Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 196: Ngươi định đốt nhà ai?



Về đến Bạch gia, Bạch Nhạc gần như tránh mặt tất cả mọi người, chỉ ở lại trong Thính Hương Thủy Tạ an tĩnh đọc sách viết chữ, phảng phất như về lại khi còn bé.

Tâm lý nôn nóng mấy năm gần đây được xoa dịu đi không ít.

Bất ngờ là, rõ ràng không tu luyện, nhưng Bạch Nhạc cảm giác được hiểu biết của mình đối với tu hành, đối với kiếm đạo lại bất tri bất giác đề thăng lên một cấp độ mới.

Cảnh này khiến Bạch Nhạc tựa hồ nhiều thêm mấy phần minh ngộ.

Tu hành, có thể không đơn giản chỉ là khổ tu.

Từ trước đến nay, trong tranh đấu với Huyết Ảnh Ma Tông, Thông Thiên Ma Công cơ hồ là thủ đoạn bảo vệ tính mạng duy nhất của Bạch Nhạc, tốc độ tu hành công pháp này cực nhanh, vô luận căn cơ bản thân hay là tu luyện Linh Tê Kiếm Quyết đều có vẻ theo không kịp.

Đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Ý thức được điểm này, Bạch Nhạc dứt khoát triệt để buông ra tâm thái, vứt hết mấy chuyện vặt vãnh sang một bên, cứ vậy an tĩnh ở lại trong Thính Hương Thủy Tạ.

Trên thực tế, nửa tháng sau khi Bạch Nhạc trở về, tin tức cũng đã truyền tới.

Dù cho trong trận chiến kia, Bạch Nhạc bị Tô Nhan mị hoặc bắt lại là một điểm tối không cách nào phai mờ, nhưng chỉ cần Bạch Nhạc bình yên trở về, ảnh hưởng từ việc này tự nhiên liền bị đè xuống.

Không thể không nói, trước trận chiến kia Bạch Nhạc đã tích lũy được quá nhiều danh khí và thanh vọng.

Biết được tin Bạch Nhạc trở lại Bạch gia, vô số người trong Thanh Châu Thành lập tức nghe gió mà động, ngày ngày không biết có bao nhiêu người tới tặng lễ, vây kín cả Bạch phủ, cảnh tượng nhộp nhịp vô cùng.

Đáng tiếc, đám khách khí này đều bị Bạch Thanh Nhã ngăn được, từ đầu đến đuôi, Bạch Nhạc chưa hề lộ diện lần nào.

Thậm chí dù là người phủ thành chủ đến, Bạch Nhạc cũng vẫn không có ý gặp mặt.

Đấy không phải Bạch Nhạc cố ý khinh mạn Ngô Tuyết Tùng, mà là dùng hành động này để tỏ rõ thái độ.

Trước đó, hắn thu chỗ tốt từ Ngô Tuyết Tùng, thiếu nợ nhân tình của đối phương, nhưng từ sau khi trận chiến kia chấm dứt, hết thảy đều đã được trả sạch.

Mặc dù thân phận Ngô Tuyết Tùng có tôn quý đến mấy, vậy cũng chẳng liên quan gì đến hắn cả.

Hắn là đệ tử chân truyền Linh Tê Kiếm Tông, thậm chí còn không tính là người Thanh Châu, cần gì phải nghe người khác ra lệnh?

Đồng thời điều này cũng để nhằm biểu hiện bất mãn với chuyện trước đây Bạch Nhạc bị Tô Nhan bắt đi, lại không người đến cứu.

Đương nhiên, phần nhiều vẫn là muốn dùng phương thức này để phủi sạch quan hệ.

Bạch Nhạc làm thế, có lẽ sẽ bị người coi là thiếu niên không thông nhân tình, tùy hứng làm bậy, nhưng tuyệt đối sẽ không có ai liên tưởng hắn với truyền nhân Ma Quân thần bí kia.

Đáng tiếc, trạng thái an tĩnh này chỉ được duy trì trong hai tháng, sau đó liền bị người đánh vỡ.

Ba người Dương Bằng, Tiếu Vượng, Đàm Y Viên dắt tay nhau mà đến!

Đặc biệt là Dương Bằng, vừa đến liền bày ra bộ dạng ác khách lên cửa, căn bản không quản hạ nhân nói cái gì mà Bạch Nhạc không tiếp khách, ai dám ngăn cản, hắn liền trực tiếp ném vào trong hồ.

Cứ vậy dẫn theo Tiếu Vượng và Đàm Y Viên nghênh ngang bước vào Thính Hương Thủy Tạ.

- Bạch Nhạc, mau ra đây, đừng có giả bộ với ta, còn không đi ra, ta đốt luôn nhà ngươi.

Một đường rêu rao đi tới, Dương Bằng đang định xông vào trong phòng.

Nhưng không đợi hắn đẩy cửa, một thanh chủy thủ tinh xảo chợt đâm ra, vô luận Dương Bằng làm sao biến ảo thân hình, chủy thủ kia đều một mực nhắm đến yết hầu hắn.

Quan trọng hơn là, chỉ vừa liếc mắt, Dương Bằng liền nhận ra thân phận đối phương.

Chỉ vài nhịp thở, mũi dao băng lãnh đã ghim trên cổ họng, hơi thép lạnh lẽo khiến hắn bất giác rùng mình.

Nháy mắt khi nhận ra đối phương, Tiếu Vượng và Đàm Y Viên ở phía sau cũng đồng loạt biến sắc, thần thái như lâm đại địch, trực tiếp bày ra tư thế phòng ngự.

Ma nữ Tô Nhan!

Đây không phải lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy nàng, dù cho lúc này trên thực tế Tô Nhan vẫn chưa lộ ra nửa điểm khí tức, song làm sao có thể giấu diếm qua được bọn hắn.

Mũi đao chỉ lên yết hầu Dương Bằng, Tô Nhan cười khẽ một tiếng, nói:

- Dương công tử, vừa nãy ngươi nói, định đốt nhà ai?

- . . .

 

Cả người cứng đờ, Dương Bằng cố nặn ra ý cười khó coi hơn cả khóc:

- Đốt nhà ta, Tô cô nương, có gì từ từ nói chuyện, ngươi thu lại chủy thủ trước đi.

- Tiểu Nhan, đừng làm càn!

Gần như đồng thời, trong phòng truyền ra tiếng quát khe khẽ của Bạch Nhạc, két một tiếng, Bạch Nhạc một thân áo trắng mỉm cười đẩy cửa ra:

- Có bằng hữu từ phương xa tới, quý hóa quá!

- Đã biết, công tử!

Cười hì hì thu lại chủy thủ, Tô Nhan lập tức lui về, cứ vậy đứng ở bên người Bạch Nhạc.

Cảnh này khiến Tiếu Vượng và Đàm Y Viên không khỏi kinh ngạc đến ngây người.

Tin tức về Bạch Nhạc, dù đặt ở Hàn Sơn cũng là cơ mật tối cao, đừng nói bọn hắn, ngay cả Lý Phù Nam đều không quá rõ ràng. Giờ đột nhiên thấy được Tô Nhan như là thị nữ ngoan ngoãn nghe lời đứng ở bên cạnh Bạch Nhạc, bọn hắn làm sao có thể không kinh hã?.

- Bạch …. Bạch Nhạc, đây rốt cục là thế nào?"

Trợn mắt há mồm nhìn Bạch Nhạc và Tô Nhan, Tiếu Vượng kinh ngốc nói không ra lời.

- Còn thế nào nữa, đương sơ hỗn đản này đóng kịch lừa chúng ta, ngươi thật tưởng hắn bị Tô ma. . . Tô cô nương mị hoặc?

 Dương Bằng vốn định nói Tô ma nữ, chỉ là lời đến khóe miệng, dư quang quét thấy ánh mắt ánh mắt cười như không cười của Tô Nhan, lập tức bất giác giật lùi ra sau nửa bước.

So với người khác, Dương Bằng biết được nội tình, hơn nữa then chốt là. . . Hắn thật đánh không lại Tô Nhan!

Khẽ chắp tay một cái, Bạch Nhạc cáo lỗi nói:

- Xin lỗi, sự gấp tòng quyền, trước đây không kịp giải thích cho mọi người, đã khiến mọi người lo lắng, thực sự xin lỗi.

- Tiểu Nhan, ngươi đi tìm Thanh Nhã tỷ, sai người dâng chút rượu qua đây, để ta bồi tội với Dương huynh và các vị.

Quay sang Tô Nhan, Bạch Nhạc nhẹ giọng phân phó nói.

- Vâng, công tử!

Gật đầu ứng một tiếng, lúc này Tô Nhan mới lui xuống.

- Bạch Nhạc, chuyện này rốt cục là thế nào, ngươi mau nói rõ ràng.

Thấy Tô Nhan rời đi, Tiếu Vượng cũng thở phào một hơi, vội vã hỏi.

Trên thực tế, đẩy ra Tô Nhan, chẳng qua là để cho bọn hắn cơ hội đặt câu hỏi.

Ra hiệu mấy người ngồi xuống, lúc này Bạch Nhạc mới từ tốn giải thích đại thể quá trình cho ba người.

Đương nhiên, tin tức về cái chết của Phá Nam Phi quá mức cơ mật, dù tín nhiệm bọn Tiếu Vượng, song Bạch Nhạc cũng sẽ không nói, chỉ khe khẽ lướt qua rồi thôi.

- Ngươi nói. . . Ngươi và Tô ma nữ yêu nhau?

Nhìn vào Bạch Nhạc, Tiếu Vượng trợn mắt há mồm hỏi.

- . . . Tính là vậy đi.

 Có chút vô lực tiếp lấy lời này, bằng không không cách nào giải thích thêm được, Bạch Nhạc đành gật đầu nói:

- Chuyện ngày sau, ngày sau hẵng nói, tạm thời ta sẽ mang theo nàng ở bên người.

Dù là vậy, những lời này cũng vẫn khiến Tiếu Vượng và Đàm Y Viên kinh hãi vạn phần.

Phải biết, chính tà không đội trời chung, quan niệm ấy đã thâm nhập nhân tâm, vô luận tông môn nào, sợ rằng cũng sẽ không cho phép đệ tử cưới ma tu làm đạo lữ song tu.

Nhưng hôm nay, dưới loại tình huống này, bọn hắn còn làm sao khuyên Bạch Nhạc chặt đứt quan hệ với Tô Nhan?

Ngược lại là Dương Bằng, có vẻ càng thoải mái chút:

- Chỉ cần lưỡng tình tương duyệt, vậy lại có sao. Bạch huynh đệ, ta ủng hộ ngươi! Thanh quy giới luật gì gì đó, chúng ta lại không phải hòa thượng, quản con mẹ hắn, bản thân thoải mái là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status