Thiểm hôn kiều thê

Chương 7: Cố thiếu phu nhân không cần tiết kiệm



Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, vừa mở mắt Lâm Triệt cảm thấy chỗ này quá xa lạ, cô thậm chí còn bần thần không biết mình đang ở đây, sau vài phút mới chợt nhớ ra.

Cô đã kết hôn! Nhưng đấng phu quân của cô chạy đâu mất rồi?

Cô liền nhảy xuống giường, chạy lại ghế sofa coi thử thì thấy đồ đạc trên ghế đều được xếp gọn gàng ngăn nắp, bóng dáng người cần tìm đã sớm không còn ở đây.

Lâm Triệt đi đến hướng phòng ăn, người hầu nhìn thấy cô liền hành lễ cung kính: “Thiếu phu nhân, mời cô đến phòng ăn.”

Vừa bước tới thì cô thấy Cố Tĩnh Trạch đã vào phòng ăn, ánh nắng sáng sớm trải dài trên thân thể anh, nhưng gương mặt vẫn rất lạnh lùng. Không khí ấm cúng trong phòng ăn cũng vì vậy là tự nhiên lạnh theo.

Thân thể người đàn ông này rất cao, khi mặc âu phục thì càng thêm phần vững chãi, dáng người ung dung mạnh mẽ nam tính, rất hợp với gương mặt tà mị lãnh đạm, ánh mắt thần bí cao quý hút hồn người khác, dung nhan này khiến Lâm Triệt nhìn thoáng qua anh, ấn đường của cô không khỏi nhếch lên một chút.

“Hi, chào buổi sáng!” Cô bước tới chào hỏi.

Nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch lại lẳng lặng nâng lông mày, nhìn lướt qua quần áo của cô, bộ trang phục này được người hầu chuẩn bị chu đáo, mặc vào tôn lên dáng người thon thả cùng đường cong rõ ràng. Anh chỉ liếc mắt thoáng qua rồi im lặng cúi đầu, đưa bàn tay chạm vào ly cà phê làm bằng sứ để trên bàn, cũng không ngẩng đầu lên nữa.

Lạnh lùng như thế…

Lâm Triệt bĩu môi rồi ngồi xuống.

Suốt bữa ăn sáng hai người không hề nói với nhau câu nào, đến khi chuẩn bị ra ngoài, người hầu thấy Lâm Triệt không vui mà lầm bầm, liền nói nhỏ bên cạnh: “Thiếu phu nhân, thật ra thiếu gia không phải người xấu đâu, chỉ là khi ngủ dậy sẽ hơi bực bội một chút, đặc biệt nếu buổi tối ngủ không ngon thì càng khó chịu.”

Lâm Triệt hỏi lại: “Hả, tối hôm qua anh ta ngủ không ngon?”

Người hầu liền trả lời: “Đúng vậy, nửa đêm qua thiếu gia ra khỏi phòng ghé qua thư phòng nghỉ ngơi, nên giấc ngủ không được tốt.”

Lâm Triệt kinh ngạc há miệng, không nói được lời nào, cô suy nghĩ một chút cũng hiểu được. Chỉ vì một sự cố ngoài ý muốn mà anh phải kết hôn với cô, tất nhiên trong lòng làm sao vui vẻ được, hơn nữa anh đã có người yêu, mà còn phải cùng người xa lạ ngủ chung trong một phòng, tất nhiên trong lòng sẽ khó chịu.

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cô cảm thấy Cố Tĩnh Trạch này thật đáng thương, là thiếu gia danh môn, thiên chi kiêu tử nhưng lại mắc phải căn bệnh kỳ quái. Mà cũng do cô bất cẩn tự hại người hại mình, khiến anh không thể ở bên người anh yêu mà phải cưới cô, cô bỗng nhiên thấy mình giống như đã chia rẽ uyên ương, trong lòng cảm thấy tự trách.

Lâm Triệt hôm nay muốn tới công ty nên liền thu dọn một chút, lúc cô ra ngoài thì thấy một nhóm người rầm rập bước ra, nhìn kỹ lại là Cố Tĩnh Trạch, đi theo sau anh là một nhóm người. Nhìn vóc dáng cao gầy đĩnh bạt của anh giữa những người khác, thật làm người khác nghĩ đến cảnh hạc trong bầy gà, một thân âu phục ưu nhã, đôi chân dài thẳng sải bước vững chắc, nét mặt lãnh đạm. Anh thong dong bước ra cổng, điệu bộ như có việc phải rời khỏi.

Lâm Triệt vội vàng đuổi theo: “Từ từ, chờ tôi với!”

Cố Tĩnh Trạch quay lại, nghe thấy thanh âm ríu rít của cô thì khẽ cau mày. Nhìn thấy Lâm Triệt váy áo không gọn gàng, trang phục của cô trông rất xuề xoà đang vội vã chạy tới, ấn đường của anh không khỏi nhăn lại.

Chỉ là dù trang phục không được đẹp mắt, nhưng làn da trắng của cô vẫn làm nổi bật nét đẹp thanh thuần, anh khẽ hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn ra chiếc xe bên ngoài.

“Có thể cho tôi đi nhờ được không, Cố Tĩnh Trạch, tôi cũng muốn tới công ty.”

“Tôi sẽ đưa cô đi.” Anh lạnh nhạt trả lời, ánh mắt hướng về phía trước.

“À… được rồi, thật ra chỉ tiện đường cho tôi đến trạm xe buýt thôi, không cần phiền toái vậy đâu.”

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày: “Cố gia không có nghèo đến mức phải để thiếu phu nhân của mình đi xe buýt.”

Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn nhìn một chút như có vẻ suy tư rồi nói: “Lên xe đi.”

Lâm Triệt nghe vậy, nghĩ bụng có thể tiết kiệm được hai phần tiền xe buýt thì liền tung tăng đuổi theo bước chân của Cố Tĩnh Trạch. Xe của Cố Tĩnh Trạch rất lớn, hôm qua cô đã từng ngồi một lần, ghế da rộng rãi sang trọng, có một mùi hương thoang thoảng dễ chịu.

Cố Tĩnh Trạch thấy vết giày trên tấm đệm thì nhíu mày: “Sao giày của cô lại dơ như vậy?”

Lâm Triệt nhìn lại dấu giày đúng là hơi khó coi, ngượng ngùng nở nụ cười, toét miệng nói: “Tôi không có đôi giày nào khác.”

Thấy gương mặt Cố Tĩnh Trạch lần nữa khó chịu, cô liền bĩu môi nói: “Thái độ ghét bỏ đó là sao? Tôi cũng đâu có muốn, đây là đôi giày duy nhất của tôi.”

Cố Tĩnh Trạch nhìn cô một thân váy áo rối bời, phủ xuống đôi chân như ẩn như hiện, đây là bộ trang phục ngày hôm qua, rất lôi thôi. Anh nói: “Trước tiên cô phải đi mua quần áo mới đã.”

Lâm Triệt nghe vậy liền đáp: “Tôi có quần áo, chỉ là không mang theo đến đây thôi, có dịp tôi sẽ về nhà thu dọn hành lý.”

Cố Tĩnh Trạch không quan tâm, nói với tài xế: “Tìm một khu trung tâm thương mại ghé vào để thiếu phu nhân mua quần áo.”

Tài xế nghe lệnh liền bẻ tay lái quẹo sang một hướng khác.

Lâm Triệt ngượng ngùng: “Thật sự không cần phải vậy.”

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch lần nữa lướt qua trang phục của cô, không biết cô mua món đồ này ở đâu nhưng nhìn khá cũ, có lẽ đã mặc rất nhiều lần.

“Quần áo quá bẩn, tôi nhìn không thuận mắt.” Anh lạnh lùng đáp.

Lâm Triệt: “…”

Thôi được, nếu chỉ để vừa mắt anh thì mua thôi, cô còn tưởng anh có lòng tốt gì khác.

“Cái này người ta gọi là tiết kiệm.” Cô chống chế.

“Cô thích gọi sự lôi thôi này là tiết kiệm, nhưng tôi thì không.” Anh nhàn nhạt nhìn về phía trước, trong ánh mắt vẫn không có biểu tình gì.

Lâm Triệt liền nói: “Đúng rồi, người có tiền là vậy, mỗi ngày đều mặc một bộ quần áo mới, đồ của tôi quả thật không nhiều, mỗi bộ đã mặc không biết bao nhiêu lần, cái váy này đã mặc vài lần, giá chỉ khoảng vài trăm, chỉ cần quần áo còn lành lặn mặc được thì tôi sẽ không bỏ.”

Cố Tĩnh Trạch thâm trầm nhìn về phía Lâm Triệt: “Lâm gia không nghèo đến mức đó.”

Lâm Triệt cười cười: “Anh đã điều tra rất kỹ về tôi sao?”

“Tất nhiên, tôi sao có thể tuỳ tiện cưới một người con gái không rõ thân thế sao?”

Vẻ mặt Lâm Triệt châm chọc, liền xắn tay áo của mình lên: “Vậy không lẽ anh chưa biết tôi chỉ là đứa con ngoài giá thú của Lâm gia? Ba tôi trước nay chưa từng coi tôi là con cháu Lâm gia, từ nhỏ tôi phải ở chung một phòng với bảo mẫu, khi tôi được mười sáu tuổi thì ông ấy thấy tôi đã trưởng thành, có giá trị lợi dụng nên mới cho tôi được một căn phòng nhỏ. Khi còn nhỏ thì quần áo của tôi toàn là đồ mà Lâm Lị và Lâm Dư không mặc nữa nên vứt lại, đừng nói đồ cũ, cả những đồ rách cũng quăng lại, tôi thấy quần áo vẫn còn đẹp nên sẽ nhờ bảo mẫu giúp tôi vá lại để mặc tiếp.”

Chân mày Cố Tĩnh Trạch hơi ninh ninh, thâm trầm nhìn cô, ánh mắt chậm rãi rũ xuống.

Không lâu sau thì hai người rốt cuộc đã tới một trung tâm mua sắm rất lớn, ở đây có đủ các loại thời trang, trang sức, vòng vàng đá quý. Vừa vào cửa, Cố Tĩnh Trạch đưa mắt đảo qua một vòng, nói nhân viên: “Tìm vài bộ đồ theo kích cỡ của cô ấy.”

Nhân viên nhìn bộ dáng sang trọng của Cố Tĩnh Trạch thì ánh mắt liền toả sáng, nhanh nhảu đi đón Lâm Triệt vào trong.

Lâm Triệt há hốc mồm kinh ngạc, đi dạo phố mua sắm theo phong cách của người giàu có, đây là lần đầu tiên cô được trải nghiệm.

Edited & beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status