Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 183: Sơ hở và … hiểu sai



Cái tên Cổ Hiên này, tự nhiên chính là Bạch Nhạc!

Mãi đến tận lúc này, Bạch Nhạc hồi tưởng lại vẫn không khỏi ướt đẫm một thân mồ hôi lạnh, cơ hồ vài giây ngay trước khi Phá Nam Phi đánh nát núi băng màu máu, hắn mới vừa tỉnh lại.

Nếu không phải Huyết Vô Ngân và Tinh Hà lão tổ chạy tới, lúc đàm phán dây dưa chút thời gian, sợ rằng Bạch Nhạc sớm đã bị người phát hiện.

Bức đến đành chịu, Bạch Nhạc nhân khi Phá Nam Phi đánh nát núi băng, thi triển Thiên Cơ Biến, hóa thành bộ dạng Cổ Hiên.

Mặc dù ngẫm lại thật ra có rất nhiều sơ hở, nhưng với tình hình khi đó, căn bản không ai để ý tới những chi tiết này.

Giờ tuy rơi vào trong tay Phá Nam Phi, đồng thời cũng dễ dàng bị nhìn ra không phải Cổ Hiên, nhưng chí ít, đối phương còn chưa biết thân phận hắn!

Quan trọng hơn hết là, Bạch Nhạc tin chắc một điều, so với Thông Thiên Ma Công, thù giết đồ đệ gì đó đều là nói nhảm, căn bản chẳng có nghĩa lý gì cả!

Không chút vòng vèo, Bạch Nhạc vừa mở miệng liền trực tiếp điểm ra Thông Thiên Ma Công, tính là thừa nhận thân phận truyền nhân Thông Thiên Ma Công.

- Thật to gan!

Trong mắt tóe xạ tinh mang, giơ tay lên, Phá Nam Phi trực tiếp bắt lấy cổ Bạch Nhạc, xốc hắn lên, quát:

- Giết đệ tử ta, phá hoại huyết tế, giờ còn dám nói điều kiện, xem ra ngươi thật không biết chữ "chết" viết như thế nào!

Bị Phá Nam Phi túm lấy cổ họng, nhưng Bạch Nhạc lại vẫn chẳng hề có ý định phản kháng, thậm chí ánh mắt trước sau vẫn bình tĩnh như một:

- Người trong ma đạo chúng ta, cừu hận gì đó đều là nói nhảm, chỉ có quyền lợi mới là vĩnh hằng! Chẳng lẽ Thông Thiên Ma Công còn không bằng được cái mạng đệ tử ngươi?

- . . .

Gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Phá Nam Phi trầm mặc hồi lâu, sau cùng vẫn ném Bạch Nhạc xuống đất:

- Nói ra điều kiện của ngươi đi!

Giết chết đối phương thì rất dễ, nhưng muốn bức hỏi Thông Thiên Ma Công, vậy thì tương đối khó.

Phá Nam Phi rất rõ ràng, nếu đối phương đã dám không chút sợ hãi đàm phán với mình, dựa vào chính là điểm này, muốn có được Thông Thiên Ma Công, hắn liền tất phải đáp ứng điều kiện của đối phương.

- Thống khoái!

Gật đầu, Bạch Nhạc thong dong nói:

- Ta cần có một thân phận, thân phận Cổ Hiên này. . . rất thích hợp!

Tâm niệm điện chuyển, trong đầu Bạch Nhạc chớp qua một đạo linh quang.

Phá Nam Phi đánh nát núi băng ngay trước mặt nhiều người như vậy, bằng với qua mặt được những người khác, với tình hình lúc này, nếu có thể thay thế thân phận Cổ Hiên, đối hắn mà nói, không nghi ngờ là lớp ngụy trang cực có lợi.

Hơn nữa, chỉ cần có Phá Nam Phi phối hợp, điều này cơ bản dễ như trở bàn tay.

- Có thể!

Không chút do dự, Phá Nam Phi lập tức đáp ứng.

Trước sau gì Cổ Hiên cũng đã chết, người chết liền không có bất kỳ giá trị nào nữa.

- Ta cần dưỡng thương trước, ngươi giúp ta an bài thân phận Cổ Hiên. Đợi sau khi khôi phục, tự nhiên ta sẽ truyền Thông Thiên Ma Công cho ngươi.

Nhìn vào Phá Nam Phi, Bạch Nhạc bình tĩnh nói.

- Những điều kiện này ta đều có thể đáp ứng, chẳng qua, để đáp lại. . . Có phải ngươi cũng nên nói cho ta biết, ngươi rốt cục là ai?

 Mắt lạnh nhìn Bạch Nhạc, Phá Nam Phi trầm giọng hỏi.

- Ta nói, ngươi sẽ tin ư?

Ung dung khẽ cười, Bạch Nhạc hỏi ngược lại.

Câu này khiến Phá Nam Phi nhất thời hơi ngớ, với tình hình như vậy, vô luận đối phương nói gì, hắn đều sẽ không tin, như vậy vấn đề này tự nhiên cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Điều duy nhất hắn phải làm chính là gắt gao trông chừng đối phương, trước khi giao ra Thông Thiên Ma Công, không được cho đối phương bất kỳ cơ hội nào để thoát ly tầm khống chế.

... ...

- Không ở đây?

Dẫn theo Bạch Thanh Nhã về lại Bạch gia, không chút ngoài ý, vô luận là Tô Nhan hay Bạch Nhạc đều sớm đã mất tăm.

Bạch Thanh Nhã tử tế hỏi qua hạ nhân trong phủ, đáng tiếc không được đến bất cứ manh mối hữu dụng nào, Bạch Nhạc cứ như thể đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian.

- Bạch cô nương, không cần quá mức lo lắng, không có tin tức, đôi khi chính là tin tức tốt nhất.

 Khoát khoát tay, Dương Bằng nhẹ giọng an ủi:

- Bạch huynh đệ cát nhân tự có thiên tướng, hắn tuyệt đối không phải người chết yểu, chắc không bao lâu nữa liền sẽ an toàn đi về.

Mặc dù lời này thực sự không có gì đáng tin, nhưng giờ đây Bạch Thanh Nhã cũng chỉ có thể tự an ủi mình như thế.

Thu xếp ổn thỏa sự tình Bạch gia, Dương Bằng không ở lại lâu, rất nhanh liền rời đi.

Trận chiến Thanh Châu Thành thực sự dẫn lên ảnh hưởng quá lớn, hiện tại có thể nói khắp nơi đều sa vào hỗn loạn, trong thời gian ngắn căn bản khó mà bình tĩnh được.

Huống hồ, có rất nhiều chuyện hắn đều nghĩ chưa thông, cần gặp qua lão nhân mới có thể làm ra phán đoán.

... ..

- Hai lần bị Tô Nhan dùng mị hoặc khống chế? Điều này sao có thể!

Chu Mộng Dương chém đinh chặt sắt nói.

Lý Phù Nam truyền tin về Hàn Sơn, bản thân Chu Mộng Dương vốn cũng quan tâm tin tức Bạch Nhạc, hỏi đến chuyện này, lại trực tiếp làm ra phán đoán.

- Không thể nào?

Hơi ngớ, Lý Phù Nam có chút nghi hoặc hỏi.

Mặc dù hắn thừa nhận Bạch Nhạc thật có vài phần xuất sắc, song cũng chỉ đến thế mà thôi, đối mặt loại ma nữ như Tô Nhan, thất thủ có gì là lạ? Sao Chu trưởng lão lại phản ứng lớn thế?

- Trước đây lúc Bạch Nhạc theo ta đi gặp Thiên Thu huynh, trong tình thế không chút phòng nhưng ngay cả ảo trận đều không vây khốn được hắn! Thiên Thu huynh quý cái tài của hắn, ngay cả khi hắn không muốn bái sư, lại vẫn truyền cho hắn thần thông huyễn thuật Thiên Cơ Biến! Ngươi nghĩ xem, nhân vật như vậy, há là Tô Nhan có thể mị hoặc khống chế?

 Mắt lạnh nhìn Lý Phù Nam, Chu Mộng Dương trầm giọng nói.

- Mộng Thiên Thu trưởng lão truyền cho hắn huyễn thuật thần thông?

 Nghe thế, dù là Lý Phù Nam đều không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.

Người ngoài không rõ ràng, nhưng với thân phận của hắn, há lại không biết sự cường đại của Mộng Thiên Thu.

Riêng luận huyễn thuật chi đạo, đừng nói Thanh Châu, dù đưa mắt khắp toàn thiên hạ, sợ rằng cũng không có mấy người dám nói mạnh hơn Mộng Thiên Thu.

Có thể được đến Mộng Thiên Thu ưu ái, thậm chí truyền thụ huyễn thuật thần thông, há sẽ dễ dàng bị Tô Nhan mị hoặc, đấy chẳng phải trò cười?

Nhưng mà. . . tại sao Bạch Nhạc phải làm như thế?

Thoáng trầm ngâm, lát sau Lý Phù Nam mới không kìm được nghi hoặc, hỏi:

- Chu trưởng lão, ta nhớ được, trước đây tin tức về Huyết Ảnh Ma Tông chính là Bạch Nhạc này truyền về đầu tiên? Nếu vậy, sao hắn lại cấu kết với Huyết Ảnh Ma Tông?

- Không phải cấu kết với Huyết Ảnh Ma Tông, sợ là cấu kết với yêu nữ kia mới đúng.

Hừ lạnh một tiếng, Chu Mộng Dương khá là tức giận nói.

Hắn từng tiếp xúc qua với Bạch Nhạc, vô luận thiên phú tài hoa hay là nhân phẩm khí độ đều khiến hắn xem trọng vài phần.

Hơn nữa không chỉ mỗi hắn, Mộng Thiên Thu cũng rất tán thưởng. Nếu nói người này là hạng gian tà, Chu Mộng Dương vô luận thế nào đều không tin.

Rốt cuộc, khả năng hắn và Mộng Thiên Thu đồng thời nhìn lầm người nào đó thực sự quá thấp.

Nhưng giờ đây, sự thực đặt ở trước mắt, như vậy, giải thích duy nhất chính là Bạch Nhạc có cấu kết với yêu nữ Tô Nhan kia!

Vứt bỏ chính tà bất luận, Tô Nhan tuyệt đối là mỹ nữ hiếm gặp! Bạch Nhạc thân là thiếu niên, nếu bị Tô Nhan dụ dỗ, động xuân tâm, vậy cũng không có gì là lạ.

Xưa nay đều là hồng nhan họa thủy!

Trước giờ cũng không thiếu thiên tài chính đạo bị yêu nữ ma đạo mê hoặc.

- Tra, dù phải lật tung toàn bộ Thanh Châu cũng phải tìm ra yêu nữ kia cho ta! Một hạt giống tốt đang yên đang lành, không thể cứ vậy hủy trong tay ma nữa kia được!

...

Sợ rằng vô luận Bạch Nhạc hay Tô Nhan đều không nghĩ tới, Chu Mộng Dương lại liên tưởng tới phương diện này.

Đi ra từ Thanh Châu Thành, Tô Nhan lại có chút do dự.

Theo lý mà nói, huyết cấm đã giải trừ, Bạch Nhạc cũng đã chết, nàng không còn bất kỳ điều gì ước thúc nữa cả, đáng ra phải nên nhân cơ hội này xa chạy cao bay, triệt để thoát khỏi Huyết Ảnh Ma Tông mới đúng.

Nhưng đến lúc rời đi, Tô Nhan lại không khỏi ngần ngừ bất định.

Rời Huyết Ảnh Ma Tông, nàng có thể đi đâu?

Chính tà không đội trời chung, thoát ly Huyết Ảnh Ma Tông, thậm chí rời khỏi Thanh Châu, nàng cũng vẫn cứ là ma tu, vẫn là đối tượng chính đạo không dung.

Thực lực Linh Phủ Cảnh, nghe qua không yếu, nhưng trên thực tế, lại còn lâu mới đủ đảm bảo an toàn cho nàng.

So với cứ vậy hoảng loạn đào tẩu, chẳng bằng tạm thời tiếp tục lưu lại Huyết Ảnh Ma Tông.

Huyết Ảnh Ma Quân hiện thân, thậm chí bức Tinh Hà lão tổ không thể không làm ra nhượng bộ, cho phép Huyết Ảnh Ma Tông trùng kiến sơn môn ở Thanh Châu, đây chính là đại sự.

Rốt cuộc không ai biết chuyện nàng phản bội tông môn, lại không có huyết cấm ước thúc, tạm thời lưu lại sẽ càng được an toàn.

Huống hồ, theo như tin tức nàng nhận được, mặc dù Cổ Hiên không chết, nhưng cũng bị thương nặng, hơn nữa tạm thời không thể đột phá Tinh Cung Cảnh.

Như vậy, chí ít đoạn thời gian này không cần phải lo lắng Cổ Hiên ra tay với mình.

Nghĩ vậy, Tô Nhan quyết định lần theo ký hiệu tông môn lưu lại, chạy tới chỗ tông môn tụ tập.

- Tô sư tỷ!

Về lại trong sơn cốc nơi đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông tụ tập, rất nhanh Tô Nhan liền tìm được người quen:

- Tiểu sư đệ ở đâu?

Quan hệ giữa nàng và Cổ Hiên rất đặc thù, nếu đã trở về, lại biết tin Cổ Hiên bị thương, nàng tự nhiên không thể tránh mà không gặp.

Huống hồ, nàng cũng phải phải nghĩ cách từ trong miệng Cổ Hiên tìm hiểu xem, rốt cục Bạch Nhạc đã chết thật hay chưa.

Dù huyết ảnh tế đàn sụp đổ, chỉ có một mình Cổ Hiên đi ra, song không biết vì sao, nghĩ đến Bạch Nhạc, Tô Nhan lại luôn có cảm giác bất an.

Rõ ràng không có bất kỳ lý do nào cả, nhưng nàng vẫn không quá tin Bạch Nhạc lại chết dễ dàng như vậy.

- Cổ sư huynh bị thương, giờ đang nghỉ ngơi ở chỗ sư phụ, Tô sư tỷ ngươi tự thân tới tìm là được.

Cổ Hiên bị thương, người khác không dám đi chọc, nhưng Tô Nhan lại khác.

Thoáng chút do dự, sau cùng Tô Nhan vẫn quyết định chạy tới chỗ Cổ Hiên cư trú.

Hiện tại Cổ Hiên đang nghỉ ngơi trong một nơi sơn động lâm thời mở ra, Phá Nam Phi chính đang đứng trước sơn động xử lý chuyện Huyết Ảnh Ma Tông, thấy Tô Nhan đi tới cũng gần gần chỉ liếc mắt một cái chứ chưa hề ngăn cản.

Chuyện giữa Cổ Hiên và Tô Nhan, hắn tự nhiên cũng biết, song hoàn toàn không để ở trong lòng.

Giờ nếu đã đáp ứng đối phương, giúp hắn ngụy trang thân phận Cổ Hiên, tự nhiên không thể cách tuyệt người khác thăm hỏi, đặc biệt là với người quen thuộc Cổ Hiên như Tô Nhan.

Huống hồ, tưởng muốn giấu qua người khác, há đâu chỉ mỗi đối phương, Phá Nam Phi cũng nhất định phải giấu.

Chỉ có như vậy, hắn có thể đảm bảo tin tức không bị tiết lộ, để hắn có đầy đủ thời gian từ trong miệng đối phương bức hỏi ra Thông Thiên Ma Công.

Chỉ cần đảm bảo đối phương thời thời khắc khắc nằm trong tầm giám thị, không thể chạy trốn, đối với hắn mà nói, vậy là đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status