Tên anh là thời gian

Chương 76 : Chương 76 HỒ NGHI



Chương 76 HỒ NGHI

Ông chủ Vương lại hỏi với vẻ khá hứng thú: “Vậy cô hãy nhìn lại lần nữa thật kỹ xem, điệu múa Lục Yêu có điểm nào kỳ lạ?”

Thịnh Đường quả thật không hiểu được vì sao ông chủ Vương này cứ túm chặt lấy cô không buông. Nhưng nghe câu hỏi này rõ ràng là khó nhằn hơn câu ban nãy, cô bèn bình tĩnh lại cẩn thận đánh giá bức tranh này, xem ra vấn đề nằm trên nhân vật Vương Ốc Sơn xuất hiện trên bức tranh.

Thẩm Dao đứng bên cạnh cũng không lên tiếng nhắc nhở, ngược lại cũng bắt đầu ngâm cứu từng chi tiết dù là rất nhỏ của bức tranh, từ kết cấu tới màu sắc, cho đến nét mặt của mỗi một nhân vật trên tranh.

Rất lâu sau, Thịnh Đường chợt nhíu mày, rồi đứng ra xa một chút, sau khi nhìn ngắm lại tiến sát vào gần và nói: “Bức tranh này… lạ.”

Ông chủ Vương chỉ im lặng mỉm cười.

Giang Chấp tiến tới, đứng bên cạnh Thịnh Đường, hỏi cô: “Lạ chỗ nào?”

Thịnh Đường gặm ngón tay, lại quan sát thêm một lúc rồi mới nói: “Tổng thể kết cấu của tranh và nội dung rất lạ, chính giữa cuộn tranh còn có một vạch đen ẩn hiện, giống như một đường nối để liên kết nội dung vậy…” Nói tới đây, cô như bừng tỉnh hiểu ra điều gì, cũng đã tìm ra nguyên nhân ban nãy mình cảm thấy nó kỳ lạ.

“Thiếu nội dung à!”

Ông chủ Vương cười nói: “Mắt quan sát khá đấy.”

Thẩm Dao đứng bên cạnh đánh bóng thêm tên tuổi cho Thịnh Đường: “Cô bạn nhỏ này của chúng tôi rất giỏi chuyên ngành, xuất thân là một người học mỹ thuật, có không ít tác phẩm hội họa từng đạt giải thưởng, thế nên có thể nhìn ra vấn đề trên bức tranh.”

Ông chủ Vương hiểu ra, chẳng trách mới đó đã nắm bắt được điểm quan trọng.

Thịnh Đường rất thích nghe người khác khen mình, kể cả là Thẩm Dao. Cô cười đùa: “Chủ yếu là thị lực của tôi cũng khá.”

Giang Chấp đứng bên cạnh không nhịn được cười.

Có lẽ Tiêu Dã cảm thấy cứ chơi một mình chẳng có gì vui nên cũng đã đi tới hóng chuyện. Anh ấy vốn dĩ định đứng giữa Thịnh Đường và Giang Chấp nhưng Giang Chấp phóng một ánh mắt qua, Tiêu Dã nhận được đầy đủ, nhạy cảm phát hiện ra sát khí trong ánh mắt của anh ấy, bèn dịch chuyển bước chân, đứng sang phía bên kia của Thịnh Đường.

“Đây chẳng phải đã là toàn bộ bức tranh rồi sao? Sao vẫn còn thiếu nội dung được?” Tiêu Dã chưa từng nghiên cứu về “Hàn Hi Tái dạ yến đồ”, nếu có biết cũng chỉ võ vẽ mà thôi: “Nội dung của năm phần, không sai mà.”

Thẩm Dao khẽ thở dài: “Có lẽ bản gốc là một sự liền mạch, nhưng thứ bây giờ chúng ta được nhìn cũng là bản tồn tại trong Cố Cung, thực tế là bản sao chép lại ở đời Nam Tống, Nam Đường mới là bản gốc. Đáng tiếc, bản gốc đã thất truyền rồi.”

Tiêu Dã ngộ ra.

Thịnh Đường ở bên quan sát biểu cảm của Giang Chấp và Thẩm Dao, bấy giờ mới chợt nhận ra kỳ thực họ đã sớm biết bức “Dạ yến đồ” thời nay trên thực tế bị thiếu nội dung. Vậy nghĩ cũng có thể đoán ra, phần bị thiếu đó có lẽ có thể cung cấp cho Thẩm Dao đường hướng để khôi phục.

Cũng may ban nãy tư duy của mình theo sát kịp thời, bằng không há chẳng phải sẽ mất mặt trước Thẩm Dao?

Ông chủ Vương lên tiếng: “Trong các sản phẩm phục chế được phép lưu hành và phát triển trên thị trường, các bạn đều sẽ không nhìn thấy vạch đen ở phần liền kề, cho dù là một tác phẩm phục chế đời đầu cũng sẽ không làm ra vạch đen này. Những tác phẩm có vạch đen, ngoại trừ bản sao chép thời Nam Tống hiện lưu giữ trong Cố Cung ra thì chỉ còn ở chỗ tôi mà thôi. Chỉ có những người từng ngắm bức tranh đặt trong Cố Cung mới dám đưa ra khẳng định bản ‘Hàn Hi Tái dạ yến đồ’ của thời Nam Tống thiếu nội dung so với bản gốc của thời Nam Đường. Bởi vì vạch đen này hoàn toàn có thể chứng minh nội dung vượt quá phần liền kề.”

Những ý kiến cho rằng nội dung của bức tranh này bị thiếu sót vẫn luôn tồn tại, nhưng cũng chỉ là một vài ý kiến mơ hồ khó hiểu, hoặc là rất ít người dám đặt vấn đề. Thẩm Dao nhớ lại lúc trước khi cùng Giang Chấp thảo luận về nội dung của bức tranh này, Giang Chấp nói chắc như đinh đóng cột rằng nó bị thiếu nội dung, muốn tìm ra được giá trị tham khảo bên trong cần tốn chút công sức.

Rồi giờ lại nghe những ý tứ bên trong câu nói vừa rồi của ông chủ Vương. Xem ra Giang Chấp đã được nhìn tác phẩm thật của “Hàn Hi Tái dạ yến đồ”, cũng tức là bản sao chép thời Nam Tống tồn tại trong Cố Cung.

Thẩm Dao nhìn sang Giang Chấp bằng thái độ hồ nghi.

Tâm lý hiếu kỳ của Thịnh Đường đã bị khơi dậy bởi ông chủ Vương. Những lời đồn đại khiến người ta khó hiểu về bức tranh này thật ra không ít, nay được quan sát ở khoảng cách gần cũng là điều may mắn. Cô không để ý tới ánh mắt kỳ lạ của Thẩm Dao, chỉ tập trung ngắm nghía cuộn tranh sau đó gật đầu: “Thế nên, nếu dựa theo thứ tự nội dung trong cuộn tranh hiện tại này sẽ không phù hợp với logic của việc mở tiệc chiêu đãi.”

Thời nay, người ta đồn đại rằng Dạ yến đồ được phân chia thành năm bộ phận bao gồm: Nghe nhạc, ngắm múa, nghỉ ngơi, thổi sao và tiệc tùng, trong đó điệu múa Lục Yêu nằm ở khung cảnh ngắm múa. Ở bộ phận này, sủng kỹ của Hàn Hi Tái, Vương Ốc Sơn, đang dịu dàng múa, điệu múa ấy chính là Lục Yêu, tư thế tao nhã mỹ miều khiến Hàn Hi Tái và cả các quan khách ngồi ở ghế đều vỗ tay theo nhịp.

“Tạm thời không nói đến việc cuối cùng người chủ nhân tiễn khách ra về có phần hời hợt qua loa, cứ lấy ví dụ như những khung cảnh ở đầu. Làm gì có ai mời khách tới ăn cơm mà không bày cả bàn tiệc tùng? Gọi cả một đám người đến nhưng lại chỉ để ngắm mỹ nữ và nghe chút nhạc thôi sao? Sao đó cùng lắm là ăn chút điểm tâm nhẹ như khung cảnh đầu tiên? Hàn Hi Tái bủn xỉn vậy ư?”

Giang Chấp đứng cạnh lắng nghe, ban đầu còn cảm thấy Thịnh Đường nói năng nghiêm túc, lý lẽ đâu ra đấy, kết quả chưa được vài câu đã lộ nguyên hình. Anh bó tay cười khẽ, muốn nhắc nhở cô đứng trước mặt người lạ đừng ăn nói lung tung. Nhưng nghĩ lại anh chợt từ bỏ, tính cô là như vậy. Hơn nữa, phân tích của cô không hề sai.

Ông chủ Vương phì cười vì câu nói ấy của Thịnh Đường, ông ta nói: “Cô bé hài hước thật đấy.”

Quả thực đã thiếu phần quan trọng nhất là chính tiệc, hơn nữa cảnh tiễn biệt cuối cùng quá mức đơn giản, giống như Thịnh Đường nói, xem xét từ bố cục của bức tranh thì tranh này đã hoàn toàn thiếu đi bộ phận quan trọng nhất là bữa tiệc chính ở giữa và cảnh tiễn biệt cuối cùng.

“Nhưng, cho dù thiếu đi nội dung thì có liên quan gì tới đoạn bích họa mà cô cần khôi phục chứ?” Thịnh Đường tò mò hỏi Thẩm Dao.

Thẩm Dao nhất thời không lên tiếng trả lời.

Lúc đó khi cô ấy quyết định tiếp nhận nhóm bích họa hình Hồ Toàn nữ, nguyên nhân là vì cô ấy khi đó đã thực sự nhìn thấy vũ nữ đó đang múa, nhưng động tác thể hiện lại cực kỳ giống điệu múa Lục Yêu. Về sau cô ấy liền nghĩ tới điệu múa Lục Yêu trên “Dạ yến đồ”. Về sau nữa, Giang Chấp đã khuyên cô ấy suy nghĩ từ những phần không nhìn thấy trên “Dạ yến đồ”, có lẽ sẽ có thể tìm ra phương hướng khôi phục.

Nay “Dạ yến đồ” cô ấy cũng đã được xem rồi, cũng biết quả thực bị thiếu một bộ phận, nhưng bộ phận thiếu rồi phải suy nghĩ làm sao? Giống như câu mà Thịnh Đường hỏi cô ấy, liên quan thế nào tới nội dung bích họa mà cô ấy phải khôi phục?

Cô ấy nhìn về phía Giang Chấp.

Giang Chấp cũng không vòng vo tam quốc, anh đưa tay chỉ vào khung cảnh thứ hai: “Hình ảnh vị hòa thượng xuất hiện trong phần ngắm múa này rất kỳ lạ, phong cách của ‘Dạ yến đồ’ vốn dĩ nghiêng về hướng xa hoa trụy lạc. Có hòa thượng xuất hiện trong hoàn cảnh này cực kỳ không hợp lý. Hơn nữa điều kỳ lạ nằm ở chỗ hình ảnh hòa thượng chỉ xuất hiện đúng một lần, đến bằng cách nào và đi vào lúc nào hoàn toàn không được giải thích rõ ràng. Quan trọng hơn là biểu cảm và động tác của hòa thượng trong tranh…”



Anh dùng ngón tay vẽ hờ một hình tròn lên bức tranh, rồi lại chấm tay vào hình ảnh Vương Ốc Sơn đang múa: “Có thể được xuất hiện trước mặt những vị khách quan trọng, chứng tỏ Vương Ốc Sơn quả thực rất được sủng ái. Nhưng dáng múa của cô ta trông lại hơi đờ đẫn, cũng chưa đạt tới mức độ của hai chữ ‘uyển chuyển’. Cô ta và hòa thượng bị ngăn cách bởi các vị khách. Hòa thượng làm như không nhìn cô ta, nhưng cô ta lại hoàn toàn đối mặt với hòa thượng, giống như đang nhìn sắc mặt của hòa thượng mà hành sự.”

Anh ngừng lại một chút, đăm chiêu mấy giây rồi ngước mắt lên nhìn ông chủ Vương: “Nếu tôi suy đoán không sai, đáp án có lẽ được giấu trong phần chính tiệc. Chỉ đáng tiếc tới thời Nam Tống khi sao chép lại, một bức tranh vốn dĩ chứa đựng ý đồ ám sát lại bị người ta cố tình sửa thành một bức ‘dạ yến đồ’ bình thường. Bí mật bị che đi cũng chính là phần chính tiệc và phần tiễn biệt cuối cùng.”

Tư duy của Giang Chấp mạnh dạn và nhảy vọt, dù là Tiêu Dã hay Thẩm Dao, thậm chí là cả Thịnh Đường cũng cảm thấy nếu phải đi theo hướng suy nghĩ của anh sẽ rất tốn sức, nói chi tới việc phải tiêu hóa một khả năng khó tin đến như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status