Thanh xuân bắt đầu từ khi gặp anh

Chương 173: Bị đánh bẹp dí

 Translator: Nguyetmai 
 
 Sau khi đọc được tin nhắn đó của Cao Nhiên, Tần Sở lập tức mất bình tĩnh.  
 
 Anh đưa tay ra dấu ngừng lại, cuộc họp trực tiếp lập tức bị gián đoạn.  
 
 Đầu bên kia, các tổng giám đốc công ty con không ai dám nói gì.  
 
 Trợ lý Tiểu Dương nhanh trí, tắt tiếng của cuộc gọi video đi để cho boss tiện gọi điện thoại.  
 
 Tần Sở lập tức gọi lại cho Cao Nhiên.  
 
 "Xảy ra chuyện gì?" Anh lạnh lùng hỏi.  
 
 "Xảy ra bạo loạn ở cổng bệnh viện Số 1, tôi nhận được cuộc gọi báo cáo thì lập tức đến đó, phát hiện ra Hoắc Miên là người trong cuộc, hình như có xung đột với người nhà bệnh nhân."  
 
 "Cô ấy có sao không?" Tần Sở chỉ cảm thấy tim mình như vọt ra khỏi lồng ngực.  
 
 Bạo loạn, xung đột, những từ này đều khiến anh cảm thấy căng thẳng vô cùng, anh rất sợ Hoắc Miên sẽ bị thương.  
 
 "Không có vấn đề gì lớn, chỉ là trên đầu bị sưng một cục thôi…" Cao Nhiên còn chưa nói hết thì Tần Sở đã cúp điện thoại.  
 
 Thằng nhóc Cao Nhiên này, còn nói là không có vấn đề gì lớn, đầu bị sưng lên mà còn không phải là vấn đề?  
 
 Sau khi cúp điện thoại, Tẩn Sở cảm thấy rất bất ổn…  
 
 Gương mặt anh sa sầm xuống …  
 
 Tiểu Dương đứng bên cạnh chỉ cảm thấy gió lạnh đang thổi vù vù bên cạnh…  
 
 "Cậu báo xuống, kết thúc cuộc họp trực tuyến, tôi phải đi ra ngoài."  
 
 "Vâng boss."  
 
 Tiểu Dương làm việc cho Tần Sở cũng được một khoảng thời gian rồi, anh ta không bao giờ ngốc nghếch hỏi thăm xem Tổng giám đốc định làm gì nữa.  
 
 Trong mắt Tiểu Dương, chuyện có thể khiến boss trở nên căng thẳng như vậy chỉ có một chuyện, đó là việc gì đó liên quan đến cô gái họ Hoắc kia.  
 
 "Cao Nhiên, bao giờ thì tôi có thể đi?" Hoắc Miên có chút mất bình tĩnh, muốn quay lại bệnh viện xem bệnh viện giải quyết tình huống này thế nào.  
 
 "Đợi người nhà cô đến nộp tiền bảo lãnh đã."  
 
 "Nộp tiền bảo lãnh?" Hoắc Miên hơi ngạc nhiên.  
 
 "Ừ." Cao Nhiên vừa viết tài liệu vừa trả lời.  
 
 "Vậy bây giờ tôi gọi điện cho người nhà bảo họ đến." Hoắc Miên nghĩ, để cho Chí Tân đến là được, dù sao thì cũng chỉ là ký tên mà thôi.  
 
 Nào ngờ Cao Nhiên lại đột nhiên nói một câu: "Tôi gọi điện thoại cho Tần Sở rồi."  
 
 Hoắc Miên lập tức hoảng hốt…  
 
 "Anh gọi điện thoại cho Tần Sở rồi hả?"  
 
 "Chẳng lẽ cậu ta không phải là người nhà của cô sao?" Cao Nhiên ngẩng đầu lên chất vấn.  
 
 Hoắc Miên im lặng không nói, chắc có lẽ Cao Nhiên đã biết quan hệ của hai người.  
 
 Cũng khó trách, Cao Nhiên là bạn tốt của Tần Sở, biết rõ chuyện này cũng là điều rất bình thường, giống như quan hệ giữa cô và Chu Linh Linh vậy.  
 
 Chưa đầy mười phút, Tần Sở đã chạy đến, trên đường đi anh đã vượt sáu cái đèn đỏ, còn đi ngược chiều một quãng.  
 
 Vừa mệt mỏi bước vào cửa, anh đã đi về phía Hoắc Miên và Cao Nhiên.  
 
 Lúc rời khỏi công ty anh đã lên xem video đang được phát tán trên mạng, cũng hiểu sơ sơ về vụ bạo loạn đã xảy ra ở cửa bệnh viện Số 1.  
 
 "A Sở, đến rồi à, mau ký tên đi." Cao Nhiên vẫy vẫy tay.  
 
 Tần Sở đi đến, đầu tiên nhìn Hoắc Miên, rồi trầm giọng nói: "Em đợi anh một lát."  
 
 Sau đó anh nhìn sang Cao Nhiên, hỏi: "Người nhà bệnh nhân đang được nhốt ở đâu?"  
 
 "À, ở bên kia, tôi chỉ bắt một đại diện về thôi, mấy người kia không đánh người nên chỉ cảnh cáo một lát rồi thả ra…"  
 
 Cao Nhiên chưa nói xong đã thấy Tần Sở đi về phía buồng giam.  
 
 "Ấy, ấy, ấy, A Sở, cậu làm gì thế, tôi còn chưa nói xong." Cao Nhiên gọi với theo.  
 
 Lúc Tần Sở đi đến, anh đưa tay ra nới lỏng cà vạt trên cổ, sau đó đá tung cửa buồng giam ra.  
 
 Lúc này chồng của sản phụ kia đang ngồi dựa vào tường, nhìn có vẻ khá bất cần đời.  
 
 "Anh là ai?" Người đàn ông kia khó chịu nhìn Tần Sở hỏi.  
 
 Tần Sở không nói lời nào, lập tức đi vào túm cổ anh ta lên đấm một phát.  
 
 Mới đấm một phát thôi mà máu mũi người đàn ông kia đã chảy ròng ròng… 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status