Thiểm hôn kiều thê

Chương 1: Có phải đã ngủ nhầm người?



—— Lời tựa ——

Yêu là duyên được số phận định sẵn, đó là lý do mà ta ở đây…

***

Lâm Triệt mơ mơ màng màng từ trên giường bò dậy.

Cô vừa trải qua một cơn hôn mê sâu đến mức không còn là chính mình nữa, lòng bàn tay chạm vào chiếc ra trải giường sang trọng, hoàn toàn không giống chiếc ra cũ kỹ trên giường của cô, cả chiếc đèn tinh xảo trên trần căn phòng cũng không phải kiểu bóng đèn tiết kiệm năng lượng cô thấy hằng ngày.

Toàn thân nhức mỏi đau đớn như thể vừa bị xé rách, nâng cánh tay mình lên nhìn lại, đầy những dấu xanh tím bầm rất rõ ràng. Đây không phải giấc mơ…

Cô che miệng lại ngăn âm thanh hốt hoảng, xốc chăn lên nhìn bên trong thấy mình không một mảnh vải che thân, lúc này cô không thể ngăn mình lại được nữa, thét lên một tiếng chói tai như muốn vang ra tận bên ngoài phòng.

Đôi mắt Lâm Triệt linh động, đảo một vòng xoay tròn suy nghĩ, lập tức quyết đoán phải xốc chăn, nhanh chóng xuống giường vơ lấy quần áo hỗn độn trên sàn, tuỳ tiện mặc vào để chạy ra bên ngoài, tuyệt đối không quay đầu lại.

Đột nhiên cô bị một người ở phía sau bất ngờ nắm chặt tay kéo xuống…

“A…!!! Buông tôi ra, mau buông tôi ra…!” Cả tay chân của Lâm Triệt đều dùng sức giãy giụa loạn xạ.

Bàn tay to lớn của người đàn ông lôi kéo cô, trực tiếp đem cô đẩy ngã xuống giường.

Lâm Triệt bị quăng lên giường bằng một sức lực cường bạo, ngẩng đầu nhìn đối phương thì cô thoáng sững sờ, hai mắt không thể rời khỏi khuôn mặt tuyệt mỹ của người đàn ông này… Là một người đàn ông rất đẹp trai…

Đôi mắt anh thâm thuý mang theo nét kiêu ngạo, gò má lạnh băng, cánh mũi cao thẳng, làn da trắng vừa phải, không có chút tì vết, cô tự hỏi với làn da này thì chắc là cả nữ giới cũng phải ghen tỵ rồi. Cô từng thấy qua không ít đàn ông được xưng tụng là nam thần, nhưng nếu so với người đang ở trước mặt cô đây, thì dung nhan những kẻ đó đều trở thành ảm đạm thất sắc.

Người đàn ông này chính là người đêm qua đã đem cô lăn lộn dưới thân triền miên không dứt?

“Cô là do ai phái tới, tại sao lại hạ dược tôi? Cô nghĩ làm vậy mà có thể yên ổn rời khỏi đây?” Người đàn ông nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, đáy mắt anh hiện lên sự phẫn nộ.

Cô có làn da trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn ưa nhìn, đôi mắt to tròn sống động, hai hàng mi cong cong đang chớp liên hồi, nhìn như một con nai con đang sợ hãi mà lại không cam lòng yếu thế, vẫn mở to mắt ra nhìn anh.

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch nhìn vào thân thể cô, sau đó di dời lên, nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô chỉ là một diễn viên không tên tuổi, sau khi dò la mới biết được hôm qua diễn viên hạng nhất, đại minh tinh Cố Tĩnh Dư sẽ đến chỗ này, nên cố ý hạ dược để có thể nhờ vào anh ta mà…

Nhưng, cô hạ dược nhầm người rồi!

Người đàn ông trước mặt quả nhiên rất đẹp trai, nhưng hoàn toàn không phải là đại minh tinh Cố Tĩnh Dư kia.

Lần này cô bị anh thô lỗ kéo cánh tay làm bị ngã xuống đất, lúc ngã xuống còn phải vật lộn chật vật mấy vòng.

“Anh… Anh tính làm gì, dược là tôi hạ thì sao giờ tôi còn nằm ở đây? Anh có nhầm không, giờ người bị thiệt thòi là tôi mà!” Cô bị ngã rất đau, mông đau, tay đau, phía dưới càng đau đớn hơn, cô bực tức gào lên: “Người tôi muốn hạ dược là một người khác, chẳng có chút liên quan nào đến anh cả, anh tưởng anh đáng giá để tôi hạ dược sao, bổn tiểu thư cũng không tuỳ tiện chọn bậy người mà xuống tay được, anh còn phải đền tiền tôi đã mua dược đó!”

Hạ dược nhầm người?

Gương mặt Cố Tĩnh Trạch cau lại, hai hàng lông mày nhíu lại thành hình chữ Xuyên (川), đáy mắt giống như một con thú đang ngủ đông, sẵn sàng chực chờ thu mình lấy đà để nhảy ra vồ lấy con mồi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mớ quần áo hỗn độn của người con gái trước mặt, bờ vai thon thả của cô lộ ra bên ngoài, những vết xanh tím đỏ trên người nổi lên rõ ràng chói mắt, nhưng kỳ lạ là lại trông như những bông hoa mai đang nở trên da thịt trắng nõn.

Hình ảnh đêm qua thoáng hiện ra trong đầu, anh cảm thấy dưới thân mình bỗng nhiên nóng lên, một lần nữa cảm giác lửa nóng rõ ràng đang cháy rực trong người mình, thân thể anh bắt đầu có phản ứng. Tầm mắt từ trên gương mặt cô bắt đầu di dời…

Người con gái đáng chết này dám hạ dược đối với anh, lại còn hạ dược quá liều mạnh tay như vậy!

Trong khoảnh khắc khi anh đang trố mắt nhìn, Lâm Triệt cảm nhận được cơ hội đã đến, cô không màng gì cả lập tức nhảy bổ xuống giường, dùng hết sức đẩy người đàn ông này ra, tức khắc chạy nhanh ra ngoài mà không dám quay đầu lại.

Nghe thấy tiếng anh rên rỉ làu bàu, cô mới la lên: “Nhìn cái gì mà nhìn, anh tự xem lại mình đi!”

“Cô…!” Cố Tĩnh Trạch muốn xoay người bắt lấy cô, lại cảm thấy thân thể mình bị một cảm giác khó khống chế trỗi dậy ở phía hạ thân, không thể kiềm chế mà dâng trào lên. Anh mắng một tiếng, nắm chặt tay lại để ức chế dục vọng: “Đáng chết!”

Bên ngoài truyền đến tiếng gọi liên hồi.

Tần Hạo quay đầu nhìn, kinh ngạc đến mức không thể khép miệng lại được.

Tình huống này là sao? Một người con gái quần áo không chỉnh tề chạy ra từ phòng của thiếu gia?

“…Thiếu gia, đại thiếu có điện thoại cho cậu, hỏi xem cậu có vừa ý chỗ nghỉ ngơi này không, nhưng tối qua cậu vừa về đã đi nghỉ ngay, cho nên tôi không quấy rầy, trợ lý của tổng thống vẫn đang chờ ở phủ tổng thống, còn… cô gái vừa rồi…?” Tần Hạo ở ngoài cung kính báo cáo.

“Im miệng!” Anh liếc đôi mắt sắc bén loé lên sát khí làm Tần Hạo im bặt, lời sắp nói đều phải nuốt vào bụng.

Cố Tĩnh Trạch ở trong phòng tắm không ngừng cọ rửa thân thể, mãi đến khi da của anh ửng đỏ lên, nhìn mình trong gương lại thầm mắng một tiếng.

“Thiếu gia, phu nhân đã tới.” Tần Hạo ở bên ngoài nhẹ giọng nhắc nhở, nhưng trong thanh âm lại thấy được sự khẩn trương.

Cố Tĩnh Trạch hơi sửng sốt, lúc này mà mẹ của anh lại đến đây, dự cảm là có chuyện không tốt.

Mở cửa phòng tắm ra đã thấy gương mặt kiều diễm của phu nhân ở bên ngoài, bà đang kinh ngạc nhìn giường ngủ hỗn độn. Tình trạng căn phòng này vẫn chưa thu dọn, nhìn tàn cuộc cũng đủ để người ta hiểu đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch thâm trầm, vừa lấy tay kéo áo choàng tắm trên vai, vừa nói: “Con biết mẹ muốn nói gì, nhưng mẹ, hôm nay con rất bận.”

Mộ Vãn Tình sao lại không hỏi tới, trên mặt bà vui vẻ đến mức không thể che giấu được nữa, bà nhìn Cố Tĩnh Trạch rồi chỉ tay vào giường: “Tĩnh Trạch, mẹ biết con đã xảy ra quan hệ với một cô gái.”

Cố Tĩnh Trạch nhìn Mộ Vãn Tình, lạnh lùng trả lời: “truyện này mẹ có thể đừng xen vào được không?”

“Sao có thể mặc kệ được? Tĩnh Trạch, con nhất định phải kết hôn với cô gái này, con phải có trách nhiệm với người ta chứ!” Mộ Vãn Tình kiên quyết nói.

Anh biết ngay mà…

“Mẹ, con sẽ không kết hôn với cô ta, con đâu có mất trí đến vậy, đó chỉ là một người xa lạ, thậm chí con còn không biết cô ta tên gì.”

“Cô ấy tên Lâm Triệt, hai mươi ba tuổi, là con gái riêng của Lâm gia, chủ nhân tập đoàn Lâm thị, có hai chị gái và một em trai, mẹ ruột mất sớm, ba của cô ấy có vẻ không yêu thương gì con gái của mình. Tuy sống tại Lâm gia nhưng lại không hề được hưởng những đặc quyền của tiểu thư Lâm gia…” Mộ Vãn Tình thao thao bất tuyệt về lý lịch của cô.

“Mẹ!” Cố Tĩnh Trạch cảm thấy buồn bực, nhớ đến người con gái khi nãy càng làm tâm trí anh thêm phiền loạn.

“Chẳng lẽ con vẫn nghĩ đến Mạc Huệ Linh kia? Mẹ đã nói con và cô ta vốn không có tương lai, hai đứa quen biết nhiều năm như vậy mà con thậm chí không đụng được vào cô ta dù chỉ một chút, hai đứa căn bản không thể ở bên nhau!” Mộ Vãn Tình nói không hề khách khí.

“Mẹ! Đủ rồi!” Cố Tĩnh Trạch ngắt lời Mộ Vãn Tình.

Nhưng Mộ Vãn Tình càng xúc động hơn: “Tĩnh Trạch, con biết bệnh của con là không thể chạm vào nữ giới, gia đình ta thậm chí đã nghĩ đến việc cho con làm thụ tinh nhân tạo để duy trì hậu nhân, nhưng hôm nay con lại xảy ra quan hệ với một cô gái, có nghĩa đây chính là đối tượng thích hợp với con!”

Edited & beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status