Thần y ở rể

Chương 1821

"Phan Lâm?"

 

Tròng mắt của phó chưởng môn Thiên Diệp như muốn rớt ra ngoài, ông trừng lớn nhìn ông ta: "Hám... Hám Sơn! Anh đang nói bậy à? Người này... Làm sao lại là Phan Lâm được chứ? Anh... anh không nhìn nhầm đấy chứ?"

"Phó chưong môn Thiên Diệp, hiện tại tôi khó giải thích với anh được, tôi chỉ có thể nhắc ông một điều, dốc hết toàn bộ sức lực của mình để bảo vệ cho Phan Lâm, đưa cậu ta về Từ Huyền Thiên đi! Như thế, Từ Huyền Thiên mới thịnh vượng được, tương lai của Từ Huyền Thiên mới có thể bừng sáng được!" Chấn Hám Sơn kích động, run rẩy, hào hứng mà bàng hoàng la lên.

 

Không ai đoán được tâm tình của ông ta vào giờ phút này, Thiên Diệp cũng không thể.

Thật ra, Thiên Diệp vẫn chưa tiêu hóa nổi.

Người phía trước ông ta có khí the rat dáng so! Sao có thể là tên đệ từ Phan Lâm kia được chứ?

 

Rõ ràng Phan Lâm đã không còn Lạc Linh Huyết trong tay nữa roi! Hoàn toàn không thể có hoi thờ hùng mạnh như thế được...

"Không the nào... Chấn Hám Sơn, anh định hủ tôi à." Thiên Diệp bẩn thần ni non.

 

Lúc này, người đeo mặt nạ đã đi vào Nhật Nguyệt

Tinh Cung.

"Rẩm rầm..."

 

Toàn bộ đệ tử của Trường Sinh Thiên Cung từ cửa lớn của cung lao ra, rồi bao vây xung quanh người đeo

mặt nạ.

 

"Kẻ nào mà to gan dám ngang ngược ở Trường Sinh Thiên Cung vậy hả?" Tứ Tôn Trường dẫn đầu đội chấp pháp tinh nhuệ nhất đứng lên trước mà nói, ông ta nhìn chằm chằm người đàn ông đeo mặt nạ, hét lớn: "Bắt anh ta lại cho tôi!"

"Vâng! Thưa tôn trưong!"

Các đệ tử đồng loạt hô lên roi lập tức rút đao kiểm ra, muốn bắt lại người kia.

 

Nhưng bọn họ vừa mới tới gần thì một trận gió nhẹ nối lên, phất qua thân thể của mỗi người.

Tiếp đó... Tất cả đệ từ đểu dừng lại bước chân, đứng yên tại chỗ. Họ không hề cử động nữa, cả đám cứ đứng yên đó như những pho tượng.

 

Vô cùng quỷ quái!

"Mấy đứa này sao vậy? Còn ngẩng ra đó làm cái

gì? Sao còn chưa bắt kẻ này đi?" Tứ Tôn Trường nhưởng mày quát lên một tiếng. Nhưng mà... Các đệ tử đều ngoành mặt làm ngơ, giống như họ không nghe thấy lời của Tứ Tôn Trường,

 

vẫn đứng yên không cử động.

"Vô lễ!"

 

Mặt Tứ Tôn Trưởng giận đến tím tái, đang định bước lên mắng thì Tam Tôn Trường ở bên này vội đi tới nói: "Tứ Tôn Trường, đừng trách bọn đệ tử, không phải bọn nó không muốn làm theo lời ông đâu, bọn nó không nhúc nhích được đay!"

"Cái gì?" Tử Tôn Trường sững sờ.

"Ông nhìn phần cổ của bọn nó đi." Tam Tôn

 

Trường vừa nói vừa chỉ sang. Tử Tôn Trường vội vàng nhìn về phía cổ của đảm

đệ tử để quan sát,

 

Vừa liếc một cái, sắc mặt của ông ta bỗng nhiên trở nên trắng bệch, không nói lên lời. Trên cổ các đệ tử đều có một lỗ kim rất nhỏ, lại không thấy được kim châm, ngược lại có một luồng khí đang lơ lừng nơi lỗ kim.

"Đây là... khỉ châm sao?" Tử Tôn Trường thì thào.

Tam Tôn Trường lạnh nhạt nói: "Thật ra sử dụng được khí châm không phải truyện hiếm gặp, nhưng có thể lặng lẽ phóng ra nhiều khí châm như thế, đồng thời đâm trúng cổ của đối phương mà đối phương lại không phát hiện ra, thủ đoạn này, ngay cả tôi và ông chắc chắn cũng không thể nào làm được!"

 

Nói xong ông ta đi xuống cầu thang, đến bên cạnh Tử Tôn Trường rồi nói với người đàn ông tóc trắng mang mặt nạ kia: "Người bạn này, tôi xem chiêu này của anh chắc anh cũng là một Võ y, nhưng vì sao anh lại đến Thiên Cung giương oai? Chẳng lẽ anh không biết cung chủ của chúng tôi đang ở trong cung điện sau lưng à?"

Tuy nhiên, người đàn ông tóc trắng kia vẫn không nói một lời, anh ta quét mắt qua Tam Tôn Trường và Tử Tôn Trường, rồi giơ tay lên.

 

"Hừm?"

Hai người nhíu mày, không hiểu ý gì.

Sau đó một giây. "Vut! Vut! Vut..."

 

Một lượng lớn khí châm thô bạo như gió bão dần dẫn hình thành trước mặt người đàn ông tóc trắng, nhanh chóng thành hình và phóng về phía hai người

kia.

 

"Ha?"

Hai người lấy làm kinh hãi, vội vàng tránh né.

Nhưng vừa tránh được khỉ châm đáng sợ nay thì người đàn ông tóc trắng đã di động đến trước mặt Tử Tôn Trường, một tay hướng tới đúng vị trí cổ của ông

 

ta

"Cút đi!"

 

Tử Tôn Trưong gầm nhẹ, trở tay chắn tay của người đàn ông tóc trắng.

Nhưng tốc độ của anh ta quá nhanh, sức cũng mạnh đến kinh người, cánh tay Tử Tôn Trường còn chưa chạm vào được người đàn ông kia thì bàn tay của anh ta đã bóp lấy cổ của Tử Tôn Trưởng.

"A..." Hô hấp Tứ Tôn Trường bị xiết chặt, còn chưa kịp phản ứng thì người đàn ông kia đã lật sang sống bàn tay, bổ xuống cánh tay của Tử Tôn Trường một phát thật mạnh.

 

"Răng rắc!" Tiếng gãy vang lên.

Cánh tay của Tử Tôn Truong bị người đàn ông nàỳ chém đứt không thưong tiếc!

 

"Á!" Tử Tôn Trưởng gào lên thê thảm, con đau đớn dữ dội làm cho ông ta muốn ngất đi.

Những người xung quanh thấy thế, da đầu cũng

 

run lên.

"Nhanh đi cứu Tử Tôn Trường đi!" Tam Tôn Trường

 

thê lưong gào lên.

"Vâng! Tôn trường!"

Mặt các đệ tử lộ ra vẻ sợ hãi rất rõ nhưng họ vẫn lấy can đảm xông lên.

 

"Không cần cứu, các người muốn, tôi cho các người!" Người đàn ông tóc trắng bình tĩnh nói, sau đó nắm lấy Tử Tôn Trưong ném sang đám người kia.

"Vù!"

 

Thân hình Tử Tôn Trưởng như một trái bowling bay vào giữa đám đệ tử kia. Trong khoảnh khắc ấy, các đệ tử bị nện một cú đầu óc cũng không biết trời đất, ngã lăn ngang dọc đầy đất, cả đám đều bể đầu chảy máu, người thì hôn mê, người thì nằm trên mặt đất mà kêu rên, có kẻ đứng lên nhưng cũng không mấy người.

Về phần Tu Tôn Trường, ông ta lăn vài vòng dưới đất, đầu cũng chày máu, toàn thân không có chỗ nào nguyên vẹn, đã bất tinh rồi.

Sắc mặt của Tam Tôn Trường khó coi, ông ta biết mình không thể đối phó nổi người này nên lập tức quay người chạy về cung điện.

 

Nhưng người đàn ông tóctrắng đã đuổi tới nơi.

Có đệ tử vội la lên: "Tam Tôn Trường coi chừng!"

 

Tam Tôn Trường quay phắt đầu lại, lúc này tóc gáy ông ta dựng đứng hết cà lên! Người đàn ông tóc trắng đã cách ông ta chưa tới hai mét. Ông ta trốn không thoát!

Phải phản công thôi!

Ông ta vội đưa tay ra, vung kim châm ra, muốn

 

ngăn người này tới gần. "Vut vut! Vut vut! Vut vụt!..."

Tam Tôn Trường vung tay lên, hàng trăm kim châm từ cánh tay ông ta bay thẳng ra ngoài, đâm lên người đàn ông tóc trắng.

 

Nhưng mà ...

Kim châm chạm vào da thịt của anh ta lại vang lên mấy tiếng 'Đinh đinh', không thể đâm vào cơ thể, hoàn toàn bộ không thể đâm vào được, tất cả đều rơi xuống mặt đất. "Cái gì ... Làm sao có thể?"

Đồng từ của Tam Tôn Trưong trứng lon, ông ta

 

hoàn toàn choáng váng.

"Soat!"

 

Người đàn ông tóc trắng kia giơ tay ra bóp lấy cổ của Tam Tôn Trường, rồi giơ ông ta lên.

Sức mạnh khổng lồ từ tay người đàn ông kia làm cổ Tam Tôn Trường văn đến biến hình, ông ta gần như không thở nổi, chỉ biết cố gắng giãy dụa, ngũ quan cũng vặn vẹo, đau đớn nhìn người đàn ông tóc trắng trước mặt.

"Mày... rốt cuộc mày là ai..."

 

"Người mà ông vẫn luôn muốn giết."

"Người tạo muốn giết?" Đầu óc của Tam Tôn Trưởng nóng lên, làm gì nhớ nổi những ai mà mình muốn giết?

 

Lúc này, người đàn ông tóc trắng bóp lấy cổ Tam Tôn Trường, ném mạnh ông ta xuống mặt đất.

"Uỳnh!"

Tiếng nổ vang thấu trời vang lên, gần như làm rúng động cả Nhật Nguyệt Tinh Cung.

 

Tam Tôn Trường bị người đàn ông tóc trắng tàn nhắn ném xuống đất, đập ra một cái hoa cuc lon, cà người thì da thịt nứt toác, tay chân cũng bị đứt đoạn, không nhúc nhích được, không biết còn sống hay đã chết.

"Tam Tôn Trưởng!"

 

Các đệ từ ở xung quanh đau đớn hét lên.

Mà đúng lúc này, Nhị Tôn Trường, Trịnh Xuân Viễn cùng với một đám trường lão và điện chủ đi ra. Khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt, tất cả đểu lộ ra sắc mặt kinh hoàng.

"Tam Tôn Trường và Tử Tôn Trường... Sao lại để cho đối phương đánh bại đơn giản như thế chứ?"

 

"Kè này... Thật là đáng sợ..."

Lòng mọi người tràn ngập sợ hãi, vô cùng hoàng

 

loan.

Người đàn ông tóc trắng lại phùi bụi trên người, quay người đi đến Nhật Nguyệt Tinh Cung. Tay của anh ta vẫn còn đang nắm Tam Tôn Trường như một Con chó chết.

Tam Tôn Trường thì đã mất ý thức hoàn toàn, mặc kệ cho người đàn ông này lê mình đi.

 

Hoc mắt của các đệ tử Trường Sinh Thiên Cung sắp rạn nứt, oán hận ngút troi. Họ nhao nhao lao tới cửa Tinh Cung, quỳ xuống đất nói: "Xin cung chù ra tay đi! Giết tên khốn nạn này, báo thù cho Tam Tôn Trường và Tử Tôn Trưong."

"Xin cung chủ ra tay!"

 

"Xin cung chủ ra tay!"

Tiếng gọi vang ầm ĩ bốn phía.

Nhưng âm vang vọng còn chưa tiêu tan thì đã có một đám người đứng ở cửa Nhật Nguyệt Tinh Cung, mà dẫn đầu chính là cung chủ Mạc Tâm.

 

"Anh là ai! Sao dám càn quẩy ở đây?" Bà ta lạnh lùng nói, kiêu ngạo nhìn người đàn ông tóc trắng kia.

Người đàn ông tóc trắng không trả lời mà đưa tay ra, bình tĩnh nói: "Mạc Tâm, giao Lạc Linh Huyết ra đây! Tôi sẽ tha chết cho bà!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1834 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status