Tên anh là thời gian

Chương 70 : Chương 70



Chương 70 QUÁ ĐỀ CAO TẤM LÒNG LƯƠNG THIỆN CỦA GIANG CHẤP RỒI

Nhưng bầu không khí hòa bình kéo dài chẳng bao lâu.

Máy bay vừa lên tới độ cao ổn định, Thẩm Dao lập tức đi tới, lấy lý do bàn công việc muốn được đổi chỗ với Thịnh Đường. Thịnh Đường cầu còn chẳng được, ôm theo chỗ hạnh khô vội vội vàng vàng chui sang chỗ của Thẩm Dao, ngồi chung với Tiêu Dã.

Tiêu Dã đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy bên cạnh có tiếng người đổi chỗ lập tức cơn buồn ngủ tan biến sạch sẽ, quay đầu liếc về vị trí chếch phía sau, lập tức hiểu ra mọi chuyện. Anh ấy mỉm cười nhìn Thịnh Đường, giơ tay kéo chiếc khẩu trang cô đang đeo trên cổ xuống: “Sáng nay lại không rửa mặt đúng không?”

“Dậy sớm quá, em còn chưa tỉnh ngủ đây này.” Thịnh Đường hoàn toàn không để tâm: “Rửa mặt hay không rửa mặt cũng có để cho ai ngắm đâu.”

Tiêu Dã nghiêng đầu nhìn cô, lắc lắc đầu tỏ thái độ khó xử: “Nhìn Thẩm Dao người ta kia kìa, rồi tự nhìn lại em xem. Em nói xem, mặt thì không rửa, tóc thì không gội, đi ra chốn công cộng không tự thấy xấu hổ sao?”

“Chẳng thấy xấu hổ một chút nào.” Thịnh Đường nói: “Chẳng phải em đã đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai đấy sao, đâu phải là đi xem mắt. Còn nữa, đừng suốt ngày mang em ra so sánh với Thẩm Dao. Cô ấy thích trang điểm là chuyện riêng của cô ấy, em mà có thời gian để trang điểm thì cùng dành để ngủ thêm một lúc, ok? Haizz, hóng chút chuyện đi. Buổi tối cách đây hai hôm, nhà anh có chuyện gì vậy? Hét cứ như bị hiếp giết vậy.”

Không nhắc đến chuyện này còn đỡ, vừa nhắc đến Tiêu Dã lại lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Chuyện kể rằng, đó chỉ là một buổi tối bình thường tới không thể bình thường hơn, Kỳ Dư cũng hiếm có dịp được về nhà ngủ bù một giấc. Ai ngờ ngủ tới nửa đêm bỗng nghe thấy tiếng tru khóc hú hét của Kỳ Dư. Tiêu Dã giật mình tỉnh giấc, lục tục bò dậy lao sang phòng của Kỳ Dư. Không ngờ vừa đi tới cửa liền thấy Kỳ Dư ném một thứ gì đó từ trong nhà ra ngoài.

Không gian trong phòng rất tối, Tiêu Dã nhất thời cũng không thể phân biệt được thứ đó rốt cuộc là gì. Một cái bóng mờ lướt qua, anh ấy chỉ kịp thấy một món đồ gì đó đen thùi lùi bay vào trong lòng mình theo đường rơi parabol. Anh ấy vô thức đưa tay ra đón, cảm giác đầu tiên chính là: Mẹ ơi, sao mà nặng quá vậy. Cảm giác thứ hai chính là tay dính nhơm nhớp một mảng.

Thịnh Đường nghe đến đây lập tức gạn hỏi xem thứ đó rốt cuộc là thứ gì.

“Tia Sét Xanh.”

Hả?

Người ta bảo rùa sống thọ là vì thứ nhất, nó không thích vận động, thứ hai nó thích ngủ, nhưng con Tia Sét Xanh này thì cả hai thứ đều chẳng dính líu gì tới nó. Bình thường thích lượn lờ lung tung thì thôi đi, nửa đêm nửa hôm không ngủ được cũng thích đi dạo bừa bãi khắp nơi. Chẳng hiểu vòng quanh thế nào lại lượn tới nhà của đám Tiêu Dã, bò lên giường của Kỳ Dư, có lẽ vì cảm thấy đổi một không gian mới có thể có lợi cho giấc ngủ. Ai ngờ bị tiếng hét của Kỳ Dư làm cho hết hồn. Sau khi làm một cú xoay ba trăm sáu mươi độ trên không trung rồi rơi vào trong vòng tay của Tiêu Dã, nó không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, cả đường miệng và đường hậu môn đều đồng thời giải quyết.

Tiêu Dã vì quá ghê tởm nên cả đêm hôm ấy không sao chợp mắt được, có rửa tay kỹ thế nào cũng vẫn cảm thấy không sạch.

Nghe xong, Thịnh Đường sửng sốt, rồi lại vô thức ngó xuống bàn tay của anh ấy, chợt nhớ lại ban nãy lúc mua cà phê anh ấy còn chạm vào bả vai của cô nữa... Thật là chê bai một cách chân thành.

“Cũng không hiểu Kỳ Dư đã đắc tội với con Tia Sét Xanh ấy như thế nào. Con quỷ rùa đó ghi hận, học thói hư của chủ.”

Nhưng theo Thịnh Đường thấy, Kỳ Dư đắc tội Tia Sét Xanh hay đắc tội với chính chủ của Tia Sét Xanh còn phải xem xét. Lớn nhỏ gì cũng chỉ là một con rùa, ra khỏi cửa bằng cách nào nó có thể không nhớ, nhưng mấu chốt là đã vào nhà của Tiêu Dã bằng cách nào.

Cô bất thình lình nhớ tới kỹ thuật cạy khóa lúc trước của Giang Chấp…

“Kiểu gì thì cũng không thể thành tinh chứ.”

Tiêu Dã cười: “Em quả thật đừng xem thường Tia Sét Xanh, nó chỉ thiếu nước biết nói nữa thôi. Đó không phải là một con rùa tầm thường đâu, nghe nói lúc trước nó từng dọa cho ăn trộm bỏ chạy đấy.”

“Tia Sét Xanh có lai lịch thế nào?”

“Có lẽ đó là món quà người ta tặng cho cậu ấy, tóm lại ngày anh quen cậu ấy thì Tia Sét Xanh đã tồn tại rồi.”

Nhớ lại buổi tối hôm ấy, sau khi nhìn rõ đó là Tia Sét Xanh, Kỳ Dư lại càng lo lắng bất an, tự tay tắm rửa cho nó, tốt bụng vỗ về một lượt. Khi trả lại nó về tay Giang Chấp, Giang Chấp chỉ thản nhiên, nhẹ nhàng nói một câu: À, mấy hôm nay dạ dày của nó quả thật không được thoải mái.

Dù thế nào, Thịnh Đường cũng quyết định từ nay về sau sẽ nhìn Tia Sét Xanh bằng con mắt khác. Xét cái tính nhỏ mọn này quả thật rất giống với Giang Chấp, động vật sống lâu rồi sẽ thành tinh.

“Đừng có mải ăn một mình.”

Thịnh Đường liếc nhìn Tiêu Dã, thu chặt miệng túi hạnh khô vào.

Tiêu Dã thẳng thừng nói cô không có lương tâm: “Còn là anh bỏ tiền ra mua cho em đấy.”

Thế này là ý làm sao?

Thịnh Đường buông lỏng miệng túi, đặt một quả hạnh khô vào lòng bàn tay anh ấy, làm động tác rửa tai lắng nghe. Tiêu Dã chép miệng một tiếng, tay vẫn xòe nguyên, ngón tay ngoắc ngoắc. Thịnh Đường bĩu môi, cho anh ấy thêm một quả nữa.

Tiêu Dã thu tay về, nói một câu: Bủn xỉn quá cho em chết.

Tiện thể, cái máy nói chuyện của anh ấy cũng mở ra.

Chuyện kể rằng, Tiêu Dã đã bị Giang Chấp chém đẹp.

Chém một cú cực kỳ đau.

Lý do bị chém không rõ ràng, đến mức chính Tiêu Dã cũng mơ mơ hồ hồ. Giang Chấp chỉ nhẹ nhàng nói với anh ấy một câu như gió thoảng: Tụ tập.

Tụ tập?

Ngày nào cũng tập trung trong hang còn chưa đủ hay sao?

Khi hỏi thêm thì Giang Chấp bắt đầu thấy phiền, đáp lại anh ấy một câu: Thấy cậu ngứa mắt, được chưa?

Được, ăn cơm thôi mà, ai chẳng vui lòng.

Giang Chấp tổ chức một buổi mời Giáo sư Hồ ăn cơm, Tiêu Dã cũng đi cùng. Tới lúc thanh toán, Giang Chấp ngang nhiên gọi Tiêu Dã tới trả tiền, lý do là nhà hàng chỉ dùng tiền mặt, anh thì không mang tiền mặt.

“Bản thân không mang tiền còn đứng đó ra vẻ hào phóng, nói với cửa hàng nhà người ta: Không cần trả lại nữa.” Tiêu Dã vân vê quả hạnh khô trong tay: “Chỗ tiền thừa đổi hết sang hạnh khô của nhà hàng đó thì thôi, còn giật của anh một trăm đồng mua thêm vài lạng.”

Sau đó, có biết bao nhiêu loại hoa quả khô nhưng điên rồ chỉ muốn lấy hạnh Lý Quảng. Tiêu Dã là người bỏ tiền, muốn đổi sang ăn nho khô nhưng Giang Chấp không cho, lý lẽ ở đâu?

Thịnh Đường cắn quả hạnh khô, nghĩ bụng: Quả nhiên là tiện đường và tiện thể.

“Anh làm gì mà oan uổng quá vậy, thời buổi này làm gì có nhà hàng nào chỉ nhận tiền mặt chứ?”

“Bắt cậu ta thanh toán online cậu ta cũng đâu có biết. Lần đầu tiên gặp em cậu ta cũng chém anh đấy thôi, em quên rồi à?”

Thịnh Đường cảm thấy Tiêu Dã cũng khá đáng thương, bèn tốt bụng nhắc nhở: “Em đã cài đặt thẻ ngân hàng vào di động của anh ấy rồi, lần sau anh đừng có để bị mắc lừa nữa.”

Tiêu Dã mím môi nheo mắt lại, càng nghĩ càng cảm thấy mình thiệt thòi.

“Nhưng cũng may chỗ hạnh này tươi ngon, cũng coi như không bỏ phí oan uổng chỗ tiền.” Anh ấy tự cho mình một đường lùi.

Lúc đó anh ấy đi theo Giang Chấp vào trong chọn hoa quả khô. Tất cả đều được cửa hàng đó phơi khô dưới giàn nho, dùng hoa quả đúng mùa năm nay.

Cách phơi hạnh Lý Quảng hay nho khô của Đôn Hoàng không giống với bên ngoài, rất tỉ mỉ, không phơi quá khô dưới ánh nắng gắt gao mà phơi khô từ từ ở nơi thoáng mát, thông gió. Phàm là những nhà hiểu nghề và làm nghề mua bán hoa quả khô đều dùng phương pháp này để phơi khô hoa quả, sẽ để lại vị ngon.

Ở những cửa hàng tỉ mỉ hơn nữa còn lợi dụng ưu thế của giàn nho, xếp đều những loại hoa quả cần phơi khô xuống dưới giàn, có lá nho che bớt tạo thành những vệt sáng loang lổ, lại có những cơn gió mùa hạ vừa phải thổi qua. Cả nắng và gió đều được kiểm soát rất tốt, vậy thì mứt quả sau khi phơi khô sẽ càng ngon hơn. Khuyết điểm duy nhất chính là sản lượng quá ít.

Thịnh Đường gật gù, kể cũng phải, mùi vị hoàn toàn so sánh được với chỗ quả khô xuất ra từ một nhà vườn nào đó.

Tiêu Dã lại tiện tay giật thêm vài quả, nghĩ bụng: Mình ngàn dặm xa xôi chạy theo Giang Chấp đi xa như vậy, bỏ tiền bỏ sức không nói, còn phải vào một nhà vườn chỉ được ăn những bữa rau dại, một chút thịt thà cũng không có, không ăn thêm mấy quả thì thực sự cảm thấy thiệt vô cùng.

Thịnh Đường không hiểu những ấm ức trong lòng anh ấy, thở dài nói: “Anh ở lại Đôn Hoàng tốt biết bao nhiêu, theo bọn em đi công tác làm gì chứ? Bây giờ em thật sự hy vọng mình được ở lại trong hang đá.”

Tiêu Dã cười lạ: “Em quá đề cao tấm lòng lương thiện của Giang Chấp rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status