Thiểm hôn kiều thê

Chương 17: Không nên trêu chọc người Cố gia



Cố Tĩnh Dư nói: “Đúng lúc tôi có nhiều chỗ vẫn chưa hiểu, muốn nhờ em giải thích giúp tôi.”

Lâm Triệt chớp chớp mắt: “Thật ra tôi chỉ đọc những phần có vai diễn của tôi thôi, nếu anh không hiểu chỗ nào thì tôi sẽ nói nhà biên kịch giải đáp cho anh, chứ tôi sợ mình không hiểu ý rồi lại nói sai nội dung thì thật không hay.”

Cố Tĩnh Dư: “…”

Lâm Triệt thấy Cố Tĩnh Dư chỉ nhìn nhìn cô mà không nói gì, cô lại hỏi tiếp: “Có phải tôi nói gì sai không?”

Dù sao đây cũng là lần đầu Lâm Triệt có một vai diễn quan trọng như vậy, nên trong lòng không khỏi lo âu, thời điểm phải ứng phó với bậc đàn anh này cũng rất e dè.

Cố Tĩnh Dư nhận ra ánh mắt lo lắng của cô, thì khẽ cười, lắc đầu nói: “Không, chỉ là em suy nghĩ chu đáo quá, thật ra không cần phải phiền đến biên kịch đâu, được rồi, tôi sẽ nghiên cứu kịch bản này lại.”

Lâm Triệt đáp lại một tiếng, lại thấy Cố Tĩnh Dư vẫn chăm chú nhìn cô, cô ngẩng đầu cẩn thận hỏi: “Còn có truyện gì sao?”

“Không.” Cố Tĩnh Dư cười cười: “Em là một tân binh mà tác phong rất chuyên nghiệp, lần đầu tôi thấy người như vậy đó.”

Lâm Triệt nghe xong, liền cảm kích nhìn anh: “Cảm ơn đàn anh đã khích lệ, tôi còn phải học hỏi nhiều!”

“…” Cố Tĩnh Dư im lặng một chút, lại nói tiếp: “Lần này em có thể giành được vai diễn này, nhất định là nhờ thực lực, tôi đánh giá rất cao và cũng rất hào hứng muốn xem em diễn xuất.”

Đúng vậy, nếu không phải vì thực lực thì một cô nàng ngốc và EQ thấp như thế này lại có thể xuất hiện ở đây sao? Anh đã cố tình cho cô cơ hội để tiếp cận một siêu sao như anh mà cô lại không nhận ra, người gì đâu mà khờ quá là khờ…

Lâm Triệt nghe lời khen của Cố Tĩnh Dư thì càng cảm động, vui vẻ reo lên: “Thật vậy sao? Cảm ơn đàn anh, tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt!”

Cố Tĩnh Dư: “…”

Xem ra chỉ có thể dựa vào thực lực!

Lúc này, đạo diễn đi ngang qua thấy Lâm Triệt và Cố Tĩnh Dư đang ngồi cùng nhau thì không khỏi hiếu kỳ: “Là Tĩnh Dư? Hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi ư? Không phải ngày thường anh ta không thích giao lưu với người khác sao?”

Người đại diện thấp giọng nói: “Tôi cũng không rõ lắm, vốn là anh ấy định vào phòng nghỉ, bỗng nhiên lại đi qua bên đó. À, cô gái đang nói chuyện với Tĩnh Dư hình như là người mới đúng không, tôi chưa thấy cô ấy bao giờ.”

Đạo diễn sảng khoái trả lời: “Đúng vậy, lần này là phá lệ tuyển một người mới đó. Cô gái đó nhìn rất xinh xắn, cực kỳ phù hợp với vai diễn này.”

Trong buổi tiệc mừng đoàn phim khởi động máy, rất nhiều ánh mắt đều tò mò nhìn về một hướng, ngoài việc chú ý đến đại minh tinh Cố Tĩnh Dư và sôi nổi thảo luận chuyện phiếm thì người ta lại tò mò về cô gái tân binh này.

“Cô gái kia là người mới đúng không?”

“Đúng, nhìn xinh đẹp nhỉ?”

“Nghe nói là lần này phá lệ chọn diễn viên mới đó.”

“Quả nhiên xinh đẹp, dễ dàng làm người khác có ấn tượng khó phai!”

Lâm Lị nghe tiếng xôn xao thì quay mặt nhìn sang, tầm mắt dừng lại trên người Lâm Triệt. Cô ta rất tức giận, nhưng không thể có thái độ thất thố ở chỗ đông người, chỉ sợ Lâm Triệt phản ứng lại thì sẽ gây ảnh hưởng đến cô ta. Vậy nên Lâm Lị vẫn ngồi yên, không nói gì.

Trong lòng Lâm Lị đang thầm tức giận, nghĩ lại thấy thật kỳ quái, một đứa vô dụng như Lâm Triệt sao có thể quen biết đại minh tinh như Cố Tĩnh Dư? Càng nghĩ càng thấy không hợp lý, giữa hai người họ không thể có mối liên quan nào cả, nhất định có ẩn tình gì đó mới ngồi cùng nhau như vậy.

Mà mấu chốt chính là, Cố Tĩnh Dư ngày thường không hề có bộ dáng vui vẻ trò chuyện với bất kỳ ai, hình ảnh Lâm Triệt và Cố Tĩnh Dư trò chuyện thân thiết càng làm Lâm Lị ghen ghét, nhất là điều này khiến cả đoàn phim đều chú ý đến Lâm Triệt.

Con nhỏ Lâm Triệt này nhất định cố tình đi dụ dỗ Cố Tĩnh Dư, đúng là tiện nhân luôn xài thủ đoạn!

Buổi tiệc vẫn tiếp tục.

Lâm Triệt bước vào toilet, liếc mắt một cái đã gặp Lâm Lị ở bên trong.

“Lâm Triệt.” Lâm Lị gọi một tiếng, đưa mắt đánh giá Lâm Triệt từ trên xuống dưới, chỉ một thời gian ngắn không gặp mà đứa con gái này dường như đã thay đổi, phong cách trở nên thành thục nữ tính hơn, lại thêm kiều mị, không còn dáng vẻ của một đứa con nít. Lâm Lị cười lạnh, tiếp tục nói: “Tôi khuyên cô nên tự giác rời khỏi đoàn phim này đi.”

Lâm Triệt lãnh đạm nhìn đối phương: “Cô thấy không thoải mái thì cô có thể đi, cô dựa vào cái gì mà nói tôi phải đi?”

Lâm Lị hừ lạnh một tiếng: “Cô đúng là vẫn mạnh miệng lắm, Lâm Triệt, cô có biết vì sao Tần Khanh thích tôi không? Cô có biết vì cái gì mà anh ấy tuyệt đối không thèm để mắt đến cô không? Chính là anh ấy thích kiểu phụ nữ như tôi, anh ấy sẽ không bao giờ yêu cô, cô tự soi gương nhìn lại mình đi, là cái thể loại gì, phẩm hạnh thì không có, nhan sắc thì chẳng bằng ai, nếu cô không có tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ thì tôi sẽ cho cô mượn. Nhưng một khuôn mặt đã xấu xí còn học đòi người khác quyến rũ đàn ông, cô thật chẳng ra sao!”

Lâm Triệt nhíu mày: “Lâm Lị, cô có ý gì?”

Lâm Lị: “Còn giả vờ? Vừa rồi không phải cô cố tình câu dẫn Cố Tĩnh Dư sao, cả đoàn phim đều thấy rõ, còn giảo biện? À, lại không tự nhìn xem cô rốt cuộc là đẳng cấp nào, còn dám la liếm Cố Tĩnh Dư, cô có biết anh ta là ai không? Cố Tĩnh Dư có thể để mắt đến cô sao?”

“Cô nói chuyện cho đàng hoàng đi Lâm Lị, đừng thấy mình không bản lĩnh bằng người khác thì độc miệng vu khống!” Lâm Triệt nghe xong những lời nhục mạ của Lâm Lị thì không khỏi tức giận, thanh âm của cô cũng lớn dần lớn.

“Chuyện này là sao?”

Lúc này một giọng nói từ phía sau truyền đến, Lâm Triệt quay đầu lại liền nhìn thấy Tần Khanh. Cô giật mình chua xót khi nhận ra bản thân mình trong mắt Tần Khanh đã thảm bại như thế nào, đáy lòng trở nên mềm nhũn.

Lâm Lị lập tức nhào vào lòng Tần Khanh mà nói liên tục: “Em chỉ muốn nhắc nhở con bé một chút, làm việc trong giới giải trí thì không nên quá tuỳ tiện, vừa rồi con bé tính quyến rũ Cố Tĩnh Dư, cả đoàn phim đều nhìn thấy, như vậy thì lời ra tiếng vào sẽ dị nghị, không tốt cho thanh danh của nó. Nhưng… con bé không nghe em nói, còn lớn tiếng với em, em… em chỉ muốn tốt cho em gái mới khuyên nhủ thôi, vậy mà…”

Ánh mắt Tần Khanh nhìn Lâm Triệt, có chút quỷ dị: “Cố Tĩnh Dư?”

Dường như có chút thất vọng, Tần Khanh mặc dù chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng vẫn nói: “Lâm Triệt… Cố Tĩnh Dư là tam thiếu gia của Cố gia, anh ta không chỉ là một minh tinh, mà còn là một trong ba anh em thừa kế của Cố gia. Có lẽ em chưa biết, nhưng từ bây giờ thì em phải tránh xa người của Cố gia một chút!”

Lâm Triệt vô ngữ nhìn Tần Khanh, cô không biết nên nói gì.

Lâm Lị nhìn thấy vẻ thống khổ trên gương mặt Lâm Triệt thì rất đắc ý.

“Tuỳ các người muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi còn có việc, hai người cứ thong thả tâm tình đi!” Lâm Triệt xoay người bỏ đi, cũng không buồn quay đầu lại.

Sắc mặt Tần Khanh trắng nhợt, anh trấn an Lâm Lị một chút rồi liền đuổi theo sau.

Thời điểm cánh tay Lâm Triệt bị Tần Khanh níu lại thì hai người đã ở bên ngoài, gương mặt cô lúc này hơi tái đi, làn da trắng nõn thanh thuần, đây giống như là lần đầu Tần Khanh có thể nhìn cận mặt cô thế này.

Tần Khanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt Lâm Triệt, rồi nói: “Điều anh nói là sự thật, Lâm Triệt! Mặc kệ thế nào thì ở đất nước này không ai có thể trêu chọc họ! Cố gia là gia tộc như thế nào? Cố Tĩnh Dư là tam thiếu gia của Cố gia, nếu không em nghĩ rằng với thân phận một minh tinh thì sao có nhiều người lại tôn kính anh ta như vậy?”

Edited & beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status