Thiểm hôn kiều thê

Chương 2: Cô chỉ là một người xa lạ



“Mẹ, cô ta là dùng chiêu trò hạ dược, chứ không phải bệnh của con có chuyển biến!” Cố Tĩnh Trạch nổi giận phân trần, ánh mắt tối sầm lại.

Mộ Vãn Tình nhìn anh: “Chẳng lẽ mẹ chưa từng cho con dùng dược sao? Những gì có thể thử đều đã thử rồi, kết quả thế nào? Lần nào con cũng lăn lộn vật vã đến mức sắp chết rồi đành phải gọi bác sĩ tới! Nhưng con lại có thể chạm vào cô ấy, hơn nữa mẹ còn nghe người hầu nói con rất hài lòng mà đúng không, một buổi tối mà hai đứa làm tới mấy lần!”

“…” Cố Tĩnh Trạch nắm chặt tay thành quyền ấn chặt vào mặt bàn thuỷ tinh: “Có lẽ loại dược mà cô ta sử dụng khác với loại của mẹ, tóm lại, con sẽ không lấy người con gái như vậy! Mẹ, tốt nhất là mẹ từ bỏ ý nghĩ này đi!”



Lâm Triệt bước đi trên đường, cô nhìn cả người mình quần áo hỗn độn, gương mặt phờ phạc, đành ảo não mắng một tiếng.

Cái tên bán dược đáng chết!

Lúc cô bỏ tiền mua dược cũng cảm thấy có gì đó không đúng, cô nói chỉ muốn loại dược nào khiến người ta uống xong lăn ra ngủ, chứ không phải cái loại dược tình này! Kết quả cô đã hạ dược nhầm người, không những nhầm người mà còn nhầm dược… Nhớ lại những gì mà người đàn ông kia sau khi trúng dược đã làm với cô, cô còn cảm thấy cả người mình đều đau nhức…

Hạ thân tưởng chừng như bị xé rách đau đớn làm cô nghĩ đến truyện phát sinh đêm qua, người đàn ông khốn khiếp kia, cả một buổi tối lăn lộn với cô rất nhiều lần, đến lúc cuối cùng cô mệt quá mới ngất đi và không nhớ chút ký ức gì.

Điều duy nhất cô nhớ là…

“Lâm Triệt, cô nhìn xem cô là thứ gì, còn muốn tham gia vào giới giải trí làm nghệ sĩ, không bằng ngoan ngoãn nghe lời người dì này, cô nên tìm cho mình một người mà nương nhờ sống qua ngày đi, một đứa con ngoài giá thú như cô thì phải sống cuộc sống tạm bợ vậy thôi!”

“Lâm Triệt, dì dây chỉ muốn tốt cho cô, chị cả Lâm Lị của cô đã là một đại minh tinh, chị hai của cô cũng là một nhà sản xuất lớn, còn cô? Nhiều năm vậy rồi vẫn chỉ là một nghệ sĩ nhỏ bé. Cô còn muốn phấn đấu cái gì?”

“Tiểu Triệt, vai diễn lần này đã có diễn viên được chọn rồi, chúng tôi cảm thấy hình tượng của cô không phù hợp.”

Cô cười chua xót, nếu không phải vì bọn họ bức ép đến đường cùng, cô cũng không bao giờ nghĩ đến cách đi cửa sau như thế này, thật ra cô chỉ muốn tìm một con đường sống cho mình thôi, nhưng bây giờ…

Lâm Triệt vội vã chạy tới công ty, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì cô cũng không quên hôm nay có một buổi thử vai.

Du Mẫn Mẫn nhìn thấy cô, liền trừng mắt: “Em còn biết tới đây à? Chị còn tưởng em không quan tâm tới buổi thử vai này!”

“Thật xin lỗi chị Du, em đã đến muộn…” Lâm Triệt vội lấy tay điều chỉnh trang phục lộn xộn.

Du Mẫn Mẫn nhìn thấy dấu hôn trên cổ Lâm Triệt, cúi đầu đánh giá một vòng quần áo của cô, rồi kéo cổ áo của cô lên: “Lát nữa sẽ gặp đạo diễn, chị mặc kệ đời sống cá nhân của em như thế nào, nhưng nếu em còn muốn nhận vai diễn này thì mau chóng sửa sang lại đi, đừng để lộ ra những gì không hay!”

Lâm Triệt cúi đầu nhìn mới phát hiện những dấu vết ẩn hiện trên người mình, quá rõ ràng, quá ái muội… Gã đàn ông đáng chết, anh ta đúng là cầm thú!

Cô cúi đầu xin lỗi rồi chạy nhanh vào phòng vệ sinh, chỉ nghĩ trong đầu nếu lần này thất bại thì tất cả đều tại người đàn ông kia!

Di động đột nhiên vang lên, Lâm Triệt mệt mỏi nhận điện thoại: “Alo?”

“Lâm Triệt, đêm qua mày đi đâu?” Giọng nói của Lâm Hướng Thiên mang theo sự tức giận truyền qua điện thoại.

Lâm Hướng Thiên sẽ không tự nhiên mà gọi cho cô, trừ phi có việc, người cha này nhiều năm có cũng như không, nhưng cô lại không có cách nào coi như ông ta không tồn tại được, rốt cuộc thì Lâm Triệt vẫn cần phải nương nhờ tại Lâm gia.

Lâm Triệt nhớ tới chuyện phát sinh tối qua, hơi chột dạ: “Con… con tối qua có việc.”

“Tao mặc kệ mày có chuyện gì, chị cả của mày, Lâm Lị hôm nay ở nhà sẽ bàn bạc chuyện hôn sự, vậy mà mày đi cả đêm không về!” Lâm Hướng Thiên tức giận mắng lớn tiếng qua điện thoại.

Đúng rồi, Lâm Lị sắp đính hôn, nhưng liên quan gì đến cô?

Lâm Triệt bình tĩnh nghe ba cô trút giận, trong lòng không có chút cảm giác khổ sở hay đau lòng, bởi vì nhiều năm rồi nên cô đã quá quen với tiếng mắng chửi của ông.

“Bây giờ mày lập tức về đây, tao mặc kệ mày có việc gì, nếu tao thấy mày không về, thì tao sẽ lấy hủ tro cốt của mẹ mày từ mộ phần Lâm gia mà ném ra biển, làm cho mày cả đời cũng không thể tìm ra cốt của bà ấy!” Nói xong, Lâm Hướng Thiên lập tức cúp điện thoại.



Tại Lâm gia.

Hàn Thái Anh thấy Lâm Hướng Thiên cúp điện thoại, liền nhanh nhẩu hỏi: “Con bé có về không?”

Lâm Hướng Thiên đáp: “Sắp về rồi, sắp về rồi!”

Hàn Thái Anh liền làm bộ dáng lấy lòng đưa tay vuốt ngực của Lâm Hướng Thiên: “Lão gia, ông nhất định phải khuyên bảo con bé để nó đồng ý hôn sự này. Trình gia bỗng nhiên đến đây cầu thân làm tôi thật lo, mình không thể gả Lâm Dư cho nhà đó được. Lâm Dư là đứa con gái ưu tú xinh đẹp như vậy, lại hiểu chuyện, sao có thể gả cho cái tên thiếu gia ngốc của Trình gia kia được? Tôi nghe nói nghe tên ngốc kia đến cả việc tự đi vệ sinh cũng không xong, không lẽ để Lâm Dư nhà ta qua đó làm người hầu sao? Còn Lâm Triệt, nói gì thì chỉ là đứa con ngoài giá thú của ông, không phải nó đi thì ai đi?”

“Bà cứ yên tâm.” Lâm Hướng Thiên nói: “Tôi không thể để Lâm Dư đi chịu khổ được, chỉ là… Lâm Triệt suy cho cùng cũng là con gái tôi…”

Hàn Thái Anh lập tức trợn mắt tức giận: “Được rồi, vậy ý ông là ông vì Lâm Triệt mà để Lâm Dư đến nhà người ta hầu hạ tên ngốc kia đi vệ sinh sao? Lâm Hướng Thiên, ông là kẻ không có lương tâm, lúc trước ông ở bên ngoài tằng tịu với người khác sanh ra đứa con hoang, tôi đã chấp nhận cho nó bước vào Lâm gia mà coi nó như con gái ruột. Tôi bao dung như vậy thì bây giờ nó có thể đền ơn tôi mà gả đến Trình gia để hưởng vinh hoa phú quý, thì cũng là phước của nó!”

“Được được!” Nhìn Hàn Thái Anh nhắc lại chuyện xưa, tiếp tục màn lải nhải không yên thì Lâm Hướng Thiên đành nhượng bộ xoa dịu: “Để nó đi, cứ để nó đi là được rồi, đúng không?”

Lâm Hướng Thiên có phần do dự, nhưng nghĩ lại, nếu không để Lâm Triệt đi thì còn cách nào khác… Trình gia là gia đình thế nào, vốn dĩ không thể đắc tội với họ, tuy rằng tên thiếu gia nhà đó là kẻ ngu ngốc bẩm sinh, nhưng tốt xấu gì cũng là một gia đình có tiền, để Lâm Triệt qua đó làm thiếu phu nhân cũng không thể nói là bạc đãi.

Lúc này, người hầu ở bên ngoài báo: “Lão gia, phu nhân, tam tiểu thư đã về.”

Người hầu nhìn Lâm Triệt và nói: “Lão gia và phu nhân đang ở bên trong chờ tam tiểu thư, hôm nay đại tiểu thư muốn bàn chuyện hôn sự, phía thông gia cũng tới.”

Lâm Triệt kinh ngạc: “Tần Khanh đã tới?”

Người hầu đáp: “Đúng vậy, vừa mới tới thôi, ngay trước khi tiểu thư về một chút.”

Trong lòng Lâm Triệt tức khắc hoan hỉ, vội chạy vào trong.

Nhưng bước chân của cô lập tức khựng lại, trước mắt là Tần Khanh và Lâm Lị đang đứng bên nhau ngay cửa hiên. Hai người họ thân mật dựa vào nhau, môi chạm môi âu yếm, người khác sao có thể quấy rầy?

Lâm Triệt cứ như vậy đứng ở đó thẫn thờ. Khi cô vừa muốn xoay người rời khỏi thì lập tức hứng trọn một cái tát trời giáng. Lâm Triệt bị đánh nóng rát cả má, thiếu chút nữa là ngã trên mặt đất.

Hàn Thái Anh kéo cô vào bên trong và đóng cửa phòng lại, bà ta quay đầu trừng mắt nhìn, chỉ tay vào cô: “Tiện nhân không biết xấu hổ, cô đừng nghĩ tôi không biết cô ở đó làm gì, đó là anh rể của cô! Cô có liêm sỉ hay không mà cả anh rể cũng muốn quyến rũ?”

Lâm Triệt đứng yên, lẳng lặng lấy tay che vùng má đỏ ửng, cười lạnh nhìn Hàn Thái Anh: “Dì, nếu tôi thật sự muốn quyến rũ anh ấy, thì tôi sẽ không đứng nhìn như vậy.”

Edited & beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status