Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 138: Một Quyền Đánh Nổ



Thật lòng mà nói, nhiều cao thủ Linh Phủ cảnh như vậy không tiếc thi triển Nhiên Huyết Thuật, nếu thật sự có thể trên dưới một lòng, liều mình đánh nhau, cho dù là có Thông Thiên Ma Thể, Bạch Nhạc chỉ sợ cũng phải tránh phong mang.

Dẫu sao, Thông Thiên Ma Thể của hắn chỉ mới tiểu thành, vẫn chưa đạt tới loại trình độ có thể không đếm xỉa tới công kích của Linh Phủ cảnh.

Đáng tiếc, nhìn đối phương, trong lòng Bạch Nhạc lại cười lạnh.

Nếu người không quen thuộc với ma đạo, có lẽ sẽ bị lừa gạt, nhưng Bạch Nhạc lại tiếp xúc quá nhiều lần với những người trong ma đạo này, bọn họ đều vì tư lợi, căn bản không có tình cảm gì với nhau, khi không dính dáng tới tiện nghi thì không thành vấn đề. Nhưng một khi gặp phải nguy hiểm, ngươi hy vọng bọn họ lấy ra khí phách đồng sinh cộng tử, lại căn bản là chuyện không thể.

Từ ngoài mặt, bọn họ bày ra tư thế ngọc nát đá tan, nhưng trên thực tế, bọn họ đã không có chút hy vọng nào đối với kích sát đối phương.

Thi triển Nhiên Huyết Thuật, muốn bày ra tư thế cá chết lưới rách, khiến đối phương có kiêng kị, sau đó mượn cơ hội bức lui đối phương để đào tẩu mà thôi.

Nhìn thấu điểm này, Bạch Nhạc sao còn có thể lùi bước.

Dưới chân bước ra một bước, trực tiếp không đếm xỉa tới công kích của mấy người khác, nhắm thẳng tới mặt của người ở gần nhất mà đánh.

Huyết Ảnh Trảo!

Mắt thấy Bạch Nhạc lao về phía mình, đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đó giật nảy mình, lúc này mới thực sự liều mạng kích phát ra tất cả lực lượng trong cơ thể, thi triển Huyết Ảnh Trảo tóm tới cổ họng của Bạch Nhạc.

Vào loại thời khắc này, hắn đã nhìn thấy rõ, hy vọng mình ngăn cản được công kích của Bạch Nhạc căn bản là không có bất kỳ khả năng nào, sinh cơ duy nhất chính là liều mạng! Dùng một loại đấu pháp lưỡng bại câu thương, bức cho Bạch Nhạc phải biến chiêu, cược Bạch Nhạc sẽ cố kỵ tới mấy người khác, không chịu dùng thương đổi thương với hắn.

Phập!

Tâm niệm xoay chuyển rất nhanh, thậm chí có thể nói, suy nghĩ trong đầu hắn còn chưa hiện lên xong, quyền đầu của Bạch Nhạc đã đánh tới.

Lập tức, quyền đầu của Bạch Nhạc trực tiếp nện lên trên mặt đệ tử đó, lực lượng khủng bố trong nháy mắt nổ tung, dưới một quyền, toàn bộ mặt đều bị đánh cho lõm vào, trong nháy mắt liền mất mạng.

Đương nhiên, cái giá của cố giết đối phương, chính là Bạch Nhạc cũng phải chịu một kích của Huyết Ảnh Trảo.

Rầm một tiếng, trên cổ Bạch Nhạc cũng bị ngón tay của đối phương rạch ra một lỗ hổng, cho dù vết thương không sâu, nhưng thế cũng có nghĩa là, từ lúc động thủ tới giờ, Bạch Nhạc lần đầu tiên bị thương.

Đáng tiếc chút thương tích này lại đổi được một mạng người.

Thông Thiên Ma Thể được Bạch Nhạc thôi động đến cực hạn, mới miễn cưỡng đỡ được một kích này, vào lúc như thế này, nếu đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông khác công tới, Bạch Nhạc thế tất sẽ bị thương nặng.

Nhưng mà, đúng như Bạch Nhạc đoán, những người này căn bản chính là năm bè bảy mảng, khi thấy Bạch Nhạc giết đệ tử đó, người khác liền rất ăn ý đồng thời thu tay lại, bỏ chạy tứ tán.

Từ lúc ban đầu bọn họ đã đoán sai thực lực của đối phương, dưới loại tình huống này, căn bản không ai có tâm tư liều mạng, chỉ cần có thể giữ được tính mạng, truyền tin tức về là đủ rồi.

- Còn muốn chạy à? Nào có dễ dàng như vậy!

Nếu đổi lại là người khác, tập sát hai người, bức lui đối phương là đủ rồi, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, lại căn bản không có chuyện như vậy.

Hắn chưa hài lòng với chỉ dọa lui đối phương, lần này đối mặt với Huyết Ảnh Ma Tông sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ có trong lòng Bạch Nhạc là rõ nhất! Hắn cần phải không ngừng hạ sát thủ, dùng một mặt tàn nhẫn nhất gặp người, như vậy mới có thể tạo được tác dụng uy hiếp, ở trên hạn độ lớn nhất đả kích lòng tin và dũng khí của đối phương, như vậy trong cuộc sống sau này sẽ có thêm mấy phần sinh cơ.

Nhanh như thiểm điện!

Trực tiếp không đếm xỉa tới vết thương trên cổ, Bạch Nhạc nhảy lên đuổi theo.

- Ở lại cho ta.

Ma khí ngập trời, phút chốc hóa thành một bàn tay to lớn đánh xuống, sau một kích, đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đi ở cuối cùng lập tức bị một chưởng này vỗ trúng.

Đương nhiên, một chưởng cách không này, tất nhiên không thể giết chết hắn, thậm chí ngay cả đả thương được đến hắn cũng khó, nhưng thế có nghĩa là, sự chạy trốn của hắn bị cắt ngang, không thể không lại đối mặt với người áo xanh khủng bố này.

- Ngươi đừng khinh người quá đáng!

Sắc mặt dữ tợn, bị Bạch Nhạc cường hành giữ lại, nhưng cũng đồng thời kích phát hung tính trong lòng hắn, Nhiên Huyết Thuật lại bùng nổ, gần một nửa tinh huyết trong người trong nháy mắt này đều bốc cháy lên, vốn chính là thực lực Linh Phủ trung kỳ, lại được đẩy lên tới Linh Phủ hậu kỳ.

Đồng thời, kiếm trong tay đột nhiên ra khỏi vỏ, giống như một con giao long đang gào thét hung hăng đánh tới Bạch Nhạc.

Lúc này, cho dù là Bạch Nhạc cũng cảm nhận được một tia cảm giác nguy hiểm.

Đương nhiên, Bạch Nhạc có thể lui, hơn nữa, kỳ thật đối phương cũng không thật sự có gan liều mạng với Bạch Nhạc, chỉ cần Bạch Nhạc chịu lui, tất nhiên có thể tránh được một kích này, chỉ mượn cơ hội này, đối phương tất nhiên cũng có thể thuận thế đào tẩu.

Chỉ là, đã đánh đến mức này, Bạch Nhạc sao có thể để cho đối phương thong dong rút đi.

Trong mắt hiện lên một tia tinh mang, Bạch Nhạc lạnh giọng nói,

- Chỉ là Nhiên Huyết Thuật, chẳng lẽ ta lại không biết à?

Nhướn mày, cơ hồ là đồng thời, trên người Bạch Nhạc cũng dấy lên một tia màu máu, cũng thi triển ra Nhiên Huyết Thuật.

Lúc ấy khi tập sát Đường Hách, Bạch Nhạc từ trên người Đường Hách có được Nhiên Huyết Thuật, hơn nữa là Nhiên Huyết Thuật rất dễ tu thành, chỉ là một mực không có cơ hội thi triển mà thôi, hiện giờ dưới sự bức bách của đối phương, Bạch Nhạc không muốn tùy tiện để lộ Thôn Thiên Quyết, chỉ có thể thi triển Nhiên Huyết Thuật để đối kháng.

Ầm!

Mượn lực lượng của Nhiên Huyết Thuật, thực lực của Bạch Nhạc cũng theo đó mà tăng vọt, không né tránh, Bạch Nhạc vẫn đánh ra một quyền, đón đỡ chính diện một kiếm này!

Quyền kiếm giao kích, trùng kích khủng bố đó cơ hồ khiến người ta hít thở không thông, cho dù là mấy đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đã chạy ra được một đoạn cự ly, cũng có thể cảm nhận được sự khủng bố của một kích này, theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Keng một tiếng, trường kiếm trong tay đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đó không ngờ bị một quyền này đập cong, phát ra một tiếng gào thét, rời tay bay đi.

Trường kiếm rời tay, tất nhiên cũng có nghĩa là trận chiến này đã phân ra thắng bại.

Đánh bay trường kiếm, dư của một quyền này chưa hết, đập thẳng tới ngực đệ tử đó, hóa giải đại bộ phận lực lượng, tuy một quyền này không thể kích sát đối phương, nhưng cũng trong nháy mắt đánh nát xương ngực của đối phương, giống như một con chó chết ngã xuống đất, không thể giãy dụa được nữa.

Đánh gục một người này, Bạch Nhạc vẫn không chịu bỏ qua, thân hình nhấp nhoáng, trực tiếp bắt lấy trường kiếm vừa bị hắn đánh bay, bàn tay tóm một cái, ném thanh trường kiếm này đi.

Kiếm như cầu vồng!

Cho dù Bạch Nhạc không thi triển kiếm đạo, nhưng đến cảnh giới này, một kích tùy ý cũng ngầm có kiếm ý, trường kiếm phá không, phát sau mà đến trước, trực tiếp đâm thủng ngực, lại đóng đinh một người trên mặt đất.

Cho tới giờ phút này, đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông còn lại mới triệt để trốn ra khỏi tầm mắt của Bạch Nhạc.

Trong vũng máu, Bạch Nhạc ngạo nghễ mà đứng, giống như Tu La!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status