Tên anh là thời gian

Chương 63 : Chương 63 XỨNG ĐÔI VỪA LỨA BIẾT BAO



Tiêu Dã dịu dàng hơn Giang Chấp rất nhiều, cũng ngồi bệt xuống đất như cô, cầm lấy bản đồ thiết kế khôi phục nguyên dạng của cô, xem xét và nói: “Điểm tốt của pho tượng trong hang nằm ở chỗ nó thuộc đời Đường, thế nên có không ít tài liệu để tham khảo. Nhưng một khi xuất hiện nhiều tài liệu cũng sẽ làm rối sự lựa chọn của em, thế nên phần nhiều vẫn phải dựa vào kinh nghiệm của em để phán đoán. Lấy ví dụ như chiếc trâm cài tóc này. Kiểu tóc của Bồ Tát khác với Phật, thường là các kiểu tóc nữ tính.”

“Qua các tư liệu lịch sử, kiểu tóc thường gặp nhất ở đời Đường là kiểu búi cao, đây cũng là kiểu tóc được thể hiện nhiều nhất trong các hang đá tại Đôn Hoàng. Nhưng búi cao cũng có nhiều loại, kiểu dáng vô cùng đa dạng. Cá nhân anh cảm thấy bức ảnh tư liệu mà Thẩm Dao đưa cho em quả thực rất gần gũi. Ngoài ra, về ngũ quan của pho tượng em có thể tham khảo một chút các hang số 203, 220 và 68.”

Thịnh Đường gật đầu lia lịa như dập tỏi. Cô rút một cây bút từ trong túi ra, cắn mở nắp bút, khẩn trương ghi chép lại những lời Tiêu Dã vừa nói.

Thái độ miễn cưỡng ra vẻ một học sinh ngoan ấy càng khiến Tiêu Dã phì cười. Anh đưa tay xoa đầu cô: “Đừng nôn nóng, có vấn đề gì không hiểu có thể tới tìm anh hỏi bất cứ lúc nào.”

Khiến Thịnh Đường nghe mà cảm động vô cùng.

Nhưng cô còn chưa kịp thể hiện sự cảm kích của mình, Tiêu Dã đã bắt đầu trở lại với thái độ không mấy nghiêm túc, kể cho cô nghe chuyện Giang Chấp đi công tác, hơn nữa nhấn mạnh trọng điểm vào việc Thẩm Dao sẽ đi cùng. Thấy Thịnh Đường không lên tiếng, anh lại rất hóng hớt, tiếp tục hỏi có phải cô đã biết việc này từ lâu rồi không.

Làm sao cô biết được?

Giang Chấp đã khi nào báo cáo lịch trình làm việc của anh với cô đâu?

Tiêu Dã nhìn thấy cô tô đi tô lại số “2” trên cuốn sổ tới mức sắp rách giấy tới nơi, bèn dùng bả vai huých vào người cô: “Em không muốn đi theo à?”

“Không muốn.” Thịnh Đường trả lời dứt khoát, đầu bút ghì lực rất mạnh xuống, chính giữa con số “2” lập tức rách ra.

Tiêu Dã nhìn cô mà chỉ muốn cười.

Trên đỉnh đầu phía chếch đối diện chính là Kỳ Dư, toàn bộ hình tượng diện mạo của anh ấy lúc này không khác gì một phi hành gia. Không còn cách nào, Phi Thiên ở trên nóc quá mong manh, có lúc những phần bị khởi giáp sẽ rụng xuống, buộc phải đeo một chiếc kính đủ rộng rãi mới được.

Có điều, đôi tai Kỳ Dư vẫn dỏng lên nghe ngóng bốn phía. Sau khi nghe thấy mấy lời của Tiêu Dã, Kỳ Dư cười hỏi La Chiếm: “Cậu có muốn đi cùng không, giúp Thẩm Dao một tay.”

La Chiếm không đoái hoài tới Kỳ Dư.

Tiêu Dã ngồi phía dưới vui ra mặt: “Tôi phải xin sư phụ của chúng ta mới được, để cả Sáu Viên Thịt Bằm cùng đi cho xong, tiện thể tới đó cả đám tụ tập làm một bữa vịt quay.”

Liên quan đến vấn đề ăn uống, Kỳ Dư là người tán đồng nhất. Bình thường làm việc trong hang đá quá vất vả, được thỏa mãn cái miệng là cách thức trực tiếp nhất để xoa dịu áp lực, thế nên Kỳ Dư ở trên đỉnh đầu sướng đến khoa chân múa tay, dáng vẻ đó cứ như anh ấy cũng sắp được đi Bắc Kinh thật vậy.

Cả hang e rằng chỉ có La Chiếm và Thịnh Đường là lạnh lùng nhất.

La Chiếm đánh một cái vào gáy của Kỳ Dư: “Cậu cẩn thận một chút, ngã xuống dưới bây giờ!”

Kỳ Dư chẳng quan tâm được đến chuyện cẩn thận hay không cẩn thận, liếc xuống dưới nhìn Tiêu Dã và Thịnh Đường đang khoanh chân ngồi bệt dưới đất, sau đó quay trở lại tiếp tục tập trung vào công việc của mình, miệng không ngừng: “Tiêu Dã, với tư cách là đại sư huynh, anh phải giành được lợi lộc gì đó cho bọn tôi đấy. Anh xem anh đẹp trai như vậy, ngồi bên cạnh Đường Đường quả thật là trai tài gái sắc, hơn nữa hôm nay cả hai người đều mặc bộ đồ lao động liền thân, giống hệt đồ đôi, xứng đôi vừa lứa biết bao.”

Anh ấy lấy keo, động tác cũng nhẹ nhàng hơn, tỉ mỉ, hết sức tỉ mỉ rồi tiếp tục nói: “Đường Đường, đại sư huynh của chúng ta là tốt nhất phải không. Theo như anh thấy, sau này tất cả mọi vấn đề của em trong công việc em cứ hỏi luôn Tiêu Dã cho xong, anh ấy dành cho em bao nhiêu kiên nhẫn…”

La Chiếm âm thầm đá vào Kỳ Dư một cái.

Tên vô duyên Kỳ Dư không hiểu đã xảy ra chuyện gì, bèn kêu lên một tiếng: “Cậu đá tôi…”

“Này Kỳ Dư!” La Chiếm lập tức ngắt lời Kỳ Dư: “Chẳng phải ban nãy cậu cảm thấy có một phần tranh mà kỹ thuật Sfumato(*) khá đặc biệt sao? Đúng lúc có thể hỏi ý kiến bác sĩ Giang.”

Kỳ Dư sững người.

(*) Là một dạng kỹ thuật tạo ra sự bóng mịn có nghĩa là tạo ra sự chuyển đổi mềm mại giữa màu sắc và tông màu nhằm tăng sự hoàn mĩ cho bức tranh. Thường được sử dụng bằng cách tạo ra độ chói sáng bao gồm các đường kẻ và đường viền, từ vùng sáng đến vùng tối. Kỹ thuật này nổi tiếng khi được sử dụng cho bức tranh Nụ cười nàng Mona Lisa.

Kỳ Dư sững người.

Thịnh Đường cũng ngẩn ra, quay đầu lại nhìn. Giang Chấp đứng ngay ở cửa hang, anh vào từ khi nào mà họ hoàn toàn không phát hiện ra.

Giang Chấp không nhìn cô, biểu cảm cũng rất hờ hững.

Thịnh Đường bĩu môi, quay đầu tiếp tục xem bản thiết kế. Cô đâu có đắc tội với anh nhỉ, sao phải tỏ thái độ lạnh nhạt như vậy chứ?

Tiêu Dã uể oải ngước lên nhìn định chào anh, không ngờ anh phóng qua một cái nhìn lạnh lùng, u tối, còn mang theo chút sắc lẹm. Bàn tay Tiêu Dã đờ ra giữa không trung, thế này là sao đây?

Kỳ Dư quả thật gặp phải một vài vấn đề nên hoàn toàn không phát hiện ra sự thay đổi tinh tế trong bầu không khí tại hang. Thấy Giang Chấp tới, anh ấy lập tức bước vào trạng thái làm việc.

“Cách lan màu, bác sĩ Giang, anh mau qua đây xem thử, phần này của tôi quả thực có chút kỳ lạ đấy.”

Xét về sự vô tâm vô tính, cả hang này có thể chỉ có mình Kỳ Dư mà thôi.

Giang Chấp đi tới.

Giá đỡ không chống đỡ nổi nhiều người như vậy. La Chiếm bước xuống trước, dựa ngay bên cạnh giá đỡ không đi đâu xa. Sau khi trèo lên, Giang Chấp đeo găng tay vào, Kỳ Dư hắt nguồn sang về phía ấy.

Bên này, Thịnh Đường vẫn còn đang nghiên cứu về ngũ quan của bức tượng, tai vẫn nghe được những lời Giang Chấp nói. Chất giọng anh trầm thấp, không nghe ra được là vui hay không vui.

“Ánh sáng từ xa không đủ.” Giang Chấp nói một câu.

Đây là việc của La Chiếm thế nên anh ấy vô thức đi tìm đèn hắt sáng từ xa.

“Đường Tiểu Thất, qua đây hắt sáng.”

Thịnh Đường còn đang ngồi suy nghĩ không biết búi tóc cao của pho tượng này sẽ dựng đứng hay hơi nghiêng, bất thình lình thấy có người gọi tên mình, hơn nữa còn ở một nơi kín đáo và rộng rãi như trong hang. Biệt danh của cô bị Giang Chấp gọi to ra, vừa nghe rõ âm vọng cũng nghe ra được vài phần không vui.



Cô hơi ngơ ngác.

Không phải, việc này là việc cô nên làm sao?

La Chiếm nói: “Cứ để tôi làm cho, đèn khá nặng, lúc cần thiết còn phải giơ cao lên. Cô ấy là con gái, làm gì có nhiều sức như vậy?”

Bình thường bị Thịnh Đường chỉnh đốn thì chỉnh đốn vậy thôi, nhưng trong công việc anh ấy vẫn chăm lo được chỗ nào thì chu đáo chỗ đó, hơn nữa đây vốn dĩ cũng là công việc của La Chiếm.

Thịnh Đường giữ nguyên tư thế ngồi khoanh chân, bất động.

Giang Chấp quay người lại, một tay gác lên tay vịn của giá đỡ, nhìn cô từ trên xuống, không vui vẻ cũng chẳng tức giận, có điều giọng nói hơi trầm xuống: “Đường Tiểu Thất!”

Thôi được rồi, thôi được rồi! Gặp phải một ông sếp nắng mưa thất thường như thế này cô cũng đến ngất mất thôi.

Lúc đứng dậy, tiến tới đón lấy chiếc đèn trong tay La Chiếm, Thịnh Đường nghĩ, quay về nhất định phải tìm Giáo sư Hồ xin được đổi công việc. Từ ngày cô làm việc với Giang Chấp tới giờ, cô cảm thấy mình cứ như một người ngồi tàu lượn cao tốc vậy, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu cũng có thể phải hứng chịu một màn kích thích mạo hiểm. Cô trẻ tuổi thì trẻ vậy thôi nhưng cũng không đỡ nổi bị giày vò như vậy đâu.

Nếu Giáo sư Hồ không đồng ý thì phải làm sao ư?

Đã đặc biệt gọi cô tới nói là phải chăm sóc cho Giang Chấp, cứ làm như gửi gắm trẻ mồ côi vậy.

Thịnh Đường xác định tâm lý, nếu Giáo sư Hồ không đồng ý thì cô sẽ ngày ngày chạy tới nhà thầy nấu lẩu, nấu xong lập tức bê nồi lẩu đi, chỉ cho ông có phần ngửi hơi thôi.

“Hắt nguồn sáng lên trên.”

Thịnh Đường ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên bóng lưng của Giang Chấp, nghiến chặt răng, bảo cô giơ đèn thật sao!

Ánh sáng lập tức được hắt vào một phần bức tranh.

Chùm sáng xa tản mạn, thích hợp nhìn tổng thể. Như thế, tuy rằng Thịnh Đường đang đứng bên dưới giá đỡ thì vẫn có thể nhìn rõ tình hình của bức bích họa nhờ vào khoảng sáng rộng lớn này.

Cũng bị tàn phá dữ dội, nhưng từ những bộ phận còn sót lại đại khái có thể nhìn ra đây là bức “Vua Thi Tỳ cắt thịt cứu chim”(*).

(*) Bức bích họa mô tả câu chuyện vua Thi Tỳ, vì cứu chim bồ câu sắp bị chim ưng ăn thịt, đã hiến thịt mình cho chim ưng. Trong bích họa, bên cạnh vua Thi Tỳ là một người đàn ông ngồi cắt thịt, cắt rất nhiều, nhưng vẫn không bằng trọng lượng chim bồ câu, cuối cùng đành phải lấy thân thể vua làm trái cân, và bồ câu được đặt trên bàn cân.

Là một câu chuyện bổn sinh(**) nổi tiếng trong bích họa Đôn Hoàng. Nhắc đến “Vua Thi Tỳ cắt thịt cứu chim” sẽ nhớ đến hang số 254. Mà mỗi lần nhắc tới hang số 254, bức họa về câu chuyện bổn sinh này cũng sẽ được đặc biệt nhắc lại. Nó cách đây đã 1500 năm, điểm đặc biệt nhất là được xử lý một cách khác biệt về màu vẽ, cũng chính là kỹ thuật

“Sfumato” mà ban nãy Kỳ Dư có nói.

(**) Bổn sinh chỉ những câu chuyện tiền thân Đức Phật Thích Ca. Tứ chúng Phật tử tin vào thuyết luân hồi, cho rằng Phật Thích Ca trước khi thành đạo đã trải qua nhiều kiếp, có kiếp là quốc vương, tăng sĩ, thương nhân… làm rất nhiều việc thiện cứu độ chúng sinh, đây là những câu chuyện chủ yếu trong kinh Bổn Sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status