Thiểm hôn kiều thê

Chương 15: Em muốn tôi dọn ra ngoài?



Chỉ là tư thế ngồi ăn thật là…

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô cứ vậy mà cầm đũa lên, lấy đũa quay một vòng giữa tô mì rồi hả họng ra nuốt trọn, anh nhắm mắt lại thở dài: “Lâm Triệt…”

Lâm Triệt bị tiếng gọi này làm giật mình, quay lại nhìn Cố Tĩnh Trạch thì hoảng hồn thiếu chút nữa té xuống ghế.

“Cố Tĩnh Trạch, anh làm gì như ma vậy, đi không có chút tiếng động!” Cô thảng thốt kêu lên, lấy tay vuốt ngực: “Làm tôi hết hồn!”

Cố Tĩnh Trạch hỏi lại: “Em làm đồ ăn khuya?”

Anh không nghĩ cô biết nấu ăn, hơn nữa mùi coi bộ cũng rất thơm.

Lâm Triệt nhìn lại chén đồ ăn trước mặt, liền gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, đây là món ăn ngon nhất trên đời!”

“…”

Thì ra là mì ăn liền… vậy mà anh còn tưởng rằng cô nấu món gì có hương vị rất ngon… Anh có nên xem xét lại việc giữ khoảng cách với cô gái không có chút giáo dưỡng này không?

Cố Tĩnh Trạch lại hỏi: “Em có trụng mì trước không?”

Lâm Triệt ấp úng: “Tôi… tôi chỉ chế nước sôi vào thôi, trước giờ ăn mì chưa bao giờ trụng cả.”

“…” Cố Tĩnh Trạch không biết rốt cuộc cô lớn lên như thế nào, cái gì cũng không biết làm.

Lâm Triệt quan tâm hỏi: “Anh muộn như vậy mới về, nhất định chưa ăn gì, có muốn ăn một chút không?”

Cô đẩy chén mì về phía trước, Cố Tĩnh Trạch liếc nhìn vào bên trong, thật ra thì trình bày cũng khá bắt mắt, có một ít đồ ăn mặn, có trứng gà, nước lèo cũng có vẻ hấp dẫn, làm người nhìn đúng là bị kích thích vị giác.

“Không cần, tôi không đói.” Thời điểm anh nói thì miệng lại vô thức không khỏi liếm mép một chút.

Thấy Lâm Triệt cười có vẻ bí hiểm, Cố Tĩnh Trạch tự nhiên thấy bản thân ngây ngốc, anh hít một hơi thật sâu, quả thật rất muốn mắng người mà.

“Ăn khuya không tốt cho dạ dày.” Anh miễn cưỡng nói thêm.

Lâm Triệt thản nhiên nói: “Lâu lâu mới ăn một lần thôi mà, không sao hết, thường ngày tôi cũng không ăn, nhưng hôm nay tâm tình rất tốt nên tự khen thưởng cho mình!”

Cô lấy đũa gắp mì lên trước mặt anh, gương mặt mang theo biểu tình cực kỳ hí hửng, đáy lòng mong chờ, cứ cố tình lảng vảng để mùi mì thơm phức xộc vào mũi của anh.

Hương vị kích thích khứu giác, khiến bụng anh bắt đầu quay cuồng, anh bất đắc dĩ nhìn cô: “Được được, tôi ăn, em không cần phải đưa mì sát lại người tôi như vậy!” Anh đành thoả hiệp.

Cô vội vàng gắp mì nhét vào miệng anh, anh gượng gạo nhai nuốt, bỗng nhiên lại cảm thấy rất ngon.

“Mặn quá…” Anh vừa nuốt xong thì đánh giá chất lượng món ăn.

Lâm Triệt nhìn anh miệng chê bai nhưng cứ ăn từng ngụm từng ngụm chậm rãi, phong thái ưu nhã, đến khi nhìn lại thì chén mì đã sạch trơn.

Thấy cô há hốc mồm kinh ngạc, Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên, hờ hững nói: “Sao vậy?”

Lâm Triệt trả lời: “Anh chưa từng ăn mì gói sao? Sao lại giống như ăn sơn hào hải vị vậy? Anh xem, anh ăn đến mức cả nước mì cũng húp sạch không còn một miếng!”

“Đúng.” Cố Tĩnh Trạch nhìn bộ dáng ngạc nhiên của Lâm Triệt, nghi hoặc nói: “Vậy thì sao?”

Lâm Triệt nói tiếp: “Không, không sao cả. Chỉ là không ngờ cả mì gói mà anh cũng chưa từng ăn… Anh đúng là bỏ phí cuộc đời rồi, mì gói là một món ăn mỹ vị nhất thiên hạ đó, anh xém chút nữa là bỏ lỡ, may là nhờ tôi. Nếu không thì anh nhất định sẽ hối hận đến chết luôn!”

Cố Tĩnh Trạch nhìn biểu tình khoa trương của Lâm Triệt, chỉ nhàn nhạt nhìn cô: “Đây là loại thực phẩm rác rưởi thôi.”

“Nhưng là thực phẩm rác rưởi ngon nhất!” Lâm Triệt nói thêm.

Cố Tĩnh Trạch vô ngữ lắc đầu.

Lâm Triệt vỗ vỗ cái bụng rồi nói: “Ăn uống no say rồi, tâm tình thật tốt, tôi đi ngủ đây!”

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: “Xem ra tâm trạng em đúng là đang vui.”

Lâm Triệt nói: “Đương nhiên, tôi đã được nhận một vai phụ, tuy chỉ là vai phụ… nhưng có cảnh quay xuyên suốt bộ phim, hơn nữa phim này lại là một phim đang được quảng bá rất rộng rãi trên truyền hình, sự nghiệp của tôi đã đến lúc đổi vận rồi, anh nói tôi có thể không vui sao?”

Lâm Triệt hào hứng nói, bộ dáng cao cao tại thượng, vui vẻ đặt tay lên vai anh.

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, hơi nghiêng đầu nhìn bàn tay của cô.

Cô giống như là chưa nhận thức được, vẫn tiếp tục dõng dạc nói: “Không ngờ Lâm Triệt tôi cũng đến ngày có cơ hội thay đổi cuộc đời, đáng tiếc Lâm Lị lại là nữ phụ chính, không biết tôi và cô ta có cảnh nào phải diễn chung không, mong là không có… Chứ nhìn thấy cô ta là tôi đủ phát điên rồi!”

Ánh mắt lãnh đạm của Cố Tĩnh Trạch lướt qua gương mặt của cô, rồi dừng trên bàn tay không biết điều vẫn đặt lên vai anh, nhẹ nhàng đằng hắng rồi ngẩng mặt nhìn cô.

Lâm Triệt lúc này mới bỗng nhiên tới cái gì, cúi đầu thì vừa thấy gương mặt âm trầm của anh.

“Ai nha, thật xin lỗi, xin lỗi, tôi quên mất!” Cô vội vàng lấy tay vỗ vỗ phần vai áo của Cố Tĩnh Trạch, giống như là sợ mình đã làm nhăn từng nếp áo. Sau đó cô lại thấy vẻ mặt của anh không thoải mái, mới hơi hơi cắn ngón tay, ngượng ngùng nói: “Chuyện đó, thật xin lỗi nha, tại tính tôi rất vô tư, cho nên tôi mới nói nếu sống cùng anh thì tôi sẽ làm phiền anh rất nhiều…”

Cố Tĩnh Trạch giống như đoán ra cái gì: “Cho nên em vẫn muốn tôi dọn ra ngoài?”

Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Đúng, chúng ta cũng đã nói trong thời gian kết hôn sẽ luôn hỗ trợ nhau mà. Cho nên anh yên tâm đi, dù anh dọn ra ở với Mạc tiểu thư, tôi sẽ giúp anh giấu kín truyện này, hơn nữa anh lúc nào cũng bận rộn hết mà, nếu người nhà anh tới đây đột xuất thì tôi cũng có lý do, ví dụ anh đi họp, anh đi công tác, rồi sau đó gọi điện thoại nói anh về là được! Tóm lại, nếu anh muốn dọn ra ở với Mạc tiểu thư thì cứ đi đi, đừng lo lắng chuyện người nhà phát hiện, tôi sẽ giúp anh!”

Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, ánh mắt vẫn thâm trầm hờ hững.

Lâm Triệt bị nhìn chằm chằm, lại thấy trong người nóng lên, ánh mắt đó cứ như soi thấu tâm can của cô, đôi mắt lại gợi cảm như vậy…

Liền ngay lúc này, Cố Tĩnh Trạch bỗng nhiên nói: “Tôi sẽ không dọn ra ngoài.”

Lâm Triệt: “…”

Cố Tĩnh Trạch nói: “Dọn ra ngoài rất phiền phức, quá nhiều rủi ro, tôi cũng không tin được em. Em ngốc như vậy thì làm sao biết giấu kín mọi chuyện, mà tôi dọn đi rồi thì ở đây em ứng phó mọi chuyện không tốt thì chỉ gây phiền phức cho tôi. Tôi không có thói quen để người khác quyết định việc của mình, nhất là người có chỉ số thông minh thấp như em!”

“…” Lâm Triệt tức giận: “Này, anh nói chuyện đơn giản là đủ hiểu rồi, không cần cứ mỗi câu là đều phải lôi tôi ra chứ, chỉ số thông minh của tôi như thế nào hả?”

Nhưng nghĩ lại, anh không tin tưởng cô cũng là điều dễ hiểu, rốt cuộc thì chuyện này liên quan trực tiếp đến an nguy của người phụ nữ mà anh yêu thương, nhất định áp lực rất lớn, không dễ dàng tin bất kỳ ai, đặc biệt là cô.

Hai người gây ra cho nhau bao nhiêu rắc rối, đúng là còn phức tạp hơn cả tiểu thuyết ngàn chương. Lâm Triệt không khỏi tưởng tượng mình giống như nhân vật nữ ác độc trong các tác phẩm ngôn tình, chuyên đi phá hoại tình cảm của nam chính và nữ chính, một… tiểu tam điển hình chẳng hạn.

Cố Tĩnh Trạch điềm đạm đi về hướng phòng ngủ: “Cho nên em không cần phải nghĩ cách đuổi tôi đi, việc chúng ta phải sinh sống như vợ chồng trong cùng một căn nhà là chuyện đã định rồi, em tốt nhất nên sớm thích ứng đi. Hãy tập suy nghĩ làm sao để thật sự giống như Cố thiếu phu nhân là được, không cần lo đến những việc khác!”

Lâm Triệt không ngờ anh lại nói vậy: “Tôi còn không phải vì anh sao, tôi chỉ không muốn có người bị chia lìa tình yêu thôi…”

Bước chân Cố Tĩnh Trạch khựng lại: “Em đúng thật là có tâm!” Thanh âm của anh thâm trầm.

Edited & beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status