Tên anh là thời gian

Chương 85 : Chương 85



Chương 85 TƯ THẾ NÀY MỚI GỌI LÀ KABEDON(*) THÌ PHẢI?

(*) Kabedon đề cập tới hành động đập mạnh vào tường. Ý nghĩa thứ nhất là đập vào tường như một hành động phản đối khi phòng bên cạnh gây ồn ào. Một ý nghĩa khác thường xuất hiện trong manga hay anime khi một người dồn một người khác vào vách tường, và điều này đã trở nên phổ biến như một “lời tỏ tình” lém lỉnh.

“Mắt con nhìn đi đâu đấy? Không nghe mẹ nói sao? Việc giữ gìn nhan sắc với con gái là cực kỳ quan trọng… Còn nữa, con đang mặc kiểu gì kia? Y như mấy bà thím già dưới quê vậy.” Sự lơ đễnh của Thịnh Đường đã bị mẹ ruột cô bắt tại chỗ, tiện thể lại bị mắng thêm một trận: “Con mới bao nhiêu tuổi, ở tuổi con nên ăn mặc có sức sống, có tinh thần, tuổi nào thì mặc đồ tuổi đó. Bây giờ đã ăn mặc già đau già đớn như vậy, tới khi con thật sự có tuổi rồi thì định mặc cái gì? Lên núi đào mộ tìm trang phục thời nhà Thanh à?”

Thịnh Đường gào rú lên một tiếng bi thương, rồi gửi gắm toàn bộ hy vọng sang người bố: “Bố, bố xem mẹ con đi, làm gì có người mẹ nào nói con gái rượu như vậy chứ?”

Còn nữa, bộ quần áo trên người cô thì làm sao?

Ở trong phòng ai chẳng muốn ăn mặc sao cho mát mẻ nhất, tối mù rồi cô còn ăn mặc lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp làm gì chứ? Đâu phải đi xem mặt.

Thịnh Tử Viêm hết sức kiên nhẫn, đối mặt với sự ai oán của Thịnh Đường, ông đã không còn nói câu ngàn năm không đổi “Nhẫn nhịn rồi sẽ qua” đó nữa mà chân thành nói một câu: “Mẹ con nói đúng đấy, đang còn trẻ trung thì nên tranh thủ trang điểm, ăn diện một chút.”

Mạc Họa lại tiếp thêm một câu: “Nếu không con định tìm bạn trai kiểu gì?”

Thịnh Đường bỗng dưng ý thức được nguy cơ sắp tới với mình, lập tức ngắt ngang lời của Mạc Họa: “Mẹ… con gọi điện thoại là để hỏi mẹ chuyện về điệu múa Hương Toàn. Mẹ thì hay rồi, đã chuyển chủ đề sang hẳn bạn trai, trên đời này liệu có được mấy Thịnh Tử Viêm chứ! Vừa cao to vừa đẹp trai, vừa dịu dàng vừa chu đáo, vừa chung thủy vừa nghe lời…”

Ở đầu kia video call, Thịnh Tử Viêm bật cười: “Con còn thiếu mất hai điểm, vừa tài năng vừa giàu có.”

Thịnh Đường lườm nguýt, âm thầm bổ sung thêm một câu trong lòng: Vừa ngoan vừa hèn.

Câu này Mạc Họa cũng thích nghe, bà cười khúc kha khúc khích: “Chuyện này kể cũng phải, con mà tìm được một người đàn ông tốt như bố con thì mẹ quả thật yên tâm. Nhưng mà mẹ nghe Giáo sư Hồ của con nói, cậu đệ tử cuối cùng của ông ấy có vẻ không tệ…”

“Mẹ!”

“À đúng rồi, con nói đến điệu múa Hương Toàn phải không? Ban nãy mẹ cũng nói rồi đấy, trước mắt trong số các điệu múa cổ trang không có điệu múa này. Nếu là sự kết hợp của Lục Yêu và Hồ Toàn vậy thì chỉ có thể hòa nhập những điểm tương đồng từ hai điệu múa đó mà thôi. Múa là như vậy, cái gọi là tự sáng tạo tức là bỏ đi cặn bã, chắt lọc tinh hoa, có điều có điệu múa sẽ được quần chúng tiếp nhận đông đảo, cũng có điệu múa đã bị lịch sử bỏ quên. Điệu múa Hương Toàn mà con nói chính là trường hợp thứ hai, lúc đó có lẽ đến quảng bá trong một phạm vi nhỏ cũng chưa đạt được.”

Thịnh Đường buông một tiếng thở dài nặng nề, cô lại khá hứng thú với điệu múa Hương Toàn này.

“Thật ra cũng không phải là không có manh mối gì để tìm kiếm. Con nghĩ mà xem, các động tác múa luôn có quy luật của nó, dù là Lục Yêu hay là Hồ Toàn thì cũng đều có một bộ các quy tắc động tác của bản thân nó. Con cũng là người từng học múa, việc tìm kiếm những quy luật có thể chuyển hóa trong hai điệu múa đó rất đơn giản mà. Những người cảm thấy khó đều là những người không có khái niệm gì về múa. Cộng thêm việc chính con cũng nói đấy thôi, bộ phận thiếu hụt trên dưới bích họa cũng có động tác để tham khảo, đúng không?”

Cái này thì đúng.

Có điều Thịnh Đường không có nhiều tự tin đối với bản thân mình. Không sai, cô biết múa biết nhảy, thông thạo múa cổ truyền. Nhưng kỹ năng thật sự của cô vẫn nằm ở hội họa, đối với các bức tranh thì cô tự tin đầy mình.

Đúng lúc cô đang suy nghĩ thì chuông cửa vang lên.

Mạc Họa thính tai, ở đầu kia điện thoại lập tức nghe thấy, bèn cảnh giác hỏi: “Muộn như vậy rồi, sắp mười hai giờ đêm còn ai tới phòng con vậy?”

Thịnh Đường nhảy xuống giường, bĩu môi: “Làm nghề của bọn con đã quen với việc bất chấp ngày hay đêm rồi. Đã chui vào trong hang còn quan tâm gì tới ngày đêm chứ. Chắc chắn là đồng nghiệp của con thôi, người nhờ con nghiên cứu giúp vụ điệu múa Hương Toàn ấy.”

Mạc Họa tỏ thái độ có phần thất vọng: “Haizz, mẹ còn tưởng có cậu thanh niên nào tới tìm con…”

Thịnh Đường đã đi ra tới cửa rồi, nghe thấy lời của Mạc Họa, chân suýt chút nữa mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất: “Mẹ! Con là một cô gái đứng đắn biết bao, sao có thể có chuyện nửa đêm nửa hôm có người khác giới tới gặp?”

Cô vừa mở cửa phòng ra…

Một giây sau, chân Thịnh Đường nhũn thật sự, đầu gối nhão ra quỳ rạp xuống đất.

Giang Chấp đứng dựa bên cạnh cửa, lúc cô mở cửa tay anh vẫn còn giữ nguyên tư thế bấm chuông, không ngờ lại gặp phải cảnh tượng “hoành tráng” này. Anh sững người, sau đó phản ứng lại, vội thu tay về, đứng thẳng lên, không nhịn được, cười khẽ: “Sao phải hành lễ lớn thế này?”

Thịnh Đường thật sự chỉ muốn chết ngay lập tức, nhưng trong khoảnh khắc cũng lại nảy sinh suy nghĩ “giết người diệt khẩu”!

Cô khẩn trương đứng lên tắt cuộc gọi video, rồi quắc mắt lạnh lùng, giơ tay cản anh lại: “Anh sang phòng người khác không nhìn giờ à?”

Cảm giác bị vả vào mặt quả thật không dễ chịu à nha!

Ban nãy Giang Chấp chỉ mải tán thưởng cái quỳ của cô, không nhìn thấy việc trong tay cô còn cầm di động. Thấy cô thẹn quá hóa giận, anh ngó đầu vào, cười hỏi: “Giấu tôi nấu cháo điện thoại với ai đấy?”

Thịnh Đường nhét di động vào trong túi: “Liên quan gì tới anh hả?”

Giang Chấp rướn môi, nụ cười hòa vào đáy mắt: “Để tôi xem nào.” Nói rồi anh giơ tay định giật.

Thịnh Đường không ngờ anh lại có hành động này, sợ hãi ôm chặt túi quần liên tục lùi ra sau. Giang Chấp rắp tâm trêu chọc, sải rộng bước chân tiến vào phòng hướng thẳng về phía cô, cánh cửa được đóng lại sau lưng anh. Thịnh Đường còn chưa trốn xa đã bị anh giữ chặt lại. Anh tay dài chân dài, cô không chạy thoát được, không giằng ra được, cả người thẳng thừng áp mặt vào tường, sống chết giữ lấy chiếc di động trong túi.

Giang Chấp phì cười vì cô, thu cánh tay lại áp sát cô, một tay kia vòng ra trước người cô định giật điện thoại. Cứ giằng co qua lại như vậy, hai người càng lúc càng áp nhau rất sát, gần tới mức Thịnh Đường quay đầu lại vốn dĩ định quát cho anh một trận, ai ngờ trán lập tức cọ vào má anh.

Cô ngẩng đầu, anh cúi đầu, hơi thở hòa lẫn với mùi hương nam tính… Cô hướng ánh mắt xuống là lại có thể nhìn thấy rõ mấy sợi râu mới mọc dưới cằm anh, và cả yết hầu gợi cảm.

Tư thế này của hai người họ…

Sống lưng của cô áp sát vào lồng ngực của Giang Chấp, một cánh tay của anh vẫn còn vòng qua eo cô.

Đầu óc Thịnh Đường chao đảo trong giây lát, cô hơi choáng váng, trái tim cũng đập những nhịp điên cuồng, hơi thở như bị mắc nghẹn lại.

Cô thế này là bị người ta dồn tường rồi?

Hình như không phù hợp với tiêu chuẩn cho lắm, có thể coi là… kiểu dồn tường áp sát cơ thể phiên bản nâng cấp chăng?

Giang Chấp cũng chợt nhận ra tư thế này không ổn, nhất là khi anh đang vòng tay ôm eo cô. Anh lập tức buông tay, rút về sau hai bước, nét mặt gượng gạo không tự nhiên. Anh xoa xoa mũi, hắng giọng nói: “Có gì mà không thể cho người ta biết, còn không cho tôi xem.”

Nói xong câu này bản thân anh lại cảm thấy sắp đứng không vững nữa. Di động của người ta, vì lý do gì phải cho anh xem?

Đại não của Thịnh Đường vẫn đang từ từ tìm lại oxy thế nên cô chưa thể lập tức nhắm trúng ngay nhưng gì anh đang nghĩ trong lòng. Cả người cô mềm nhũn ra, chỉ còn cách quay người lại, đứng dựa vào tường, cúi đầu xuống, mím chặt môi.

Không được, tim vẫn đập mạnh quá, mạnh tới nỗi từng nhịp từng nhịp dồn dập màng nhĩ.

Còn nữa, cô sợ anh giật di động của mình làm gì? Đâu phải chuyện gì thật sự mất mặt đến không thể cho người khác biết?

Thấy cô không lên tiếng, lại cứ cúi đầu mãi, Giang Chấp nhất thời bối rối, không biết phải làm sao, hình như anh cũng nhận ra lần này mình giỡn hơi quá rồi.

Nghĩ một chút, anh đi tới trước mặt cô.

Cô thấp hơn anh không ít, lại cúi mặt nên anh không thể nhìn nét mặt của cô để suy đoán cảm xúc của cô, chỉ có thể chống một tay lên tường, áp mặt xuống nhìn cô. Không khóc đấy chứ? “À thì… ban nãy tôi đè làm cô đau à?”

Thịnh Đường ngẩng phắt đầu lên, câu nói này lại khiến cô chao đảo rồi…

Giang Chấp sầu não.

Trời đất ơi, nói cái gì không biết?

“Cô đừng giận nhé, tôi không có ý đó đâu…”

Thịnh Đường coi như không nghe thấy câu nói vừa rồi của anh. Cô nhìn anh, rồi lại nhìn cánh tay anh chống lên bức tường, rồi quay về một lần nữa nhìn thẳng lên mặt anh: “Tư thế này… mới gọi là Kabedon thì phải?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status