Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 106: Cám Ơn Ngươi Đã Nói Cho Ta Biết Chân Tướng



Bạch Thành là người tu hành, Bạch Nhạc có chút bất ngờ, nhưng cũng không sợ hãi.

Mình cũng có thể tìm thấy Linh Tê Kiếm Tông, Bạch gia có thể có chút quan hệ với một số tông môn Thanh Châu cũng chẳng có gì là lạ, dẫu sao, đệ tử ngoại môn tầm thường, kỳ thật không tính là gì, chỉ có bước vào Linh Phủ cảnh, mới xem như thực sự bước vào con đường tu hành.

Bạch Thành lúc trước biểu hiện ra, cũng chỉ là thực lực Dẫn Linh cửu trọng, nếu suy xét Bạch Thành từ nhỏ đã rời khỏi Bạch gia, bắt đầu tu hành, thành tựu như vậy cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng một quyền này, Bạch Thành bộc phát ra, tuyệt đối là lực lượng của Linh Phủ cảnh, nếu không, tuyệt đối không thể đỡ được một kiếm này của Bạch Nhạc.

Quan trọng hơn là, khí tức lộ ra trên người Bạch Nhạc, không ngờ chính là ma khí!

Bạch Nhạc cũng có không ít kinh nghiệm chiến đấu với Ma tu, tất nhiên lập tức có thể nhận ra ngay.

Ma tu! Cho dù là sau trận đánh ở Đạo Lăng Sơn, người trong ma đạo đã có dấu hiệu xuất thế, nhưng dẫu sao thời gian ngắn ngủi, một khi có Ma tu dám thò đầu ra, cũng sẽ trở thành công địch của tất cả tông môn.

Hơn nữa, từ thành tựu hiện giờ của Bạch Thành cho thấy, chỉ sợ hắn từ lúc rời khỏi đã bước lên con đường của Ma tu.

Bị một kiếm này của Bạch Nhạc bức cho phải xé đi lớp ngụy trang, sát khí trên người Bạch Thành trở nên mãnh liệt, nhìn chằm chằm Bạch Nhạc lạnh lùng mở miệng nói,

- Tiểu Nhạc, ta nói, ngươi không nên trở về! Lại càng không nên bức ta thi triển ma công!

Trong nháy mắt, một thanh trường kiếm đột nhiên vào tay, thân hình Bạch Thành hơi lắc lư, giống như quỷ mị, cơ hồ là chỉ trong chớp mắt, hộ vệ theo Bạch Vinh đến đều bị giết.

Ngay cả người một nhà cũng giết, vậy cũng có nghĩa là, Bạch Thành đã làm tốt chuẩn bị giết người diệt khẩu.

Bất kể là Bạch Nhạc, hay là Bạch Thanh Nhã, hắn cũng cũng không định buông tha.

Nhưng mà, đến lúc này, Bạch Nhạc ngược lại trở nên bình tĩnh.

Hắn không ngờ Bạch Thành lại là Ma tu, nhưng thế không có nghĩa là, hắn sợ Ma tu như Bạch Thành.

- Thành ca nhi, ngươi không nên tu ma. . . Bất kể là Bạch gia, hay là phủ Thanh Châu, đều không dung được Ma tu!

Nhìn Bạch Thành, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.

- Phì!

Không đợi Bạch Thành trả lời, Bạch Vinh liền cười lạnh nói,

- Bạch Nhạc, ngươi đúng là hoa trong nhà kính! Thế giới này, chỉ công nhận lực lượng, chỉ cần có đủ lực lượng thì có thể đoạt được tất cả những gì mình muốn! Cái gì mà không dung được Ma tu, chỉ cần giết ngươi, còn có ai biết Thành ca là Ma tu?

Nhìn Bạch Nhạc với vẻ Khinh thường, Bạch Vinh ném ra một câu, lại khiến Bạch Nhạc đột nhiên biến sắc.

- Ngươi đúng là ngu như cha ngươi vậy! Năm đó nếu không phải cố chấp cự tuyệt tu ma, cha ta việc gì cứ phải đoạt vị trí Gia chủ này?

Lúc này, trong lòng Bạch Nhạc mới chính thức hiện ra một cơn sóng gió động trời.

Lúc còn rất nhỏ, Bạch Nhạc biết, phụ thân là vì tranh đoạt vị trí gia chủ mà thất bại, tự sát bỏ mình! Nhưng dẫu sao đó cũng là cạnh tranh bình thường bên trong gia tộc, hơn nữa, cũng không phải chết trên tay người khác, mà là tự sát chết.

Cho nên, trước giờ, tuy Bạch Nhạc khó chịu, nhưng không hận!

Cho dù lúc trước hắn bỏ nhà ra đi, cũng không có bao nhiêu hận ý với Bạch gia, lần này trở về, nếu không phải nhìn thấy Thanh Nhã tỷ phải chịu ủy khuất, sợ rằng Bạch Nhạc căn bản sẽ không ra tay, thậm chí ngay cả Thính Hương Thủy Tạ này cũng chưa chắc đã nhất định phải vào.

Đối với Bạch Nhạc mà nói, Bạch gia giống như một ký hiệu, một loại ký ức, nhưng cũng đã rời xa cuộc sống của hắn.

Nhưng một câu này của Bạch Vinh, giống như trong nháy mắt đã xé bỏ lớp ngụy trang đã lừa gạt Bạch Nhạc, khiến Bạch Nhạc ý thức được, chuyện lúc trước, có thể còn có nội tình khác.

Rất nhiều chuyện, bởi vì niên đại xa xưa, kỳ thật Bạch Nhạc cũng có chút không nhớ rõ, cũng không nghiên cứu kỹ, bởi vì từ sâu trong lòng, Bạch Nhạc không muốn nhớ lại nhưng quá khứ thống khổ đó.

Nhưng một khi bị vạch trần, giống như trong nháy mắt gạt ra sương mù, vô số manh mối theo đó mà hiện ra.

Vị trí gia chủ bị đoạt mà thôi, cho dù sẽ bởi vậy mà đánh mất một số quyền lực, nhưng dẫu sao vẫn là Bạch gia, có lý do gì mà nhất định phải tự sát?

Cha mẹ từ nhỏ đã sủng ái mình như vậy, nếu không phải có nỗi khổ bất đắc dĩ, sao lại song song bỏ lại mình còn nhỏ tuổi mà tự sát? Chẳng lẽ bọn họ không biết, đã không có sự chiếu cố của bọn họ, một hài tử chỉ có mười tuổi như mình sẽ phải sống gian khổ thế nào à?

Năm đó Bạch Nhạc không phải không oán trách cha mẹ, nếu không, cũng sẽ không bởi vì bị Bạch Vinh khi dễ mà phẫn uất rời nhà ra đi.

Nhưng một hài tử chỉ có mười tuổi, muốn hiểu rõ tất cả những cái này thì thực sự quá phức tạp, cho nên Bạch Nhạc theo bản năng không nghĩ nữa, dần dần lãng quên đi.

Cho tới giờ phút này, khi Bạch Vinh nói ra một câu này, mới khiến Bạch Nhạc đột nhiên bừng tỉnh.

Cha mẹ không phải không thương mình, không phải không nghĩ sau khi bọn họ chết, mình sẽ sống gian nan thế nào, mà là bất đắc dĩ phải làm vậy.

Bọn họ chỉ có dùng cái chết để giấu diếm chân tướng, mới có thể tranh cho mình một đường sinh cơ.

Nghĩ thông điểm này, Bạch Nhạc lập tức lệ rơi đầy mặt.

- Thì ra là thế, thì ra bắt đầu lúc đó, các ngươi đã phản vào ma đạo?

- Không sai!

Cười lạnh một tiếng, Bạch Vinh nhìn Bạch Nhạc với vẻ khinh thường, khinh miệt nói,

- Bạch Nhạc, ngươi vẫn yếu đuối vô năng giống như năm đó! Cho dù biết thì có sao? Ngươi trừ khóc ra, còn có thể làm gì?

- Năm đó ngươi bỏ chạy, vậy nên chạy đi thật xa, vĩnh viễn đừng trở về! Nhưng, vì sao ngươi phải về?

Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Bạch Vinh lạnh lùng nói,

Ngươi cho rằng học được một chút công phu mèo quào, trở thành người tu hành thì có thể trở về diễu võ dương oai à?

- Đây là ngươi tự chuốc lấy! Không chỉ là ngươi, còn cả ả kỹ nữ này nữa!

Chỉ vào Bạch Thanh Nhã, Bạch Vinh nói với vẻ khinh thường,

- Vốn ta chỉ là muốn đùa bỡn nàng ta, nhưng ít nhất còn có thể giữ lại cho nàng ta cái mạng, nhưng hiện tại. . . Các ngươi đều phải chết.

- Ha ha ha ha!

Lúc này, Bạch Nhạc đột nhiên phá lên cười, trong cười có nước mắt.

- Ma tu... thì hay lắm à?

Cổ tay đột nhiên nâng lên, mũi kiếm khẽ nhếch, lúc này, khí tức vốn được giấu đi của Bạch Nhạc đột nhiên bạo phát, sát cơ ngập trời.

- Huyết hải thâm cừu!

- Linh Phủ?

Lúc này, trong mắt Bạch Vinh cuối cùng cũng lộ ra một tia sợ hãi, tuy thực lực của bản thân hắn rất kém cỏi, nhưng cái này không ảnh hưởng hắn biết được, cao thủ Linh Phủ cảnh là khủng bố tới mức nào.

- Giết hắn, Thành ca, mau giết hắn!

- Cám ơn ngươi đã nói cho ta biết chân tướng.

Ngẩng đầu, Bạch Nhạc gằn từng câu từng chữ,

- Cho nên... Mời đi chết đi!

Trong nháy mắt dứt lời, kiếm mang khủng bố đột nhiên nổ tung.

Bạt Kiếm Thức!

Đây là thực lực khủng bố lần đầu tiên Bạch Nhạc thực sự thể hiện ra sau khi trở về.

Đừng nói là Bạch Vinh, cho dù là đệ tử nội môn của Linh Tê Kiếm Tông, có mấy người có thể ngăn cản được một kiếm này?

Nhanh đến cực hạn, thậm chí mắt thường của Bạch Vinh cũng không thể bắt được tốc độ như vậy, mũi kiếm lạnh như băng đã chém đứt đầu hắn, máu phun như suối.

- Ngươi yên tâm, những món nợ này, ta sẽ đòi lại đủ một chấm một phẩy, ta mặc kệ sau lưng các ngươi là ai. . . Không bao lâu nữa, bọn họ rất nhanh đều sẽ đi xuống địa ngục cùng ngươi.

Xoay người lại, máu tươi phun ra đã nhuộm đỏ áo trắng.

Lúc này Bạch Nhạc giống như Tu La từ trong địa ngục đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status