Thiểm hôn kiều thê

Chương 35: Cố Tĩnh Trạch, chân tôi đau…



Bác sĩ đến giúp Lâm Triệt kiểm tra vết thương và bôi thuốc. Sau khi xong xuôi thì cô về phòng nghỉ ngơi, đi vào phòng lại không thấy bóng dáng Cố Tĩnh Trạch. Cô vội vàng kéo một người hầu lại hỏi: “Thiếu gia của các người đâu rồi?”

Người hầu liền nói: “Thiếu phu nhân, thiếu gia nãy giờ vẫn ở trong thư phòng.”

Lâm Triệt nghĩ nghĩ, sau đó tự đẩy xe lăn tới thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa: “Cố Tĩnh Trạch?… Cố Tĩnh Trạch? Anh sao vậy? Đang tức giận tôi sao?”

Bên trong không có động tĩnh, Lâm Triệt đành nói: “Tôi không biết phải làm sao nữa, truyện này đâu phải do tôi muốn, cả tôi cũng thấy kỳ lạ chẳng hiểu sao lại thành ra như vậy, anh muốn tôi phải làm gì bây giờ…?”

Lúc này cửa thư phòng mở ra, ánh mắt sắc bén của Cố Tĩnh Trạch lạnh lùng nhìn cô: “Ai nói em là tôi tức giận?”

“Hả, cái này…” Lâm Triệt lúng túng.

Chưa kịp nói hết câu thì cửa bị đóng sầm lại, Lâm Triệt lần nữa bị nhốt bên ngoài, vô ngữ nói: “Còn bảo không giận…”

Thật là khẩu thị tâm phi mà!

Lâm Triệt hết cách, đành lẳng lặng đẩy xe ra ngoài.

Đột nhiên có một người ở bên ngoài đang tiến vào nhà, người đàn ông này tầm ba mươi tuổi hơn, mặc âu phục màu lam trông rất thanh lịch. Lâm Triệt chưa gặp đối phương bao giờ nên ánh mắt hơi nghi hoặc.

Người đàn ông vừa nhìn lấy Lâm Triệt thì mỉm cười: “Cố thiếu phu nhân, cuối cùng đã gặp mặt, xin chào cô.”

Lâm Triệt sửng sốt, tự lấy tay chỉ vào mình: “Anh biết tôi?”

Người đàn ông cười tủm tỉm, gương mặt có vẻ hiền lành dễ gần: “Cố thiếu phu nhân, tôi là bác sĩ riêng của Cố thiếu gia, tên Trần Vũ Thịnh, cô có thể gọi tôi là bác sĩ Trần, chắc Cố thiếu gia đã từng nhắc đến tôi?”

“Chưa từng nhắc tới…” Lâm Triệt trả lời thành thật.

“…” Trần Vũ Thịnh cười tủm tỉm: “Được được, ha hả, Cố thiếu gia là người như vậy mà, ngoài mặt lạnh lùng nhưng thật ra rất tình cảm, dễ mềm lòng, đối với cậu ấy thì tôi là một người bạn rất quan trọng.”

Lâm Triệt không để ý nhiều lắm, cô chỉ hơi đồng tình với Trần Vũ Thịnh: “Đúng vậy, Cố Tĩnh Trạch là người tính tình rất cổ quái, anh chịu được anh ấy thì hay rồi!”

Trần Vũ Thịnh vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Chỉ là tôi đã nghe nhắc đến thiếu phu nhân khá nhiều, hôm nay có thể gặp mặt thật là vinh hạnh. À đúng rồi, Cố thiếu gia đang ở đâu, bình thường cậu ấy sẽ ở bên ngoài phòng khách mà?”

Lâm Triệt vô ngữ nói: “Anh ấy hình như… đang tức giận…”

“Hả? Là vậy ư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có thể nói trước với tôi không?” Trần Vũ Thịnh có vẻ tò mò, thấy vẻ mặt khó xử của Lâm Triệt thì anh nói tiếp: “Cố thiếu phu nhân yên tâm, chuyện của Cố thiếu gia tôi đều biết rõ, cậu ấy mang căn bệnh lạ nhiều năm đều là do tôi đang nghiên cứu, cho nên chuyện gì của cậu ấy thì cô cũng có thể yên tâm kể cho tôi nghe.”

Nếu đã biết rõ căn bệnh kỳ cục của Cố Tĩnh Trạch thì nhất định là người thân cận của anh, nghĩ vậy nên Lâm Triệt đã kể rõ đầu đuôi. Nghe xong thì Trần Vũ Thịnh bật cười ha hả, đôi mắt giống như đã nghĩ ra điều gì.

Lâm Triệt khó xử nói: “Anh nói thử xem giờ phải làm sao, tôi suy nghĩ có khi nào anh ấy tức giận và hối hận vì đã lấy tôi không? Nếu là Mạc tiểu thư thì nhất định không mang đến nhiều phiền phức như vậy, hai người họ ở bên nhau nhất định sẽ rất tốt đẹp và bình yên, càng so sánh thì anh ấy sẽ càng thấy muốn lấy Mạc tiểu thư, vậy nên chỉ cần nhìn thấy tôi là sẽ thấy chán ghét phiền toái rồi…”

Trần Vũ Thịnh cười cười nói: “Cô nói với cậu ấy vậy sao?”

Lâm Triệt ngơ ngác: “Chứ không thì sao?”

Trần Vũ Thịnh vô ngữ lắc đầu: “Tôi thấy cậu ấy tức giận cũng là chuyện bình thường.”

Lâm Triệt chán nản trả lời: “Vậy bình thường nếu anh ấy tức giận thì phải làm gì để anh ấy nguôi giận?”

Trần Vũ Thịnh: “Chuyện này thì… chọc giận cậu ấy chỉ có nhân viên cấp dưới thôi, thường đuổi việc xong thì cậu ấy sẽ hết giận.”

“…” Lâm Triệt cạn lời.

Cô bị đuổi việc? Chẳng phải là ly hôn sao?

“Nhưng hiện tại xem chừng tôi và anh ấy tạm thời không ly hôn được…” Lâm Triệt bất đắc dĩ nói: “Chỉ là chuyện này quả thật làm khó anh ấy, còn phải giải thích với bên phía Cố gia nữa, vì dù gì người dính phải tai tiếng với tôi lại là em trai anh ấy, nhưng tôi cũng hết cách rồi… Tôi đã nói tôi sẽ đi giải thích, nhất định không để ảnh hưởng đến anh ấy, cũng không để Cố gia phát hiện ra chuyện tôi và anh ấy cam kết vụ hợp đồng hôn nhân, còn có thể làm gì khác nữa bây giờ?”

Trần Vũ Thịnh nhìn cô: “Cô vừa nói như vậy với cậu ấy?”

“Đúng, đúng, tôi vừa nói với anh ấy rất thành khẩn.” Lâm Triệt gật gật đầu.

Trần Vũ Thịnh nhìn cô, vẻ mặt cảm thán: “Tôi cảm thấy cậu ấy không bóp chết cô thì hẳn là đối xử quá tốt với cô rồi.”

Lâm Triệt: “…”

Nghiêm trọng vậy sao…?

Trần Vũ Thịnh nói tiếp: “Cố thiếu phu nhân, cô cứ tiếp tục ở đây nghĩ cách đi. Tôi sẽ đi xem thử chồng cô hiện tại thế nào.”

“Hơ…” Lâm Triệt ngơ ngác nhìn đối phương tiến vào nhà.

Không biết qua bao lâu sau đó, Lâm Triệt ngủ được một giấc, tỉnh dậy vẫn không thấy Cố Tĩnh Trạch thì hơi lo lắng, lại tự đẩy xe lăn đến cửa thư phòng. Gõ gõ cửa, cô nói: “Cố Tĩnh Trạch, anh có ở bên trong không?”

Cố Tĩnh Trạch vẫn không trả lời, Lâm Triệt buồn bực nhìn xuống chân của mình, xong tựa như nghĩ ra điều gì, liền nói: “Cố Tĩnh Trạch, chân tôi… chân tôi đau quá, bác sĩ ở đâu rồi?”

Cửa lập tức được mở ra, trước mặt cô là một Cố Tĩnh Trạch lạnh lùng như băng sương, làm người ta khiếp sợ. Anh khẽ nhìn Lâm Triệt, đánh giá một chút rồi hỏi: “Đau chân?”

Lâm Triệt thấy vậy thì vội vàng che đùi mình lại: “Đúng vậy, tự nhiên đau quá, tôi không biết làm sao bây giờ.”

Cố Tĩnh Trạch vội ngồi xổm xuống, nhìn vết thương trên đùi cô vẫn được băng bó cẩn thận, trông không có gì khác thường. Anh lấy tay hơi ấn nhẹ và hỏi: “Chỗ này đau không?”

“A a! Đau quá!” Lâm Triệt tức khắc kêu lên.

Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu, giống như không nghi ngờ gì, híp mắt lại nói: “Đau thật sao?”

“Đương nhiên, chẳng lẽ anh không tin?” Lâm Triệt liền thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình, cau mày cắn môi: “Ai nha, thật là đau muốn chết luôn!”

Cố Tĩnh Trạch đương nhiên nhận ra sự đau đớn của cô quá khoa trương, nhưng nhìn lại vết thương trên đùi cô mà anh cảm thấy hơi xót, nghĩ lại cũng nên đi bệnh viện kiểm tra, lỡ như cô thật sự đau… Trong lòng anh hoàn toàn không muốn mạo hiểm bất kỳ rủi ro nào cả.

Vì thế anh lập tức đứng dậy nói: “Em chờ ở đây, tôi đi sắp xếp một chút rồi chúng ta đến bệnh viện.”

“Hả?” Lâm Triệt thấy mình diễn kịch quá mức rồi, định ngăn cản thì Cố Tĩnh Trạch đã lấy di động bấm gọi cho ai đó, chẳng biết dặn dò gì mà anh lại đi ra nói dứt khoát: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài chờ.”

Lâm Triệt bị anh đẩy xe lăn ra ngoài, gió lạnh thổi lồng lộng, hoá ra một cái trực thăng đang từ từ hạ cánh, cánh quạt khổng lồ giảm tốc độ lại và đáp xuống trong sân vườn.

Cố Tĩnh Trạch thấy cô rùng mình thì liền cởi áo khoác ra choàng lên vai cô, sau đó bồng cô rời khỏi xe lăn.

Edited & beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status