Thần y ở rể

Chương 1820

Châm ngọc đâm vào trong cơ thể, Phan Lâm hít một hơi thật sâu, khuôn mặt trờ nên tái nhợt. Nhưng anh không hề dừng lại mà tiếp tục sử dụng đâm kim châm vào, đồng thời còn đưa một số loại hoa thảo dược kỳ lạ vào miệng mà nhai sống.

 

Ở một góc tối, Chan Hám Sơn nhìn mà cảm thấy ngơ ngác.

Nhưng ngay sau đó, ông ta chợt nhận ra, đây chính là cường hóa.

 

"Phan Lâm lợi dụng kim châm và thảo dược đề cường hóa sức mạnh sao? Nhưng cậu ta cường hóa như vậy... Để làm gì?" Chấn Hám Sơn cảm thấy khó hiểu.

Nhưng mà càng nhìn, gương mặt của Chấn Hám Sơn càng dại ra, vẻ mặt cũng trở nênkinh dị.

Ông ta nhìn thấy Phan Lâm từ từ đâm toàn bộ kim vào trong cơ thể. Châm ngọc đâm vào thì mái tóc trắng của anh càng nhot nhạt đi, làn da của anh cũng tái nhot không kém, trên cơ thể bắt đầu xuất hiện những hoa văn đáng sợ, sau đó lại là những đường hoa văn dài và nhỏ như tơ máu, bao trùm lên toàn bộ cơ anh. thể

 

Những biến đổi kinh người như vậy làm cho Chấn Hám Sơn sơ hết hồn.

Cành tượng đó diễn ra khoảng chừng mười phút thì Phan Lâm mới dừng lại. Bây giờ nhìn anh giống như một con ác quỷ nơi địa ngục, hơi thở cuồng bao đến cùng cực làm cho người xem tê dại cả da đầu.

 

Nhưng mà thứ làm cho người khác phải hoàng sợ hơn nữa chính là khí thể của anh. Luồng khí thế xem thường cả thế giới này có thể khiến cho bất kì ai đứng trước mặt anh đểu không thể có can đàm ngưoc đầu nhìn thẳng vào anh được.

"Đây là tà pháp gi? Đây có phải là y thuật không? Thủ đoạn gì đây?" Chấn Hám Sơn không nhận ra, bây giờ toàn thân ông ta đang bắt đầu run rẩy.

Mặc dù Từ Huyền Thiên là một thể lực có trăm ngàn năm lịch sử, nhưng lại chưa từng có bí pháp nào quỷ dị như vậy.

 

"Cũng tương đối rồi." Lúc này Phan Lâm moi nói một câu, trong giọng nói như có hai âm chong chéo lên nhau, Anh lấy trong ngực ra một cái mặt nạ bằng sắt đeo lên khuôn mặt, sau đó lại đưa cánh tay khác cẩm lây kim châm, bắt đầu đâm vào cổ tay.

Khi nhìn thấy cổ tay anh, trong đầu Chan Hám Sơn nổ tung một tiếng, thiếu chút nữa thì đầu bị nổ tung ra.

 

"Hai... Hai... Hai mươi giọt?"

Ông ta liều mạng dụi mắt mình, hy vọng mắt mình xảy ra vấn đề. Nhưng dụi mắt đến nỗi sưng đỏ mà hình ành kia vẫn không hề thay đổi.

Vẫn là hai mươi giọt... Lạc Linh Huyết!

 

Kim châm vừa đâm vào, Phan Lâm nhìn về phía Trường Sinh Thiên Cung, cất bước đi tới.

Sau khi Phan Lâm rời đi, Chấn Hám Sơn mới từ trong chỗ ẩn nấp đi ra ngoài. Ông ta cảm nhận được sau lưng mình đã ướt đẫm, toàn thân run rẩy không ngừng, hai chân run lẩy bẩy va vào nhau liên tục.

 

Chấn Hám Sơn run rẩy lấy điện thoại ra, nhấn vào số điện thoại của Thiên Die...

"Anh Hám Sơn, anh đã đi đâu vậy? Tôi tìm mãi không thấy anh đâu."

Trong điện thoại truyền ra tiếng tức giận của

 

Thiên Diệp.

"Phó... Phó... Phó... Phó chưởng môn Thiên Diệp... Nhanh... Nhanh... Nhanh chóng quay về! Nhanh lên..." Giọng nói của Chan Hám Sơn run rẩy liên tục hét lên.

 

"Quay về? Đã xảy ra truyện gì vậy Hám Son? Sao nghe giọng anh có vẻ hoảng sợ như vậy?" Ở đầu dây bên kia, Thiên Diệp không hiểu có chuyện gì đang xày ra thì hỏi lại một cách khó hiểu.

"Anh Thiên Diệp, không cần để ý nhiều như vậy, nhanh quay về!" Chấn Hám Sơn lại hét lên, không thể khống chế được cảm xúc.

Thiên Diệp quen biết với Chấn Hám Sơn đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên ông ta thấy Chấn Hám Sơn hoàng sợ như vậy. "Anh chờ tôi, chúng tôi sẽ quay về ngay lập tức."

 

Thiên Diệp nói nhỏ một câu, sau đó cất điện thoại vào trong túi.

Khoảng mười lăm phút sau, bọn họ gặp Chần Hám Sơn ở dưới chân núi, trên đầu Chan Hám Sơn đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.

 

"Anh Hám Sơn, rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Hay là người của Trường Sinh Thiên Cung làm

khó anh?"

 

 

Thiên Diệp và những người khác lập tức dò hoi.

Nhưng Chan Hám Sơn lại không quan tâm, chỉ quát: "Đi theo tôi nhanh!" Nói xong, ông ta băng qua bậc thang Trường Sinh tiến về phía cửa lớn Thiên

 

Cung

Tất cả mọi người đều bất ngờ trước hành động kỷ lạ của ông ta, bèn hỏi: "Ông Hám Sơn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đừng hỏi, đi theo tôi nhanh lên."

 

"O..."

Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.

 

"Đứng đó làm gì nữa, nhanh đi theo!"

Thiên Diệp nói xong thì lập tức đuổi theo Chấn

Hám Sơn.

 

Nhưng khi bọn họ vừa bước đến cổng của Trường Sinh Thiên Cung thì toàn bộ đều dừng lại.

Chỉ thấy cổng lớn uy nghiêm của Trường Sinh Thiên Cung lúc nãy đã bị đập nát, vài đệ tử của Trường Sinh Thiên Cung đã ngất lim nằm trên mặt đất, tay chân đã bị chặt đứt.

 

"Nơi này... Đã xảy ra chuyện gì?" Một người của Từ Huyền Thiên thì thào.

Thiên Diệp và Chan Hám Son không trả lời mà đi

vào bên trong.

 

Dọc cả đoạn đường, nơi nào cũng đã bị đánh võ, người người nằm la liệt trên mặt đất, Máu tươi và đống đổ nát tràn ngập cà Thiên Cung.

Thiên Diệp quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào Chấn Hảm Sơn và hỏi: "Ai làm vậy?"

 

Nhưng không chờ Chấn Hám Sơn trả lời, một giọng nói khàn khàn mà lạnh như băng vang lên, vọng lại khắp toàn bộ Thiên Cung.

"Cung chủ Thiên Cung ở chỗ nào?"

Nghe thấy giọng này, da đầu của Thiên Diệp và

 

Chấn Hám Sơn đều run lên.

Ai lại dám nói ra lời nói đó? Đây chính là khiêu khích Trường Sinh Thiên Cung!

 

Đoàn người của Từ Huyền Thiên đồng loạt nhìn về phía âm thanh phát ra, chi nhìn thấy một người mặc bộ quần áo màu đen, mái tóc bạc trắng đang đứng trước Nhật Nguyệt Tiên Cung.

Người đàn ông này đeo mặt nạ, toàn thân phát ra hơi tho thô bạo khiến người khác không dám lại gần.

"Đây là... Người đó là ai?" Thiên Diệp vẫn còn sợ

 

hãi, kiêng dè hỏi.

Ông ta cảm nhận được sức mạnh của người trước mặt không hề thua kém mình.

 

"Phó chưởng môn Thiên Diệp, người này. Ông biết đấy."

"Tôi biết sao?"

"Đúng vây, câu ta là... Phan Lâm."



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1834 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status