Thiểm hôn kiều thê

Chương 14: Không muốn hai người ở chung



Lâm Triệt nghĩ lại thấy cũng đúng, chỗ này là nhà anh, cô có tư cách gì để đuổi anh đi.

“Được, nếu anh nói vậy thì tôi cũng có thể dọn ra ngoài ở.” Lâm Triệt trả lời chân thành.

Sắc mặt Cố Tĩnh Trạch hơi âm trầm, dời đi ánh mắt vẫn đang nhìn cô, lấy tay xoay xoay phần tài liệu: “Em như vậy thì người nhà của tôi sẽ nghi ngờ tình cảm giữa chúng ta có vấn đề, thậm chí sẽ hoài nghi chúng ta kết hôn giả nên mới không ở chung, khi đó họ nhất định sẽ can thiệp và ép hai chúng ta thật sự phải ở chung, vậy thì không phải càng phiền toái sao?”

“…” Lâm Triệt nghĩ nghĩ, vẫn là anh nói có lý, cô quả thật không thể suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại mọi cách thì chắc cũng phải có một cái cớ hợp tình hợp lý: “Tôi không phải là vì sợ làm cho bạn gái của anh tức giận sao, anh lúc nào cũng ở cùng với tôi thế này, trong lòng cô ấy nhất định buồn phiền nghĩ ngợi, lúc đó sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người…”

“Đủ rồi!” Cố Tĩnh Trạch dứt lời liền đứng lên, thái độ có chút không vui, làm Lâm Triệt nhất thời im bặt.

Anh cầm tài liệu bước ra ngoài, thời điểm lướt qua Lâm Triệt thì lên tiếng: “Em cứ làm tốt bổn phận thiếu phu nhân Cố gia, chuyện của tôi và người phụ nữ khác không cần em quản!”

Nhìn Cố Tĩnh Trạch rời khỏi, Lâm Triệt buồn bực lẩm bẩm: “Được được, còn ở đó trách tôi nhiều chuyện, đúng là làm ơn mắc oán, sau này chuyện của anh tôi tuyệt đối không quản!”

Cố Tĩnh Trạch đã trở về phòng khách, để tài liệu trên bàn rồi ngồi phịch xuống ghế. Trong lòng có nhiều suy nghĩ rời rạc, lại tự cảm thấy… thật bực bội. Anh thở dài một tiếng, di động thình lình vang lên, là Mạc Huệ Linh gọi.

“Huệ Linh, có việc gì sao?”

“Đúng vậy Tĩnh Trạch, anh tới nhà của em một chút được không? Em ngồi một mình buồn chán quá, vả lại, em có chuyện muốn nói với anh.”

Cố Tĩnh Trạch hỏi lại: “Làm sao vậy? Em có truyện gì sao?”

“Phải, em vẫn luôn muốn nói với anh, nhưng phải nói trực tiếp, anh tới đây đi!”

Thanh âm khác thường của Mạc Huệ Linh làm Cố Tĩnh Trạch nhất thời không đoán được là chuyện gì. Anh và cô ta ở bên nhau nhiều năm rồi, tính cách Mạc Huệ Linh vốn khó chiều, dù sao cũng là một thiên kim tiểu thư, mặc dù có giáo dưỡng tri thức, nhưng vẫn có chút kiểu cách tiểu thư. Bình thường anh luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta, cho nên một chút cường ngạnh ương bướng này thì anh vẫn có thể bao dung.

Cố Tĩnh Trạch liền tới Mạc gia ngay sau đó.

Mạc Huệ Linh đã chờ sẵn ở bên ngoài, vóc dáng thanh nhã nhu mì mang theo vài phần khí chất thục nữ, thoạt nhìn làm anh ấy rất thoải mái. Thời điểm Mạc Huệ Linh dẫn Cố Tĩnh Trạch vào phòng khách, vẻ mặt cô ta trở nên khổ sở, ngồi một chỗ, bộ dáng điêu tàn cô tịch.

Cố Tĩnh Trạch thở dài một chút rồi bước tới: “Huệ Linh, em gọi tôi đến đây có việc gì?”

Mạc Huệ Linh ngẩng đầu nhìn Cố Tĩnh Trạch, lẩm bẩm: “Tĩnh Trạch… em biết anh kết hôn là bị ép buộc, không phải anh nguyện ý, nhưng trong lòng em vẫn rất khó chịu.”

Cố Tĩnh Trạch hiển nhiên có chút thương tiếc đau lòng, trong lòng anh liền mềm nhũn.

Mạc Huệ Linh nhìn Cố Tĩnh Trạch, khuôn mặt cô ta trông vô cùng thống khổ bất lực: “Em biết em không nên cảm thấy khổ sở, cũng không nên làm anh khó xử, nhưng mà, nghĩ đến bên cạnh anh có một người con gái khác, hai người sớm tối ở bên nhau, em thật sự không thể chịu đựng được…”

Cố Tĩnh Trạch thở dài: “Tôi hiểu, là tôi sai, thật xin lỗi Huệ Linh, chuyện này tôi thật xin lỗi, tôi biết em khổ sở, chỉ là… Tôi quả thật có nỗi bất đắc dĩ mới phải đồng ý với gia đình, ông nội của tôi là người cao minh nắm rõ hết mọi việc, tôi không thể làm trái ý ông.”

Vì không muốn Mạc Huệ Linh cảm thấy áp lực, Cố Tĩnh Trạch dĩ nhiên không đề cập đến việc gia đình anh lấy cô ta ra uy hiếp anh chấp nhận cuộc hôn nhân này.

“Em biết…” Mạc Huệ Linh ngẩng đầu, đôi mắt lập loè: “Em hiểu anh, cũng nguyện ý ủng hộ anh, em chỉ mong anh có thể dọn ra bên ngoài, đừng ở chung với cô gái kia nữa… Anh có rất nhiều căn nhà, nhất định có một nơi mà chúng ta có thể ở bên nhau, em biết dù chúng ta ở chung cũng không thể gần gũi, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, em không thích anh và cô ấy ở cùng với nhau trong một căn nhà.”

Cố Tĩnh Trạch trầm mặc, anh không nghĩ tới Mạc Huệ Linh sẽ đưa ra yêu cầu này.

Thật ra đây cũng là một yêu cầu hợp lý, anh hiểu tại sao Mạc Huệ Linh lại muốn như vậy, anh và Lâm Triệt ở cùng một nhà dĩ nhiên sẽ làm cô ta lo lắng, đó là anh chưa hề nói với Mạc Huệ Linh chuyện anh và Lâm Triệt đã xảy ra quan hệ nam nữ, bởi vì anh cảm thấy chuyện này căn bản không thể lặp lại, lần đó chỉ là ngoài ý muốn. Anh hoàn toàn không muốn làm Mạc Huệ Linh lo lắng, nhưng hiện tại xem ra cô ta càng lo lắng hơn nữa.

Bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ không chịu nổi cảnh người mình yêu sớm tối đụng mặt một cô gái xinh đẹp khác, huống chi hai người họ lại là thanh mai trúc mã lớn lên bên cạnh nhau, nhưng có một sự thật không thể thay đổi, anh hiện tại đã là người có vợ.

Mạc Huệ Linh là một tiểu thư khuê các, Mạc gia cũng không phải gia đình bình thường, cô ta được giáo dưỡng tốt, dù không gả cho anh thì cũng sẽ phải là một gia đình môn đăng hộ đối, tuyệt nhiên không ai có thể bạc đãi, nhưng cô ta lại vì anh mà hy sinh tôn nghiêm của mình. Chỉ là…

Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt trả lời: “Tôi sẽ suy nghĩ.”

Mạc Huệ Linh nghe vậy, ánh mắt liền lộ ra vẻ mất mát.

Còn phải suy nghĩ nữa sao?

Cố Tĩnh Trạch nói: “Huệ Linh, tôi hiểu cảm giác của em, cũng biết em không thoải mái, cho nên tôi đã nói nếu em không vui thì có thể đi tìm hạnh phúc riêng của mình, nhưng chuyện này tôi tự có suy tính, tôi sẽ xem xét lại một chút, còn tạm thời tôi không thể quyết định hấp tấp.”

Theo bản năng Cố Tĩnh Trạch không thích ở chung nhà với nữ giới, rốt cuộc anh vẫn có bệnh trong người, cho dù là Mạc Huệ Linh thì anh vẫn cảm thấy không thoải mái. Còn Lâm Triệt là vì bất đắc dĩ, bản thân anh cũng đang nỗ lực thích ứng với việc sống chung một nhà với cô. Nhưng nếu phải lựa chọn, thì anh cũng không nghĩ đến việc ở chung với Mạc Huệ Linh.

Mạc Huệ Linh nghe lời cuối của anh, đành miễn cưỡng cười cười: “Nhất định phải đồng ý với em nhé!”

Thời điểm Cố Tĩnh Trạch rời khỏi Mạc gia, anh ngồi ở sau xe nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình ngưng trọng.

Mạc Huệ Linh là người phụ nữ duy nhất có chiều sâu mà anh từng tiếp xúc, là bởi vì hai người đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, cô ta chấp nhận anh có bệnh trong người, không thể nắm tay, không thể hôn môi, không thể làm tất cả những điều yêu thương như các cặp tình nhân khác, vì chỉ cần anh đụng vào cô ta thì bệnh sởi lập tức tái phát. Nhưng vậy mà cô ta vẫn kiên trì ở bên cạnh anh, điều này thật sự làm anh cảm động.

Hai người bên nhau đã lâu, quả thật vui vẻ, anh từng muốn cưới cô ta làm vợ, đây là điều không thể nghi ngờ. Chỉ là hiện giờ anh lại bỗng nhiên phát sinh quan hệ với một cô gái khác…

Cố Tĩnh Trạch vừa về nhà thì ngửi thấy một mùi thơm. Giờ đã quá nửa đêm, người hầu hẳn là đều đi nghỉ ngơi hết, như vậy mùi thơm này chỉ có thể là…

Anh bước vào bếp, liền nhìn thấy Lâm Triệt đang ngồi ở trên ghế cao, một chân co lên, trực tiếp gác lên một cái ghế khác, chân còn lại để đầu gối lên cái ghế kế bên, vóc dáng cô cao ráo nên chân cũng rất dài, đôi chân trắng nõn không thấy một lỗ chân lông nào. Cô mặc một cái quần ngắn, đeo tạp dề, trước mặt là chén đồ ăn nóng hổi toả hương thơm ngát, hiển nhiên là cô nàng đang ăn khuya.

Edited & beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status