Tên anh là thời gian

Chương 68 : Chương 68



Chương 68 CẬU TỪNG GẶP LOẠI LÃNH ĐẠO NHƯ VẬY CHƯA?

“Bốn món mặn một món canh! Sau đó còn là mỗi bữa! Vậy mà còn dám mở miệng nói với mình anh ta ăn không nhiều? Trình Tần, cậu nói cho mình nghe xem, mình là kẻ bất thường hay anh ta là kẻ bất thường đây?”

Quả nhiên đúng với câu trong lòng có ghèn thì khó mà chợp mắt. Ngoài cửa sổ trời đã tối thui, vạn vật hoàn toàn yên ắng, sau nhiều lần trằn trọc bứt rứt, Thịnh Đường gọi cho Trình Tần một cuộc điện thoại, bức xúc tố cáo lão lưu manh bỉ ổi vô sỉ Giang Chấp.

Tất cả mọi sự kiện xảy ra trong ngày hôm nay không khác một nồi canh bị dính phân chuột. Vốn dĩ tâm trạng đang không tệ, lại bị Giang Chấp quấy phá cho tan tành.

Trình Tần cũng không ngủ được, nhưng cho dù đã đi ngủ rồi thì cuộc điện thoại này của Thịnh Đường cô ấy cũng không dám không nhận. Ở thời đại chuyện gì cũng có thể nhắn thẳng một tin nhắn thoại WeChat như bây giờ, khi người ta gọi thẳng một cuộc điện thoại tới thì đều là những chuyện gấp bách.

Có thể nghe ra, Thịnh Đường sắp bị người tên Giang Chấp đó dồn ép tới phát điên rồi.

“Chiếc quần đó, cậu còn nhớ chứ?”

Trình Tần cảm thấy mơ mơ hồ hồ đối với tư duy nhảy cóc này của Thịnh Đường: “Chiếc quần nào?”

“Chính là chiếc quần, cả ba chúng ta cùng mua chung, kiểu quần yếm túi hộp, lúc trước chính tay mình chọn nó đó.”

“À à à, chiếc quần đó làm sao?”

“Không cho mình mặc!” Thịnh Đường cáu, tắm rửa xong tóc vẫn chưa khô hẳn. Cô buông xõa tóc ngồi trên giường, bật một ngọn đèn sàn nhà. Gương mặt nhỏ trắng trẻo phản chiếu lên lớp kính cửa sổ, thái độ không vui vẻ chút nào. “Trình Tần, cậu đã bao giờ gặp loại sếp như vậy chưa? Ăn mặc kiểu gì cũng quản lý, có câm nín không?”

“Vì sao lại không cho phép cậu mặc?”

“Làm sao mình biết được? Mình nghĩ là một chiếc quần cũng đâu đắc tội gì tới anh ta chứ.”

“Cậu không giải thích với anh ta chiếc quần đó là đại diện cho tình chị em cây khế của ba chúng ta ư?”

“Giải thích? Mình phải có thời gian giải thích mới được chứ đại tỷ. Thẳng thừng nói với mình, còn mặc nữa sẽ trừ điểm. Mình cực kỳ… thật sự phục luôn.” Không nhắc đến chuyện này còn đỡ, cứ nhắc đến máu nóng của Thịnh Đường lại sục sôi.

“Trừ cái gì quái gì cơ?”

“Điểm, ‘f-e-n’, trừ điểm! Tỷ tỷ, cậu chắc chắn không nghe nhầm, trừ điểm đó, mẹ kiếp!” Thịnh Đường chống tay lên trán: “Ông chú Giang không có cách nào thẳng thừng trừ lương của bọn mình bèn chơi cái trò tính điểm. Quả nhiên người ở thời đại nào dùng cách của thời đại ấy.”

“Cậu gọi người ta là ông chú à.” Trình Tần ở đầu kia bật cười: “Mình nhìn ảnh thấy còn trẻ trung lắm mà, đẹp trai nữa.”

“Nghe đồn là lớn hơn mình cả chục tuổi, không gọi anh ta một tiếng cụ lớn là khá lắm rồi.” Thịnh Đường ngẫm nghĩ, chợt cảm thấy mắng chửi người ta như vậy cũng không hay ho cho lắm: “Đẹp trai thì đúng là đẹp trai thật nhưng không cứu vớt được cả một bụng đầy ý đồ xấu xa. Cậu từng gặp người nào còn xấu xa hơn cả mình chưa?”

“Cậu có thể tìm điểm yếu nào đó để ngoan cố chống đối.”

Nghe xong, ngọn lửa tức giận của Thịnh Đường chợt yếu đi một đoạn: “Dù sao thì mình cũng đã lừa tiền của người ta. Hơn nữa lúc trước quả thực là mình xúi bẩy anh ta mua đồ nấu nướng…”

Nghe xong, Trình Tần liền nghĩ bụng: Không ổn rồi, như vậy há chẳng phải sẽ đả kích tính tích cực của tiểu ma đầu Thịnh Đường này sao? Tay Giang Chấp này định debut vị trí Center, giành địa vị người thách đấu của cô ấy sao?

Cô ấy hắng giọng nói: “Cậu ấy à, chỉ là chưa phát huy tốt, nói một cách khác chính là quá khinh địch. Cậu nghĩ mà xem, bình thường cậu toàn tiếp xúc với đám rau cải õng à õng ẹo, tay không cũng có thể bóp nát. Còn Giang Chấp là một cây bắp cải già, cậu không tốn mấy phần công lực để đấu với anh ta thì không được.”

Câu này có lý.

Thịnh Đường nói: “Không sai, mình phải giương cờ đánh trống trở lại, nếu không thì sau này há chẳng phải sẽ bị anh ta ức hiếp đến chết? Cách tốt nhất chính là gây dựng một đội ngũ FC, cô lập anh ta.”

Ở đầu kia, Trình Tần bật cười: “Vẽ một hình gây chiến là được rồi.”

“Chẳng phải mình đang…”

Bên vách vang lên một tiếng kêu thét điên cuồng, gần như có thể khiến nóc nhà bật tung lên.

Tiếng kêu ấy khiến Thịnh Đường giật thót, là Kỳ Dư.

Ngay sau đó lại là một tiếng kêu khác: “Mẹ kiếp!”

Thịnh Đường dỏng tai lên nghe, lần này là Tiêu Dã.

Trình Tần thấy cô đang nói nửa chừng dừng lại bèn hỏi cô có chuyện gì.

Bản thân cô thì không có chuyện gì chỉ không biết nhà bên cạnh đã xảy ra chuyện gì thôi. Nhìn giờ thì lúc này cũng sắp hai giờ sáng rồi, qua đó hóng hớt cũng không hay cho lắm. Cô nghĩ bụng, không thể nào là có trộm, nếu không thì ba người đàn ông to khỏe như vậy cũng không thể có phản ứng đó.

“Không sao đâu, bên cạnh là nhà của đám Tiêu Dã, cứ thi thoảng hét lên ầm ầm.”

Trình Tần ngưỡng mộ: “Bỗng dưng thật muốn được làm việc cùng mấy người quá.”

“Thôi bỏ đi, cho dù cậu muốn, Khúc Phong nhà cậu cũng không để cậu làm. Làm sao anh ấy nỡ để cậu đi vào hang đá chứ.”

Trình Tần ở đầu kia chợt im bặt.

“Sao thế?”

“Không có gì, chỉ là trong lòng có một chuyện không buông xuống được.”

“Một chuyện mà có thể khiến cả cậu cũng không buông xuống được thì chắc chắn là chuyện nghiêm trọng, nói đi.”

Trình Tần nói một cách nghiêm túc: “Mình đang nghĩ, nếu nhà cách vách đã tỉnh dậy rồi thì cậu qua đó chụp cho mình mấy bức ảnh nude của nam giới đi!”

“Cậu cút ngay đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status