại…” Tiêu Dã lại cười: “Cũng phải có người sửa bích họa chứ?”

Giang Chấp cũng cười: “Thế nên dù có ngã sưng vù mặt mũi cũng không hề gì.”

“Làm nghề này của chúng ta cũng giống như ở trong đội cảm tử vậy, có nguy hiểm gì không gặp? Gặp nơi sạt lở núi mất mạng là điều có thể.” Nói tới đây, Tiêu Dã cố tỏ ra thoải mái: “Được đấy, đúng là sinh ra để làm lãnh đạo, gốc gác của các thành viên cậu đều nắm rõ trong lòng bàn tay.”

Giang Chấp cười khẩy một tiếng.

“Cậu thì sao? Khắp thế giới có biết bao nhiêu bích họa để sửa, chẳng phải cậu cũng nhất quyết chọn Đôn Hoàng đấy ư?” Tiêu Dã vòng vo bóng gió hỏi một điều mà mình đã hoài nghi trong lòng.

Giang Chấp im lặng một lúc lâu rồi nói: “Bởi vì có người nói rằng, tới Đôn Hoàng, cho dù đứng giữa nơi hỗn tạp cũng có thể nghe thấy tiếng lục lạc(*).”

(*) Lục lạc treo trên cổ lạc đà, khi lạc đà bước đi lục lạc sẽ phát ra tiếng kêu.

“Thế ư?” Tiêu Dã dựa đầu xuống lưng ghế, nhắm mắt lại, nghe một lúc rồi gật gù: “Quả đúng thế thật.”

“Mấy lời vớ vẩn đó mà cậu cũng tin.”

“Tin chứ.” Tiêu Dã vẫn nhắm nghiền mắt: “Cậu không nghe thấy là vì cậu không tỉ mỉ lắng nghe. Tiếng lục lạc của Đôn Hoàng, nó tới từ núi Minh Sa, nó du ngoạn qua sa mạc Gobi, du đãng qua những ngọn đồi trọc của núi Tam Nguy, và tồn tại trong huyết mạch của những người con Đôn Hoàng.”

Có những âm thanh cần lắng nghe bằng con tim.

Yên tĩnh lại, để đôi tai vượt qua những náo nhiệt ồn ã tấp nập, vượt qua những bước chân trùng trùng điệp điệp, qua những dòng nước róc rách chảy, qua đại mạc hoang vắng là có thể nghe thấy âm thanh lục lạc nhẹ nhàng khe khẽ đã bị đô thị phàm trần che lấp.

Lại có gió thổi qua.

Từ phía chợ đêm Sa Châu thổi tới.

Tiêu Dã bỗng dưng muốn ăn xiên thịt dê nướng.

Lại qua một lúc lâu, Giang Chấp nói: “Nể tình cậu mua trà sữa cho tôi, tôi nhắc nhở cậu một câu, sau này bớt hóng hớt chuyện của Tiểu Thất lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status