Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 104: Bạch Thành Áo Xanh



- Vinh thiếu gia, Bạch Nhạc trở lại rồi.

Mấy hộ vệ đó cơ hồ là té ngã chạy tới trước mặt Bạch Vinh, một đường chạy như điên, ngay cả một hơi cũng không kịp thở.

Mắt nheo lại, chậm rãi buông chén trà trong tay,

- Nói rõ ràng đi, rốt cuộc là có chuyện gì?

Tin tức Bạch Nhạc trở về, trên thực tế Bạch Vinh vừa rồi đã được gia đinh hồi báo, chỉ là vẫn không được Bạch Vinh để ở trong lòng mà thôi.

Lúc nhỏ nhằm vào nhằm vào Bạch Nhạc, đó là bởi vì sợ Bạch Nhạc cướp đi lợi ích và địa vị thuộc về mình.

Nhưng bảy năm trôi qua, tất cả sớm đã trần ai lạc định, khi nhớ lại, nào còn để ý một Bạch Nhạc. Theo Bạch Vinh, nếu Bạch Nhạc biết điều nghe lời, vậy cũng chưa chắc đã không thể cho hắn một chút ngon ngọt, để hắn trở về Bạch gia là được. Nhưng nếu không nghe lời, như vậy cứ thuận tay giết là xong.

Nhưng hiện giờ nhìn thấy mấy hộ vệ này hốt hoảng thất thố tới đây hồi báo như vậy, Bạch Vinh liền hiểu rằng, sợ rằng chuyện này không đơn giản như vậy.

- Vinh thiếu gia, Bạch Nhạc đó cũng không biết đi đâu học được một thân bản sự, trở thành người tu hành.

Đặng đại ca muốn giáo huấn hắn một chút, lại trực tiếp bị hắn điểm ra một chỉ kiếm khí, trực tiếp giết luôn. Vinh thiếu gia, ngươi phải báo thù cho Đặng đại ca.

Mấy hộ vệ liên tục dập đầu, vội vàng hồi báo.

- Người tu hành?

Nghe thấy ba chữ này, đồng tử Bạch Vinh đột nhiên co rút lại, hắn hiểu rõ ba chữ này có nghĩa là gì hơn hẳn những hộ vệ này.

Lúc trước một mạch của hắn sở dĩ có thể từ trong tay Bạch Thương Khê đang như mặt trời ban trưa đoạt được vị trí gia chủ, nguyên nhân chân chính là bởi vì có người tu hành nhúng tay.

Hiện giờ Bạch Nhạc trở thành người tu hành, không phải do Bạch Vinh không cảnh giác.

- Nói kỹ đi, một chút chi tiết cũng không được bỏ qua.

Trong mắt lộ ra một tia hàn mang, Bạch Vinh mở miệng nói.

Nhìn ra vẻ ngưng trọng của Bạch Vinh, mấy hộ vệ cũng không dám nói hưu nói vượn, ngoan ngoãn miêu tả lại một lần từ đầu chí cuối tất cả phát sinh khi Bạch Nhạc tới.

Nghe xong những cái này, Bạch Vinh lại thở phào nhẹ nhõm.

Linh khí phóng ra ngoài, nghe thì khiếp người, nhưng trên thực tế, chỉ cần là Dẫn Linh ngũ trọng là có thể làm được, chút thực lực ấy, đối với Bạch gia hiện giờ mà nói, cũng không tính là gì.

Bạch Vinh lo lắng nhất, kỳ thật là Bạch Nhạc bái vào đại tông môn gì đó, một khi như vậy, dùng bối cảnh của tông môn để giằng co, vậy cũng phiền.

Nhưng hiện giờ nghe nói, Bạch Nhạc chỉ mặc một thân quần áo bình thường nhất. Hơn nữa, lúc ban đầu kỳ thật đã muốn lùi bước, chỉ là vì Bạch Thanh Nhã xuất hiện, mới chọc giận Bạch Nhạc phải xuất thủ.

Rất rõ ràng, điều này đã đủ để chứng tỏ, Bạch Nhạc không có bối cảnh cường đại.

Nghĩ tới đây, Bạch Vinh cười lạnh một tiếng, tùy cơ mở miệng, nói:

- Đi mời Thành thiếu gia, cứ nói có việc cần hắn theo ta tới Thính Hương Thủy Tạ một chuyến.

Tuy Bạch Vinh trên danh nghĩa là người thừa kế của người thừa kế, nhưng trên thực tế, Bạch gia đời này, người xuất sắc nhất lại không phải Bạch Vinh, mà là Bạch Thành.

Đạo lý rất đơn giản, bởi vì từ lúc còn rất nhỏ, Bạch Thành đã bắt đầu tu hành, hiện giờ lại đã bước vào Dẫn Linh cửu trọng, chỉ thiếu một bước là có thể bước vào Linh Phủ.

Đối với Bạch gia mà nói, đây mới là hy vọng tương lai chân chính.

Đương nhiên, cũng chính bởi vì sự xuất sắc của Bạch Thành, cho nên Bạch Vinh mới tuyệt không lo lắng, địa vị của mình bị uy hiếp, thiên tài như Bạch Thành, sớm đã khinh thường cái chỉ là một vị trí gia chủ.

...

Thính Hương Thủy Tạ, Lâm Phong Tiểu Trúc.

Nơi này từng là thư phòng của Bạch Nhạc, toàn bộ phòng được đặt đầy sách, khi đó, chính là Bạch Nhạc ngồi trước bàn đọc sách chữ, Bạch Thanh Nhã ở bên cạnh rửa bút mài mực cho hắn.

Nhưng hiện giờ lại trở về, Lâm Phong Tiểu Trúc đã sớm bị thay đổi hoàn toàn, những thư tịch quen thuộc đó không biết đã bị chuyển đi đâu, loại thư hương mặc vận này biến mất vô tung vô ảnh, phả vào mặt, chỉ còn lại khí tức kiêu xa.

Hơi lắc đầu, Bạch Nhạc có chút thất vọng,

Nhiều năm như vậy trôi qua, phẩm vị của vị Vinh thiếu gia này đúng là không có bất kỳ biến hóa gì.

- Bạch Vinh từ nhỏ đã được chiều hư rồi, sao cần được khổ cực! Có điều, tiểu Nhạc ngươi yên tâm, những sách đó vẫn còn, ta đều để trong khố phòng, một quyển cũng không vứt đi.

Đi đến bên cạnh Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã nói khẽ.

Những năm gần đây, tuy Bạch Thanh Nhã không thể ngăn cản Bạch Vinh vào ở Thính Hương Thủy Tạ, cũng không thể cản được hắn cải biến trang trí và bố cục vốn có của nơi này, nhưng lại một mực đang nỗ lực bảo tồn tất cả những thứ thuộc về Bạch Nhạc.

Đây cũng là điều duy nhất nàng ta có thể làm cho Bạch Nhạc.

Nhiều năm như vậy trôi qua, kỳ thật nàng ta cũng một mực đang đợi Bạch Nhạc trở về, bất kể là thân phận gì, trong lòng nàng ta, Bạch Nhạc vẫn là thân nhân duy nhất.

- Thanh Nhã tỷ.

Trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, Bạch Nhạc gọi khẽ.

Đẩy cửa sổ ra, nhìn mặt hồ, Bạch Nhạc đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Những sách này đối với hắn mà nói, tất nhiên đã không quan trọng, thậm chí Thính Hương Thủy Tạ này biến thành bộ dạng gì cũng không quan trọng, nhưng phần tâm ý này của Bạch Thanh Nhã lại vô cùng quan trọng.

Nhiều năm như vậy trôi qua, Thanh Nhã tỷ vẫn là Thanh Nhã đó.

Trong lúc nói chuyện, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Bạch Nhạc và Bạch Thanh Nhã.

Quần áo màu xanh dưới sự vây quanh của mấy hộ vệ, đi tới bên hồ.

Bên hồ có thuyền, nhưng người đó căn bản lại không có ý đi thuyền, trong một bước, liền trực tiếp bước trên mặt hồ, đạp nước mà đi, giống như giẫm trên đất bằng.

Lập tức, Bạch Thanh Nhã biến sắc trên mặt lộ ra một tia hoảng sợ, nắm lấy cánh tay cánh tay, gấp giọng nói,

- Tiểu Nhạc, ngươi đi mau! Muộn là không kịp đâu.

- Bởi vì hắn à?

Mày hơi nhíu lại, ánh mắt Bạch Nhạc lại rơi xuống trên người đối phương, dưới chân lại không hề có ý muốn hoạt động.

- Đó là Bạch Thành, còn được xưng là Thanh Y Bạch Thành, tục truyền cũng là người tu hành, xuất thủ cực kỳ tàn nhẫn, được xưng là một người có thể địch lại cả thành!

Đối với Bạch Thành, trên thực tế Bạch Thanh Nhã biết cũng không nhiều, đại đa số đều chỉ là nghe đồn.

Có điều, có một điểm có thể khẳng định, thực lực của Bạch Thành rất mạnh, cho dù Bạch Vinh nhìn thấy hắn, cũng thủy chung đều luôn khách khí, không dám thất lễ.

- Là Thành ca nhi à?

Hơi suy tư một chút, Bạch Nhạc liền nghĩ tới.

Nghe đồn Bạch Thành là con tư sinh của Tam thúc, chỉ là từ lúc còn rất nhỏ đã được mang đi, cho dù là Bạch Nhạc, không không có bao nhiêu ấn tượng đối với hắn.

Theo lý mà nói, loại con tư sinh này ở trong gia tộc là không có bất kỳ địa vị gì, nhưng hiện giờ xem ra, Bạch Thành này lại sống rất khá.

Chỉ bằng vào một chiêu đạp nước mà đi này, chỉ sợ đã bước vào Dẫn Linh cửu trọng, thực lực như vậy, ở trong thế tục, được xưng một người địch lại một thành không không tính là quá khoa trương.

- Tiểu Nhạc, ngươi đi mau, nơi này để ta ứng phó! Bạch Thành không tùy tiện lộ mặt, một khi xuất thủ, căn bản sẽ không lưu lại đường sống.

Bạch Thanh Nhã lo lắng đẩy Bạch Nhạc ra khỏi phòng. Trong lòng cũng đã làm tốt chuẩn bị, dùng đáp ứng làm thiếp cho Bạch Vinh làm cái giá, đổi lấy sự an toàn của Bạch Nhạc.

- Không kịp.

Khẽ lắc đầu, nhìn Bạch Thành đạp nước mà đi, tiến thẳng tới Lâm Phong Tiểu Trúc, Bạch Nhạc nói khẽ,

- Huống chi. . . Hắn vẫn chưa có tư cách khiến ta phải trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status