Tên anh là thời gian

Chương 87 : Chương 87



Chương 87 NGƯỜI LÀM THẦY SAO ĐÀNH LÒNG CHỨ!

Đơn giản ấy hả…

Nghe anh nói thì thật là đơn giản, mặt không đỏ, hơi thở không dồn dập. Cái thái độ tự nhiên như một lẽ thường tình ấy khiến người ngoài nhìn vào cứ như thể cô mắc nợ anh vậy.

Thịnh Đường nhìn anh chằm chằm, trên gương mặt là thái độ ghét bỏ cộng thêm không tình nguyện.

Giang Chấp thấy vậy bèn nói chậm rãi: “Đường Tiểu Thất, cô phải thực hiện lời hứa sẽ nấu cơm cho tôi ăn chứ. Làm người phải có trước có sau mà.”

Thịnh Đường hậm hực tức tưởi, hạ thấp giọng lẩm bẩm: “Có trước có sau? Sao bản thân anh không có trước có sau đi? Đã chẳng chịu đưa tôi đi xem tranh ba chiều, ngược lại có thể vì Thẩm Dao mà bôn ba vất vả…”

Nhìn biểu cảm ấy của cô là Giang Chấp lại buồn cười. Trước kia khi còn chưa gặp cô, anh tự nhận mình là một người cũng khá lương thiện, ít nhất anh lười phải đi làm khó một ai. Bây giờ bỗng dưng anh tìm thấy niềm vui, cô càng như vậy anh lại càng muốn chọc cô.

“Đường Tiểu Thất, cô coi tôi là ông già bảy tám chục tuổi, tai nghễnh ngãng rồi, không nghe thấy có phải không?” Anh cố nhịn cười.

Bàn tay của Thịnh Đường nắm chặt rồi lại buông lỏng, không được giận dữ, phải hòa bình… Cứ coi anh ta như một người già neo đơn thích gây chuyện đi. Hơn nữa, còn lời căn dặn lúc trước của Giáo sư Hồ nữa: Bác sỹ Giang là người chịu cực khổ, cô đơn từ nhỏ…

Tại sao lại cô độc cô chẳng thể biết được, đâu thể nào ôm một đĩa hạt dưa ngồi xuống đối diện anh, khoanh chân lại tâm sự chuyện gia đình phải không? Tuy rằng cô rất tò mò việc từ nhỏ anh đã phải chịu khổ như thế nào. Nếu không, sao người ta nói môi trường trưởng thành của một con người là vô cùng quan trọng. Với kiểu người có tính cách khiến người ta không thể nói hết trong một lời như anh thì chắc đến tám, chín phần có liên quan tới thời thơ ấu của anh.

Đầu tiên là không được kích thích…

“Ăn mì phải không? Quả thực không cần làm phiền tới các anh shipper.” Thịnh Đường tay chân nhanh nhẹn, cầm ngay hộp mì tôm và chai nước khoáng trong tủ đựng đồ, đặt “cạch” một cái xuống trước mặt anh: “Muốn đồ ăn có đồ ăn, cần nước uống có nước uống. Anh yên tâm, tôi sẽ đích thân úp mì cho anh, bảo đảm anh ăn bữa này xong lại muốn ăn bữa tiếp.”

Cô vừa chạm tay vào hộp mì thì đã bị Giang Chấp giữ chặt tay lại, ngay sau đó anh nắm chặt, theo đà kéo cô tới trước mặt mình.

Thịnh Đường cảm thấy lòng bàn tay nóng rực, trái tim lại bắt đầu nhảy nhót loạn xạ không yên phận.

“Tiểu Thất à.” Giang Chấp nhẹ nhàng nắm lấy tay cô không buông, thở dài một tiếng: “Dạ dày của sư phụ rất õng ẹo, không thể dung nạp nổi mấy loại đồ ăn ‘rác’ như thế này. Trò nghĩ mà xem, một khi sư phụ ăn xong bị đau bụng, người phải cùng sư phụ chạy tới bệnh viện chẳng phải vẫn là trò sao?”

Câu này anh nói một cách ngang nhiên, đường hoàng biết bao. Một lập luận vô liêm sỉ đến mức này, ngay cả Thịnh Đường cô cũng khó lòng nói ra được.

Thịnh Đường để mặc cho anh nắm tay mình, cô ngồi sụp xuống bên cạnh chân anh, đặt tay lên đùi anh, ngẩng đầu lên nhìn anh bằng vẻ tội nghiệp, đáng thương: “Sư phụ, hay là hai chúng ta đừng ăn nữa. Đã giờ này rồi, sư phụ già cả ăn xong chắc chắn không tiêu hóa nổi. Con người một khi đã qua tuổi ba mươi, dù là nam hay nữ thì khả năng trao đổi chất cũng trở nên chậm hơn. Vốn dĩ người ta nói bữa tối không nên ăn nhiều, thậm chí có thể nhịn, thầy đừng hành hạ cái dạ dày của mình nữa.”

Giang Chấp lại thở dài: “Sư phụ không ăn cũng được, nhưng tối nay chắc chắn là không ngủ được nữa rồi. Tiểu Thất à, con trò chuyện cùng với sư phụ đi.”

Thịnh Đường lại cảm thấy đầu óc choáng váng…

“Sư phụ định ép chết trò sao?” Cô tiếp tục gào rú lên bi thương: “Cho dù con muốn làm nhưng bếp ăn của khách sạn cũng đóng cửa lâu rồi mà. Con đâu thể làm ngay tại phòng này. Sư phụ à, có một câu nói rất hay, không bột đố gột nên hồ…”

Giang Chấp rướn môi cười, giơ tay xoa xoa đầu cô, nét mặt thương tiếc: “Tiểu Thất của chúng ta là ai cơ chứ, mồm miệng lanh lợi, người chết cũng có thể bị trò nói đến mức sống dậy. Chẳng qua chỉ là mượn của nhà hàng trong khách sạn một phòng bếp thôi, không làm khó được trò đâu.”

“Chúng ta có thể đừng vẽ thêm chuyện ra nữa được không?”

Giang Chấp phản bác nhẹ tênh: “Trò đã luôn miệng gọi sư phụ là người có tuổi rồi, những người có tuổi luôn thích vẽ chuyện.”

Thịnh Đường cảm thấy từng dây thần kinh trên đầu như giật lên đùng đùng, bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra tình huống vỡ mạch máu bắn ra đầy mặt anh. Cô nghiến răng: “Sao anh không thẳng thừng chặt tôi ra, băm tôi ra mà ăn luôn cho rồi!”

Nụ cười lan tỏa trên gương mặt Giang Chấp, anh gập ngón tay lại búng một cái thật khẽ lên trán cô: “Người làm thầy sao đành lòng chứ!”

***

Bên kia Thịnh Tử Viêm lại là một khung cảnh hoàn toàn khác.

Sau khi bê tới cho Mạc Họa một cốc sữa nóng, ông nghĩ thế nào mà trong lòng cũng cảm thấy không ổn thỏa: “Ban nãy trước khi con gái yêu của chúng ta ngắt máy, có phải bà cũng nghe thấy có giọng nam giới không?”

Mạc Họa đón lấy cốc sữa, ngẫm nghĩ: “Hình như là vậy.”

Cuộc gọi video bị ngắt ngang trong sốt sắng và hoảng loạn, đến cả một lời chào cuối cùng cũng không có, hành động này chắc chắn không giống tác phong của con gái họ. Nghe xong câu này, Thịnh Tử Viêm lại càng không thể yên tâm hơn: “Có phải nó yêu đương thật rồi không? Nhưng cũng không thể tới phòng con gái nhà người ta lúc nửa đêm nửa hôm chứ? Lỡ như…”

Vừa quay sang, ông nhìn thấy Mạc Họa uống cực kỳ ngon miệng, ừng ực ừng ực tu hết cả cốc sữa.

“Hay là, chúng ta gọi thêm một cuộc qua đó?” Thịnh Tử Viêm sốt ruột: “Cũng chưa biết chừng là do chúng ta nghe nhầm. Nghe ý tứ của nó ban nãy thì có lẽ nó đang giúp cho một đồng nghiệp nữ. Có thể… nữ đồng nghiệp ấy của nó giọng hơi ồm?”

Mạc Họa đặt cốc sữa sang bên cạnh, nói lên quan điểm của cá nhân mình: “Thứ nhất nhé, nếu ông đã muốn điều tra thì nên điều tra theo kiểu văn minh một chút, nếu không ông sẽ chọc tức nó; Thứ hai, ông đề cao con gái của chúng ta quá rồi. Đúng là nó rất tinh quái thông minh, nhưng trong chuyện tình cảm nó thiếu sự nhạy bén. Ông nhớ lại cậu đàn anh khóa trên của nó đi, tất cả mọi người đều nhìn ra cậu ấy thích Đường Đường, chỉ mình nó mù; Thứ ba, nếu nó thật sự có đối tượng nào đó thì chắc chắn sẽ đi rêu rao khắp nơi, nó chẳng phải người giữ rịt được trong lòng đâu; Thứ tư, tôi hiểu điều ông đang lo lắng, sợ đối phương có ý đồ không trong sáng. Nhưng ông nghĩ mà xem, nếu Đường Đường nhà chúng ta không thích người ta, chắc chắn nó sẽ không để đối phương được như ý. Còn nếu nó cũng thích đối phương… Nó đang ở nơi khác, hơn nữa cũng trưởng thành rồi, ông cản được chắc?”

Đạo lý này Thịnh Tử Viêm đều hiểu cả, nhưng nếu thật sự bắt ông bỏ mặc con cái không lo thì ông không làm được. Dù sao cũng là máu mủ của mình, lỡ như thật sự bị mấy tên bất lương, đầu óc đen tối lừa gạt thì phải làm sao?

Càng nghĩ ông càng không thể ngồi yên: “Tôi vẫn nên gọi một cuộc điện thoại hỏi xem sao.”

Mạc Họa không ngăn cản.

Thịnh Tử Viêm cầm lấy di động, hít một hơi thật sâu, gọi vào số máy của Thịnh Đường.

Sau hai hồi chuông đổ, đầu kia bắt máy: “A lô?”

Thịnh Tử Viêm ban đầu sững người, bỏ xa máy di động ra để nhìn lại số điện thoại cho kỹ, nét mặt lập tức biến sắc. Ông che loa của di động đi, nói với Mạc Họa: “Nam giới! Một người đàn ông đang nghe điện thoại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 522 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status