Thiểm hôn kiều thê

Chương 25: Dính nước miếng của tôi thì đồ của tôi



Cố Tiên Đức vừa dứt lời, thì Mộ Vãn Tình liền nói: “Người đâu, dẫn thiếu phu nhân đi thay bộ quần áo khác. Tĩnh Trạch, con cũng bất cẩn quá, quần áo mặc nhìn ôm chật dáng người như vậy thì sẽ không thoải mái đâu.”

Người hầu bước đến cung kính mời Lâm Triệt đi thay quần áo.

Cố Tĩnh Trạch nhìn theo bóng dáng cô rời khỏi, tiếp theo liền nghe được thanh âm của Cố Tiên Đức: “Cô bé này quả thật không tệ!”

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày đáp lại: “Là vì không phải Mạc Huệ Linh, cho nên mới không tệ sao?”

Ánh mắt Cố Tiên Đức ý vị thâm trường nhìn cháu trai của ông: “Cô bé này trông đơn thuần, thanh triệt, là một cô gái tốt, so với Mạc Huệ Linh kia của con thì chính là một trời, một vực.”

Mộ Vãn Tình cũng cười, nói: “Đúng vậy, cô bé này mẹ vừa nhìn thấy cũng thích ngay, ngay cả ông nội con là người khó tính như vậy mà cũng khen, thì nhất định là một cô gái ngoan.”

Mộ Vãn Tình nói không sai, Cố Tiên Đức đích thị là một người hà khắc, không dễ dàng khen một ai bao giờ, mà Lâm Triệt có thể khiến ông mở miệng khen, đúng là một truyện không tưởng.

Cố Tĩnh Trạch biết người nhà của anh không thích Mạc Huệ Linh, nhưng lại không nghĩ Lâm Triệt lại có thể được gia đình anh yêu thích đến vậy, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Mộ Vãn Tình tươi cười nói: “Nếu hai đứa đã tới đây rồi thì tối nay cứ nghỉ lại đây đi.”

Lúc này Lâm Triệt đã thay một bộ quần áo mới, vừa bước ra nghe được câu này thì lập tức hốt hoảng, cô vội vàng nhìn về phía Cố Tĩnh Trạch nháy mắt ra hiệu, không ngờ anh lại chẳng hề do dự, đáp nhanh gọn: “Dạ được.”

Đáy lòng Lâm Triệt cảm tưởng muốn gào thét trăm vạn lần cũng không đủ…

Lâm Triệt đành ỉu xìu theo Cố Tĩnh Trạch về phòng, nhìn hai cánh cửa đóng lại, cô mới ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh lại muốn ở lại?”

Cố Tĩnh Trạch: “Có gì không ổn?”

Lâm Triệt: “Đương nhiên không ổn, ở đây tôi không quen!”

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: “Nếu không thì sao, nhất quyết nói với mọi người chúng ta phải về nhà, khác nào là giấu đầu hở đuôi?”

Lâm Triệt lắp bắp: “Chúng ta có thể… có thể nói do chúng ta là vợ chồng mới cưới nên buổi tối rất… náo nhiệt, sợ sẽ làm ồn đến mọi người…”

“…” Cố Tĩnh Trạch thở dài: “Phòng này được thiết kế cách âm, lý do này không dùng được.”

“…” Lâm Triệt cạn lời, bộ anh nghĩ cô có ý vậy thiệt sao, cô chỉ muốn tìm đại một lý do thôi mà, sao anh lại trả lời nghiêm túc quá vậy…

Cô chỉ có thể liếc nhìn anh một cái, quay đầu nhìn lướt qua toàn bộ căn phòng, dù đại trạch lớn hơn biệt thự của riêng anh, nhưng phòng của anh ở biệt thự lại lớn hơn chỗ này. Ở đây tách thành hai gian phòng nhỏ, bên trong là phòng ngủ, bên ngoài là thư phòng đơn giản, một chiếc giường đôi lớn, một cái ghế dựa, không có ghế sofa…

Lâm Triệt buồn bực đỡ trán, vắt óc suy nghĩ xem tối nay ngủ như thế nào đây.

Cố Tĩnh Trạch cởi áo khoác ra, nhìn nhìn chiếc giường rồi nói với Lâm Triệt: “Tối nay tôi sẽ ngủ dưới đất, em cứ ngủ trên giường.”

Lâm Triệt tức khắc sửng sốt, không ngờ anh lại chủ động chọn ngủ dưới đất, làm cho cô ít nhiều có chút cảm động, nhưng cũng có phần ngượng ngùng: “Để tôi ngủ dưới đất cho, lót thêm vài tấm chăn là được mà.”

Nói xong cô bước đến tủ quần áo, mở cửa tủ ra thì thấy bên trong có rất nhiều bộ quần áo được treo trên móc ngay ngắn, tất cả đều là thương hiệu xa xỉ, nhưng lại không có một tấm chăn dư nào cả.

Trời ạ… chẳng lẽ nhà bọn họ cố tình chơi cô sao?

Lâm Triệt vô ngữ nói: “Nếu vậy làm sao ngủ dưới đất được, nhưng chỉ có một cái giường? Hay chúng ta gọi người đưa thêm một tấm chăn tới nhé?”

“Em không suy nghĩ chút nào cả, nói vậy khác nào để họ biết chúng ta ngủ riêng?” Cố Tĩnh Trạch hỏi lại.

Lâm Triệt bất lực nói: “Vậy phải làm sao bây giờ…?”

Nhìn bộ dáng của cô muốn tách bạch quan hệ với anh như vậy, Cố Tĩnh Trạch không khỏi cảm giác bực bội. Anh lập tức ném áo khoác lên giường: “Tôi mặc kệ em, muốn làm gì thì làm, giờ tôi phải đi ngủ!”

Lâm Triệt tròn mắt nhìn, vừa rồi không phải anh nói muốn ngủ dưới đất sao, giờ thấy không có chăn thì tính cướp giường à?

“Không được! Tôi cũng muốn ngủ trên giường! Chính anh một hai nói là ở đây thì anh tự nghĩ cách đi!” Cô không tin anh lại không có cách xử lý những chuyện như thế này.

Dứt lời, cô liền nhảy lên giường, chui tọt vào chăn lăn qua lăn lại một vòng, sau đó hất cằm lên khiêu khích nhìn anh: “Bây giờ chỗ nào trên giường cũng có mùi của tôi, vi khuẩn của tôi, mọi thứ của tôi, hừ, để xem anh còn dám ngủ không?”

Nói xong, cô vẫn chưa chịu thua, lè lưỡi liếm vào tay rồi trét khắp chăn mền.

Sắc mặt Cố Tĩnh Trạch tức khắc tối sầm lại: “Lâm Triệt, em làm gì vậy!?”

Lâm Triệt ngẩng đầu nhìn anh: “Sao nào, anh không biết mấy con cún nó đánh dấu lãnh thổ như thế nào à, tụi nó dùng nước tiểu đó, tiểu ở đâu thì đó là chỗ của tụi nó, tôi giờ cũng vậy luôn, giường này là của tôi!”

Cố Tĩnh Trạch chỉ tay vào chăn mền: “Tôi hỏi là em vừa làm cái gì?”

Lâm Triệt tiếp tục trả lời với vẻ thách thức: “Là trét nước miếng đó, sao, anh muốn thử một chút không~?”

Cố Tĩnh Trạch á khẩu: “Em…”

Nghĩ đến khắp chăn mền đều là nước miếng của cô thì anh cảm thấy thật sự không thoải mái, lập tức trừng mắt nhìn cô một cái, rồi đứng lên mở cửa bước ra ngoài.

Lâm Triệt ở trong liền bật cười ha hả: “Chịu thua rồi sao? Cố Tĩnh Trạch, anh chịu không được sao?”

Cô vui vẻ đắc ý lăn lộn qua lại trên giường, bỗng nhiên lúc này cánh cửa mở toang ra lần nữa, ngước mắt thấy Cố Tĩnh Trạch đang xấn tới đây, ánh mắt hùng hổ nhìn cô làm cô chột dạ lùi về sau.

“Này, Cố Tĩnh Trạch, anh định làm gì vậy? Hồi nãy tôi giỡn chút thôi mà…” Lâm Triệt vội vàng nói.

Chưa kịp nói hết câu thì Cố Tĩnh Trạch đã nhảy lên giường, chỉ vài động tác đã tóm lấy Lâm Triệt dễ như trở bàn tay, vác người cô trên vai anh. Cơ thể Cố Tĩnh Trạch vốn dĩ cường tráng, dáng người cao to, mỗi động tác đều nhanh gọn dứt khoát.

Lâm Triệt tức khắc giãy giụa: “Cố Tĩnh Trạch, anh làm gì vậy hả? Mau bỏ tôi xuống!”

Bàn tay nhỏ nhắn đập liên hồi vào lưng anh, nhưng chẳng có tác dụng gì, người anh cứ cứng như đá vậy. Mấy bước chân sau thì cửa phòng đã mở ra, Lâm Triệt lập tức bị ném ra ngoài thư phòng.

Nhìn cánh cửa phòng ngủ bị đóng sầm lại, Lâm Triệt tức giận đập cửa: “Cố Tĩnh Trạch, anh có phải đàn ông không hả? Lại đi so đo giành giường với con gái?”

“Xin lỗi, tôi thấy em chẳng có chút nào giống con gái cả!”’ Cố Tĩnh Trạch trả lời không hề khách khí.

Lâm Triệt tức giận đến cực điểm, lồng ngực thở phập phồng: “Đúng đó, tôi chẳng giống con gái chút nào, Huệ Linh của anh mới giống con gái!”

Cố Tĩnh Trạch thẳng thừng trả lời: “Điều này quả thật không sai!”

Lâm Triệt nghe vậy càng nổi điên: “Vậy anh đi mà tìm cô ta, không có bản lĩnh đi tìm thì cũng đừng ở đây ăn hiếp tôi!”

Cố Tĩnh Trạch nghe vậy thì càng bực bội, anh nói thẳng luôn: “Em cho rằng nếu tôi đi được thì tôi còn ở đây sao?”

Lâm Triệt nghẹn lời: “Anh… anh…!”

Cô đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, chỉ có đúng một cái ghế dựa, vốn dĩ không thể nào ngủ được, may mà giữa phòng có lót một tấm thảm dày trông có vẻ rất dễ chịu, cô ngồi xuống thử một chút, quả là mềm mại nha, nhưng mà cô cũng không thể ngủ như thế này được.

Lâm Triệt liền xuống nước nỉ non: “Cố Tĩnh Trạch, anh nhẫn tâm để tôi ngủ ở đây sao, chỗ này lạnh lắm…”

Ở bên trong, Cố Tĩnh Trạch nghe giọng nói ỉu xìu của Lâm Triệt thì cũng mềm lòng, nhưng nhìn lại chiếc giường hỗn độn vì bị cô làm loạn thì lại cảm thấy tức giận. Anh bước đến kéo chăn mền lên, quả thật nơi này vẫn đượm mùi hương trên thân thể cô, hương thơm nhè nhẹ khiến lòng người hơi hơi rung động…

“Có chồng nào đối xử với vợ mình như vậy đâu, Cố Tĩnh Trạch, anh thật sự nhẫn tâm vậy sao?” Tiếng than thở của Lâm Triệt lại truyền vào.

Cố Tĩnh Trạch lần nữa xốc chăn lên, nghĩ đến cảnh lúc nãy cô trét nước miếng thì lại khó chịu, liền tức giận nói: “Người em cao lớn khoẻ mạnh như vậy, có ngủ một đêm bên ngoài cũng chẳng sao đâu!”

“Anh…” Lâm Triệt hoàn toàn á khẩu, tuyệt vọng nằm một góc, trong lòng thầm rủa, Cố Tĩnh Trạch… anh đợi đó, anh sẽ biết tay tôi, ỷ trong lòng có Mạc Huệ Linh mà dám đối xử tuyệt tình với tôi như vậy!

Edited by Lục & beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status