Thiểm hôn kiều thê

Chương 18: Chồng ơi, em say rồi…



Lâm Triệt nhìn Tần Khanh, có lẽ vì cô đã uống hơi nhiều rượu nên tâm tình cũng dễ xúc động hơn, cô ương ngạnh nói lại: “Nếu chọc vào thì sao?”

Nét mặt Tần Khanh cứng đờ, thở dài một tiếng: “Cố Tĩnh Dư có lẽ còn chưa đến nỗi nào, nhưng anh cả của anh ta chính là đương kim tổng thống Cố Tĩnh Minh, người anh còn lại là nhà tài phiệt thần bí Cố Tĩnh Trạch, công việc và hành động của những người này không phải là thứ mà chúng ta có thể tưởng tượng được, cho nên ở đất nước này tốt nhất là nên tránh xa người nhà họ Cố một chút, em hiểu không?”

Lâm Triệt chỉ thấy thần trí mình trở nên hỗn độn: “Tôi làm sao mà quen biết họ được? Thôi được rồi, anh cứ đi đi, anh trở về chăm sóc Lâm Lị đi, không cần xen vào việc của tôi!”

Tần Khanh: “Nhưng…”

Tần Khanh thẫn thờ nhìn cô, cô dùng sức vùng vẫy, cánh tay mảnh khảnh đẩy anh ra, thời điểm lòng bàn tay mềm mại chạm vào người đã khiến anh ngẩn ngơ.

Lúc này Lâm Lị đã đuổi theo phía sau.

Lâm Triệt cười lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.

Tần Khanh nhìn Lâm Triệt rời đi, nét mặt lo lắng, còn muốn đuổi theo nhưng Lâm Lị đã lôi kéo anh lại và hỏi: “Vừa rồi anh nói thật sao? Cố Tĩnh Dư có gia thế như vậy ư?”

Ánh mắt Tần Khanh vẫn nhìn theo bóng dáng Lâm Triệt, nhíu mày nói: “Đúng vậy, nhưng Lâm Triệt quả thật đã lớn rồi, không còn là cô nhóc như trước kia nữa.”

Lâm Lị nghe xong liền cau mày, cô ta hoàn toàn không muốn nghe anh nhắc đến tên Lâm Triệt với giọng điệu tình cảm như vậy. Lại chợt nhớ đến Cố Tĩnh Dư thường ngày lạnh nhạt nhưng lại có thể ngồi trò truyện vui vẻ với Lâm Triệt, trong lòng cô ta lại phát điên lên, nhất là sau khi biết Cố Tĩnh Dư không chỉ là minh tinh hạng nhất mà còn có bối cảnh gia tộc lợi hại như vậy…

Tại sao Lâm Triệt lại có thể được Cố Tĩnh Dư chú ý!?

Lâm Triệt lảo đảo bước ra ngoài, đã bị một bóng người chặn lại, cô ngẩng đầu lên, thì ra là Hồ quản gia, liền cười cười: “Hồ quản gia, sao quản gia lại ở đây?”

Hồ quản gia: “Thiếu phu nhân, cô uống say rồi, tôi đến đón cô về.”

Nghe người khác gọi mình là thiếu phu nhân, cô càng cảm thấy nực cười…

Thiếu phu nhân cái gì chứ?

Cô cứ như vậy mơ mơ màng màng theo quản gia về nhà.

Cố Tĩnh Trạch ở trong nghe được âm thanh bên ngoài, anh rảo bước tiến ra cửa, vừa mở cửa thì thân thể mềm mại đã ngã nhào vào lòng anh.

Đến khi anh kịp phản ứng lại thì đã cảm nhận được ngực của cô đang áp vào người anh, tâm trí anh bỗng rung động, cúi nhìn xuống thì thấy hai gò má của cô đang đỏ ửng, hàng mi dài nhẹ nhàng run rẩy, môi đỏ kiều diễm, vành tai của cô đang cọ xát vào cổ anh làm thân thể anh ngứa ngáy từ trong ra ngoài.

Thoáng sửng sốt, anh ngưng mắt nhìn cô: “Sao lại thành thế này?”

Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi anh, cô nhóc này giống như là mới chui từ hũ rượu ra vậy.

“Hắc…” Cô nhìn anh, nhìn vào hàng lông mày cau lại, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy: “Chồng ơi, em về rồi…”

Cố Tĩnh Trạch: “…”

Anh chỉ có thể thuận tay ôm lấy cô, nếu buông tay thì cô nhất định té ngã xuống sàn.

Người hầu trong nhà nhìn thấy cảnh tượng này thì liền rùng mình, họ sợ Cố Tĩnh Trạch trong cơn tức giận sẽ làm thiếu phu nhân bị thương.

“Sao em lại uống nhiều rượu như vậy?” Giọng điệu anh không vui, vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu cho người xung quanh, nhóm người hầu hiểu ý liền lui ra ngoài, để lại không gian chỉ còn hai người.

“À, hôm nay là bữa tiệc khởi động máy cho bộ phim đó, chồng à…” Giọng nói Lâm Triệt vẫn lè nhè.

Bàn tay của Lâm Triệt vô thức sờ soạng lung tung trên thân thể Cố Tĩnh Trạch, nét mặt anh trở nên tối sầm: “Em gọi tôi là gì?”

Lâm Triệt được nước làm tới, vòng đôi tay ôm lấy cổ anh: “Chồng…! Không gọi anh là chồng thì gọi là gì? Chúng ta không phải đăng ký kết hôn rồi sao, anh đương nhiên là chồng của em?”

“Gọi tên của tôi.” Cố Tĩnh Trạch thấp giọng.

“Trạch ~”

“Em…!” Cố Tĩnh Trạch vòng tay ôm lấy thân thể cô, bế cô vào phòng ngủ.

Lâm Triệt gục đầu dựa vào lồng ngực của anh giống như một con mèo nhỏ khiến trong lòng anh càng cảm thấy phiền muộn.

Anh đặt cô nằm xuống giường, lúc này mới thấy đỡ tức giận hơn một chút, bản thân anh cũng vừa về đến nhà, cả quần áo cũng chưa kịp thay, anh duỗi tay tháo lỏng cà vạt rồi đưa mắt nhìn cô gái nằm trên giường.

Cô cứ nằm ở đó, bộ dáng lại có chút đáng thương, anh nhẹ nhàng cúi xuống cởi bỏ vài nút áo để cô thoải mái hơn.

Đột nhiên cô lấy tay kéo cà vạt trên áo anh, khiến anh ngã nhào nằm lên thân thể mềm mại của cô.

Cố Tĩnh Trạch dùng hai tay chống trên giường, gương mặt của cô ở ngay sát trước mắt anh, hai má hây hây đỏ hồng, khuôn mặt trái xoan, môi nhỏ kiều diễm, cả đầu lưỡi nho nhỏ đang liếm mép cũng làm anh cảm thấy hạ thân bị kích thích.

“Đáng chết…!” Anh thầm mắng, lại thấy ở ngực mình có gì là lạ.

Cúi đầu nhìn lại thì cổ áo của cô đang mở rộng, phần ngực bên trong đang chà xát vào cơ thể anh, có thể nhìn rõ làn da trắng nõn và khe ngực đầy đặn. Tuy Lâm Triệt nhìn có vẻ gầy, nhưng thật ra thân hình lại rất cân đối, chỗ nào nên mập thì sẽ mập…

Ngoại trừ trước đây bị Lâm Triệt vô tình hạ dược, thì đây là lần đầu anh tiếp xúc gần gũi với thân thể phái nữ trong tình trạng tỉnh táo như vậy, dù tư thế lúc này thật bất nhã…

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch thâm trầm, anh kiềm chế bản thân xoay người rời khỏi cô, nằm qua một bên, hít một hơi thật sâu. Có lẽ những phương thuốc gần đây anh dùng đã có tác dụng, thân thể trở nên khoẻ hơn, khi tiếp xúc với Lâm Triệt cũng không thấy có tình trạng phát bệnh sởi nữa.

Anh nghiêng đầu lại nhìn cô gái nằm bên cạnh.

Làn da Lâm Triệt quả thật rất trắng, tuy thường ngày cô ít khi chăm sóc da, nhưng lại không hề kém sắc chút nào, thật ra vẻ ngoài của cô rất xinh đẹp, không phải kiểu làm người khác chán ghét. Thậm chí hôm nay hương vị rượu nồng nàn toả ra từ gương mặt của cô chỉ càng khiến cô thêm mị hoặc, phảng phất như bông hoa đang nở rộ mê người.

Đang miên man trong suy nghĩ thì giọng nói Lâm Triệt cất lên làm anh giật mình: “A a! Không mở máy lạnh sao!” Lâm Triệt lấy tay tự kéo tung quần áo của mình: “Làm nóng chết bà đây rồi!”

Nghe thấy từ ngữ thô lỗ, Cố Tĩnh Trạch thật chỉ muốn ném cô ở một góc tự sinh tự diệt, nhưng quay đầu lại nhìn cô ngốc nghếch quơ tay múa chân trong vô thức, anh lại thở dài tiến đến gần.

“Được rồi, đừng rộn nữa, để tôi giúp em.” Tay của Cố Tĩnh Trạch lóng ngóng không biết nên làm gì, dù sao từ nhỏ đến giờ anh cũng chưa từng hầu hạ chăm sóc người con gái nào.

Nhưng cuối cùng anh vẫn giúp cô cởi lỏng được trang phục trên người ra, dây kéo vừa kéo xuống thì phần da mềm mại đã hiện trước mắt, cảnh xuân tức thì ập vào mắt anh.

Lâm Triệt cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, liền ra sức cởi bỏ hết quần áo trên người, phần trang phục lót bằng ren cứ vậy là lồ lộ trước mắt Cố Tĩnh Trạch.

“Em… Lâm Triệt!!!”

Rốt cuộc cô có còn nhận thức được mình là con gái không?

Edited & beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status