Thiểm hôn kiều thê

Chương 26: Tư thế ngủ thật khó coi



“Cố Tĩnh Trạch, anh thương nhớ Mạc Huệ Linh như vậy thì đi mà tìm cô ta tâm tình đi, đừng có ở đây trút giận lên đầu tôi, đàn ông gì kỳ vậy! Anh không dám phản kháng gia đình, cũng không dám nói thẳng với Mạc Huệ Linh rằng anh vì cô ta mới kết hôn với tôi, anh… anh không đáng làm đàn ông!” Lâm Triệt tức giận mắng không tiếc lời.

Lập tức sau đó là tiếng cửa lạch cạch, cửa hoàn toàn bị khoá lại, vẫn không nghe bất kỳ câu đáp trả nào của Cố Tĩnh Trạch.

Lâm Triệt nằm nơi đó chờ rất lâu, Cố Tĩnh Trạch cũng không phản ứng. Cô bồi hồi vòng tay qua đầu suy nghĩ lại, có phải vừa rồi cô hơi nặng lời không, vì thật ra anh tức giận như vậy cũng đúng, mọi thứ đều từ một sai lầm của cô mà đã xáo trộn toàn bộ cuộc sống của anh, anh hẳn là rất tức giận.

Nếu không phải vì cô thì gia đình cũng không bức bách anh, không lấy Mạc Huệ Linh ra uy hiếp anh phải kết hôn, cũng vì sự cố đêm đó mà Cố gia nghĩ rằng cô có thể ‘chữa bệnh’ cho anh nên mới bức ép đến vậy.

Nhưng bản thân Lâm Triệt cũng thật xui xẻo, cô vốn chỉ định tạo chút tai tiếng thôi, hoàn toàn không có ý làm quá trớn, kết quả lại tự nhiên dâng hiến cả lần đầu tiên của mình, càng nghĩ càng buồn bực.

Cứ miên man suy nghĩ một hồi, Lâm Triệt mệt mỏi thiếp ngủ lúc nào không hay.

Cố Tĩnh Trạch nằm trong phòng một hồi không nghe tiếng động gì bên ngoài, anh gối đầu lên tay, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, lát sau ngồi dậy khỏi giường định ra ngoài đi toilet. Vừa mở cửa thì đã thấy Lâm Triệt nằm cuộn tròn trước cửa, dáng vẻ rất chật vật.

Anh bước lại, lẳng lặng nhìn cô, chốc lát sau cúi người xuống bồng cô vào phòng.

Lâm Triệt quả nhiên rất nhẹ, anh bồng cô mà cảm tưởng như cô chẳng có chút trọng lượng nào, bộ dáng cô ngủ trông như một đứa trẻ, hoàn toàn khác biệt với vẻ hung dữ khi thức giấc. Bỗng nhiên trong giấc ngủ say, cô lè lưỡi nhẹ liếm đôi môi hồng một cách ngon lành.

Đặt cô nhẹ nhàng nằm lên giường, anh vô ngữ nhìn cô một lúc, khẽ lắc đầu rồi bước vào toilet.

Lúc anh trở lại phòng thì cô vẫn ngủ rất say, anh kéo chăn lên định nằm lên giường, nghĩ bụng đêm nay hai người họ nằm chung một giường cũng chẳng sao.

Ai ngờ, suốt cả một buổi tối thì tư thế ngủ của Lâm Triệt rất xấu, vất vả lắm Cố Tĩnh Trạch mới thiêm thiếp được, đột nhiên có một bàn tay đập cái bốp vào mặt khiến anh giật mình, mở mắt ra là bàn tay mảnh khảnh của cô, anh đẩy cô sang một bên rồi mặc kệ. Không được bao lâu sau, anh hơi mơ màng ngủ thì một cái chân trực tiếp gác lên đùi anh.

Cứ như vậy, anh ngủ một chút lại tỉnh, không biết phải chịu đựng bao nhiêu trận tập kích của cô.



Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy, Lâm Triệt ngơ ngác nhìn mình đang nằm trên giường, cô nghĩ mãi không ra tại sao mình lại ngủ ở đây. Chẳng lẽ tối qua Cố Tĩnh Trạch bỗng nhiên động lòng trắc ẩn bồng cô lên giường?

Chỉ là trong phòng lúc này không thấy bóng dáng Cố Tĩnh Trạch đâu cả.

Lâm Triệt vội vàng chạy ra ngoài đến phòng ăn, tất cả mọi người đều đã ngồi vào bàn.

Cố Tĩnh Trạch yên lặng dùng bữa sáng, không thèm liếc mắt tới Lâm Triệt một cái.

Mộ Vãn Tình nhìn thấy Lâm Triệt thì liền nở nụ cười: “Con mau tới ngồi xuống đi.”

Lâm Triệt âm thầm trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái, người này thật là xấu mà, rõ ràng cố tình làm xấu mặt cô, đã biết cả nhà sẽ cùng nhau ăn sáng còn không gọi cô dậy, làm hại cô trở thành người cuối cùng đến phòng ăn.

Lâm Triệt ngồi xuống, ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, con đã dậy muộn.”

Mộ Vãn Tình cười tủm tỉm: “Không sao, tối qua nhất định là con rất mệt, Tĩnh Trạch xót con nên mới không nỡ gọi con dậy.”

Anh mà biết xót cô ư? Vậy mới là lạ đó!

Cô liếc nhìn về phía Cố Tĩnh Trạch, chỉ đơn giản là một động tác cầm muỗng vẫn ưu nhã, bộ dáng anh dùng cơm hệt như một chú mèo Ba Tư quý tộc, mỗi cử chỉ đều tinh tế và rất đẹp, chỉ là anh lại không thèm liếc mắt đến cô chút nào.

Lời nói ái muội của Mộ Vãn Tình càng khiến Lâm Triệt chột dạ, thật ra tối qua cô mệt thật, là vì cãi nhau om sòm với Cố Tĩnh Trạch cho đến tận nửa đêm, đích thị là cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Nhớ đến sự cố bị giành giường, Lâm Triệt nhịn không được trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch. Giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cũng ngẩng mặt lên liếc xéo lại cô một cái.

Nhìn cảnh tượng này mà Mộ Vãn Tình lập tức mỉm cười, xem ra hai cô cậu này ở chung khá tốt. Lúc trước khi hai người họ kết hôn, bà còn lo lắng tính cách Cố Tĩnh Trạch quá lãnh đạm nên sẽ khiến mối quan hệ của cả hai sẽ không tốt, nhưng xem ra không tệ như bà đã nghĩ.

Trong mắt bà thì Cố Tĩnh Trạch rất khác biệt với hai anh em trai của mình, anh là người trầm lặng ít nói, cũng không thích người nói nhiều, tính tình lại kiêu ngạo, ngày thường dù có tiếp xúc với bất kỳ người con gái nào thì anh cũng chẳng có chút phản ứng. Giờ ở chung với Lâm Triệt lại có thể náo nhiệt như vậy, đúng là ngoài dự đoán.

Mộ Vãn Tình nói: “Con gầy quá đó Lâm Triệt, ăn nhiều một chút.” Nói xong, bà liền múc đồ ăn vào dĩa của cô.

Lâm Triệt vội vàng nói: “Không cần không cần đâu mẹ, mẹ cứ ăn đi ạ.”

“Không được, con gầy quá đó.” Mộ Vãn Tình nói: “Đã đến nhà của chúng ta rồi, nhất định mẹ sẽ vỗ béo con!”

Lâm Triệt cười cười nói: “Gầy đẹp hơn mà mẹ.”

Mộ Vãn Tình: “Mập mạp một chút mới đẹp, sao, sợ ai chê con à? Tĩnh Trạch dám chê con béo sao?”

Cố Tĩnh Trạch nhìn nhìn Lâm Triệt, quả thật cô rất gầy, cánh tay cô đặt lên bàn nhìn một củ sen mảnh mai yếu ớt.

“Con có chê lúc nào đâu.” Anh nhẹ giọng nói.

Mộ Vãn Tình tức khắc cười nói: “Thấy chưa, mẹ đã nói mà, Tĩnh Trạch không có chê đâu!”

Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch, dĩ nhiên anh không chê rồi, dù gì hai người họ cũng chỉ kết hôn giả, chỉ cần Mạc Huệ Linh của anh không béo là được.

Lâm Triệt bĩu môi nói: “Mẹ đừng nghe anh ấy, đàn ông đều vậy đó, ngoài miệng lúc nào cũng nói em béo hay gầy anh đều thích, nhưng thật ra trong lòng đều thích phụ nữ thon thả gầy gầy.”

Mộ Vãn Tình nghe xong thì sửng sốt, sau đó bật cười ha hả.

Không khí trên bàn cơm rất vui vẻ sảng khoái, Mộ Vãn Tình nhìn Lâm Triệt càng ngày càng thích, cô gái này đúng là thú vị, không hề ra vẻ mà rất tự nhiên thành thật.

Dùng xong bữa sáng, Mộ Vãn Tình còn dặn người hầu làm một chút món cho hai người họ mang về, lưu luyến nói truyện một lúc lâu mới tiễn chân hai người ra về.

Lâm Triệt và Cố Tĩnh Trạch lên xe trở về biệt thự riêng. Ở trên xe, Lâm Triệt lôi kéo tay Cố Tĩnh Trạch, nói: “Không ngờ mẹ anh dễ thương quá, vậy mà trước khi đến đây anh toàn hù tôi làm sợ muốn chết!”

Thấy bộ dáng vui vẻ của cô, Cố Tĩnh Trạch liếc nhìn thật sâu một cái, thật ra anh cũng hơi ngạc nhiên, không nghĩ việc cô đến nhà anh chơi lại thuận lợi êm đẹp như vậy, dù là ông nội hay mẹ đều rất thích cô. Tuy nhiên ngoài miệng, anh vẫn nói: “Chỉ cần không phải Mạc Huệ Linh thì mẹ tôi sẽ thích.”

Quả nhiên Lâm Triệt quay đầu trừng mắt nhìn anh, bĩu môi khó chịu, đúng là tên đáng ghét mà.

Tự dưng nhớ tới mình đã nhận được rất nhiều bao lì xì, Lâm Triệt liền hí hửng lấy bao lì xì ra xem, bên trong không phải tiền, mà là… giấy tờ sở hữu nhà!?

Vừa mở ra thì cô đã giật mình kinh ngạc, bên trong là giấy sở hữu một miếng đất ở thành phố này, còn kèm theo là một giấy tờ nhà của một căn biệt thự trung tâm thành phố. Lâm Triệt thảng thốt kêu lên: “Trời ạ, đây mà là lì xì sao?”

Edited & beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status