Thanh xuân bắt đầu từ khi gặp anh

Chương 174: Tức giận

 Translator: Nguyetmai 
 
 "Anh là ai? Anh dựa vào cái gì mà dám đánh tôi?" Người đàn ông kia kêu gào ầm ĩ.  
 
 Tần Sở không quan tâm, vẫn tiếp tục đánh người đàn ông này nằm bẹp dí.  
 
 Cao Nhiên nghe thấy tiếng kêu như lợn bị chọc tiết, liền đi vào trong cùng Hoắc Miên.  
 
 Cao Nhiên tới kéo Tần Sở ra…  
 
 Đây là lần đầu tiên Hoắc Miên thấy Tần Sở hung dữ như vậy, người đàn ông kia bị anh đánh cho thê thảm.  
 
 Hơn nữa, người đàn ông kia không hề có chút sức lực nào để phản kháng lại. Tần Sở xuất thân từ nhà giàu danh giá, từ nhỏ đã được tập võ, taekwondo, muay Thái, Vịnh Xuân, võ Sanda, võ chiến đấu, tất cả các kiểu đánh nhau anh đều biết.  
 
 Với năng khiếu của Tần Sở, có thể nói tài nghệ của anh bây giờ là cao thủ chiến đấu rồi. Thế nên tên kia không thể chịu nổi…  
 
 …  
 
 Cuối cùng người đàn ông kia bị đánh cho bẹp dí, nằm rạp dưới đất, không thể dậy nổi, đầu cũng bị đánh sưng vù lên.  
 
 Cao Nhiên cũng sững ra, anh ta quen biết Tần Sở nhiều năm rồi, cũng chưa bao giờ thấy anh tức giận đến như vậy.  
 
 Xem ra tên này đúng là tự tìm đường chết, đối với Tần Sở, động vào Hoắc Miên còn khó chấp nhận hơn cả việc động vào chính anh.  
 
 "Được rồi, tên rác rưởi này không đáng để cậu phải tự mình ra tay đâu."  
 
 Nghe thấy lời khuyên của Cao Nhiên, Tần Sở chỉ im lặng, lạnh lùng nhìn người đàn ông dưới đất.  
 
 "Mày chờ đấy cho ông, ông sẽ kiện mày tội cố ý hành hung người khác…" Người đàn ông kia nghiến răng nghiến lợi nói.  
 
 "Rất tốt, tôi đợi anh kiện." Nói xong, Tần Sở xoay người.  
 
 "Tần Sở, chúng ta về đi."  
 
 Tần Sở không nói lời nào, mà chỉ ôm ngang lấy Hoắc Miên, rồi đi ra ngoài.  
 
 "Này thằng nhóc kia, cậu còn chưa ký tên mà đã dẫn người đi rồi à?" Cao Nhiên ở phía sau hô lên.  
 
 Tần Sở không thèm để ý, anh để Hoắc Miên ngồi ở ghế phụ lái, sau khi thắt dây an toàn cho cô, phóng đi như một cơn lốc.  
 
 "Lần này anh chết chắc rồi." Cao Nhiên chỉ vào người đàn ông đang nằm sấp dưới đất, hơi thương cảm nói.  
 
 Anh ta thật sự rất muốn hỏi người đàn ông này, thế giới lớn như vậy, nhiều người như thế, sao lại chọc vào Tần Sở chứ?  
 
 Chọc vào bản thân Tần Sở thì thôi còn có thể tạm bỏ qua, nhưng sao lại động vào vợ Tần Sở chứ?  
 
 Tần Sở là một tên cuồng vợ chính cống đấy…  
 
 "Cảnh sát các anh đánh người, tôi muốn kiện mấy người." Người đàn ông kia lau máu ở khóe miệng, hung hăng nói.  
 
 "Làm ơn, có mắt nhìn một chút đi được không? Người vừa nãy đánh anh không phải là cảnh sát, đó là người nhà nạn nhân."  
 
 "Vậy lúc anh ta đánh tôi sao đám cảnh sát các anh không ngăn lại? Sao lại để cho anh ta xông đến, tôi ở Cục cảnh sát mà không hề được bảo vệ an toàn, đấy là do cảnh sát thất trách, tôi muốn kiện."  
 
 Nhìn người đàn ông vừa bị một trận no đòn mà vẫn còn phách lối như vậy, Cao Nhiên bất đắc dĩ nói: "Trong phim cung đấu dài tập ấy, với chỉ số thông minh của loại người như anh, này, chắc chắn sẽ không sống nổi quá nửa tập phim."  
 
 Trên đường đi Tần Sở không nói không rằng một câu nào, dù Hoắc Miên có nói gì thì anh cũng không trả lời lại.  
 
 Giữ nguyên một biểu cảm, nhìn về phía trước, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Hoắc Miên.  
 
 Hoắc Miên biết rõ, chắc chắn là anh đang tức giận…  
 
 Nhưng mà cô lại rất buồn bực, tại sao anh lại tức giận chứ?  
 
 "Tần Sở, này… Trưa nay anh muốn ăn gì?"  
 
 Tần Sở im lặng.  
 
 "Tần Sở, hôm nay anh không cần đi làm à? Hay là anh dừng lại ở chỗ kia đi, rồi em tự đi về, còn anh quay lại công ty nhé?"  
 
 Tần Sở vẫn không trả lời.  
 
 "Tần Sở…?" Hoắc Miên còn định nói gì đó.  
 
 Nhưng lại thấy Tần Sở quay đầu sang, ánh mắt của anh dường như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô….  
 
 Hoắc Miên cứng họng nuốt ngược nửa câu còn lại vào trong, không dám nói thêm gì cả.  
 
 Ở bãi đỗ xe dưới khu chung cư, sau khi Tần Sở dừng xe lại, nhìn về phía trước, lạnh giọng hỏi, "Tại sao mỗi lần gặp chuyện không may người đầu tiên em nghĩ đến lại không phải là anh."  
 
 Hoắc Miên nghe xong lập tức nghẹn lời không trả lời được…  
 
 "Có phải là em cảm thấy đối với em, anh là một người không quan trọng, nên dù em có gặp nguy hiểm gì thì cũng sẽ không nói cho anh biết, không nghĩ đến cảm xúc của anh?"  
 
 Tần Sở nói từng câu từng chữ ra, chỉ cảm thấy lòng mình nhỏ máu.  
 
 Hoắc Miên bị thương, Hoắc Miên bị người ta chửi bới, video của Hoắc Miên bị lộ ra rồi, Hoắc Miên ở Cục cảnh sát rồi.  
 
 Cô không hề nhắc đến những việc này dù chỉ một chữ.  
 
 Đột nhiên Tần Sở cảm thấy, tất cả mọi chuyện sau khi kết hôn, đều là do anh đơn phương.  
 
 Nghe xong lời của Tần Sở, sắc mặt Hoắc Miên hoàn toàn thay đổi… 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status