Thiểm hôn kiều thê

Chương 6: Cuộc sống sau khi kết hôn



“Không cần.” Một tay anh cầm chăn ném xuống: “Tôi ngủ ở sofa, cô cứ ngủ trên giường.”

Anh tự giác mình là đấng mày râu, dĩ nhiên phải khiêm nhường cho phái nữ.

Lâm Triệt có thói quen dễ ngủ, nhưng giờ cô ở trong một căn phòng rộng lớn như vậy lại cảm thấy không quen.

“Không sao đâu, tôi sẽ ngủ ở sofa cho, thật sự đó cũng là thói quen của tôi ở nhà, nhìn anh cao lớn thế này chắc sẽ không quen ngủ trên ghế sofa.” Cô vừa nói vừa đi đến bên cạnh anh, định kéo tay anh trở lại giường.

Nhưng cô còn chưa kịp đụng thì đã bị khuỷu tay của anh va trúng đầu.

Lâm Triệt không phòng ngừa liền ngã lăn trên mặt đứng, tức giận quay đầu liếc mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch cao ngạo đang đứng đó. Người đàn ông này đúng là lòng lang dạ thú mà, cô rõ ràng muốn chung sống yên bình với anh cho nên mới nhường nhịn như vậy. Anh đâu cần vì cô chạm vào một chút mà làm ra vẻ ghét bỏ!?

Sự tức giận bùng nổ, Lâm Triệt lập tức đứng dậy lớn tiếng: “Cố Tĩnh Trạch, anh điên rồi hả? Tôi có ý tốt mới muốn ngủ ở sofa, anh không cảm kích thì thôi, còn như vậy là ý gì?”

Đường chân mày của Cố Tĩnh Trạch hơi dựng lên, cúi đầu vỗ vỗ phần cánh tay vừa bị cô chạm qua, lạnh lùng nhìn cô, giọng nói lãnh đạm: “Cô nên phân biệt cho rõ, rốt cuộc mọi chuyện hiện tại là tại ai, giờ cô nói cô có ý tốt, không phải muộn rồi sao?”

“Tôi… dù cho tôi hạ được anh đi nữa, nhưng đâu phải tôi muốn anh và tôi xảy ra chuyện như vậy. Anh… tại anh không biết tự xử nên cứ một hai phải cùng với tôi…, tôi cũng là người bị hại mà!” Thời điểm cô nói câu này, trong lòng cảm thấy chột dạ, dù biết mình đang cãi cùn nhưng ngoài miệng vẫn nhất quyết không chịu thua.

Ai kêu người đàn ông này lại khó chịu thù dai như vậy!

“Cô…!” Tuy nhất thời chưa hiểu được ý nghĩa của từ ‘tự xử’, nhưng chỉ tưởng tượng một chút thì anh đã hiểu, Cố Tĩnh Trạch hoàn toàn không thể tưởng tượng được lại có một cô gái thô tục như vậy, gương mặt anh càng trở nên lạnh băng, anh đưa ngón tay thon dài lên chỉ ra hướng cửa: “Cút!”

Lâm Triệt hơi sửng sốt, cô không biết mình rốt cuộc nghĩ gì mà nhất thời xúc động, liền lì lợm đối đầu với anh.

Anh càng ghét bỏ thì cô càng cảm thấy bị kích thích mà muốn kháng cự đến cùng. Cô liền nhảy lên phía sau lưng anh rồi hô lớn: “Ai nha, có chuột kìa, sợ quá, tôi sợ nhất là chuột!”

Anh không phải ghét cô lắm sao, cô chính là như vậy đó, bám lấy chọc anh tức đến chết!

Gương mặt anh tuấn của Cố Tĩnh Trạch cứng đờ lại, thời điểm thân thể mềm mại cùng mùi hương nhè nhẹ dán lên người anh, toàn thân anh như chấn động, theo bản năng liền muốn túm lấy người con gái đang ăn vạ trên người xuống đất.

“Buông ra!” Cánh tay dài liền vòng ra sau, nhưng mà, cảm giác mềm mại từ sau lưng làm anh cảm thấy có một ngọn lửa đang rạo rực đốt lên trong cơ thể, khiến anh đột nhiên bất động.

Dáng người Lâm Triệt tuy khá cao so với phái nữ, tầm chừng 1m68, nhưng đứng gần với vóc dáng đĩnh bạt 1m9 của Cố Tĩnh Trạch thì trông cô rất nhỏ bé. Đối lập với đàn ông, thân thể nữ giới thường mềm mại như một lớp vải tơ lụa trơn, uyển chuyển như làn nước mát đang quấn quanh cơ thể rắn chắc của anh. Anh đột nhiên phát hiện tuy cô cao ráo, nhưng lại gầy mảnh khảnh, ngón tay thon thả đang nắm chặt lấy tay anh, các ngón tay hơi lạnh mà lại tạo cảm giác thoải mái.

Lúc này từ phía sau lưng càng lúc càng cảm giác sự va chạm giữa hai thân thể rất rõ ràng, trong người anh bỗng dưng không khống chế được lửa nóng đang trỗi dậy.

Đáng chết, phản ứng của dược phải sớm kết thúc rồi…

Vì cái gì mà cơ thể vẫn như vậy!?

“Không bỏ không bỏ, có chuột, tôi sợ chuột…” Cô vẫn gắt gao ăn vạ, nhất định không buông tay.

Nhưng cô đột nhiên cảm thấy được cánh tay rắn chắn của anh vòng ra phía sau, eo của cô bị túm lấy, cả người bị anh ném xuống đất, cô thuận thế ôm lấy người anh khiến cả hai cùng nhau ngã xuống.

Đến lúc phản ứng được truyện gì đang xảy ra, thì trước mắt Cố Tĩnh Trạch là đôi môi hồng phớt nhẹ nhàng kiều diễm, hàm răng nhỏ còn lộ ra một ít, dường như đang mời gọi, làm yết hầu của anh cảm thấy một trận khô khốc…

Cố Tĩnh Trạch nhất thời cả kinh, theo bản năng liền đẩy thân thể mềm mại của đối phương đang ở trên người anh ra một bên.

Lâm Triệt bị đẩy liền đau điếng, còn cảm giác được anh đã dùng cánh tay đẩy mạnh vào phần ngực nhạy cảm của cô, nước mắt lập tức rơi xuống…

Cố Tĩnh Trạch tránh được, vừa cảm thấy nhẹ nhõm một chút thì liếc mắt nhìn đến cô gái đang ngồi dưới đất, tay đang che ngực lại, nước mắt từ từ nhẹ nhàng rơi trên gương mặt trắng nõn, bả vai run rẩy nhìn rất thương tâm làm trong lòng anh có cảm giác tội lỗi.

Không khỏi có chút ảo não, anh khôi phục lý trí, liền cảm thấy tự trách, nghĩ lại mình có phần quá đáng. Cô cùng lắm chỉ là một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi, lại bị buộc phải tiếp nhận một cuộc hôn nhân không có tình yêu.

Việc này đúng là hại người hại mình!

Đối diện với nước mắt của phái nữ khiến anh lúng túng không biết phải làm gì, anh không biết an ủi mà chỉ có thể đứng đó: “Thật xin lỗi, tôi xin lỗi, lần này không phải cô sai, mà do tôi quá kích động, kỳ thật cũng như cô, tôi chưa thể thích ứng được việc phải sinh hoạt với một người con gái ở bên cạnh. Không phải tôi ghét bỏ mà đẩy cô ra, thật ra… từ đầu thân thể tôi đã có bệnh, tôi không thể chạm vào nữ giới.”

Không nghĩ đến anh sẽ giải thích như vậy, cô kinh ngạc ngước nhìn, hai mắt vẫn còn đẫm lệ mà mang theo vẻ khó hiểu.

Anh nghĩ trong đầu, nếu muốn có thể có cuộc sống chung thoải mái, đúng là phải nói cho cô biết việc này. Vậy nên anh nhẹ nhàng mở miệng: “Đàn ông thì không sao, nhưng chỉ cần là nữ giới đều sẽ làm tôi rất khó chịu, không chỉ không thể chạm vào, mà thậm chí tôi sẽ bị nổi sởi, nôn mửa không ngừng, bị chảy máu ngược, cho nên tôi chỉ theo bản năng phải tránh né cô.”

Lâm Triệt mờ mịt: “Còn có loại bệnh này nữa sao? Do tâm lý hả?”

Cố Tĩnh Trạch vẫn ngồi ở đó, thân hình anh nhìn rất cường tráng, thoạt nhìn hoàn toàn khoẻ mạnh không hề có bệnh tật. Đối với câu hỏi của cô thì đáy mắt anh thản nhiên không một gợn sóng, rốt cuộc cũng đã dính liền với căn bệnh này đến ba mươi năm, gặp không ít bác sĩ, chỉ là với bên ngoài thì chuyện này vẫn được giữ kín.

“Đúng vậy.” Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa xoa ấn đường của mình, đầu ngón tay hơi hơi uốn lượn, bộ dáng thoáng mệt mỏi: “Chuyện này phải giữ bí mật với người ngoài, tôi nói với cô vì chúng ta sẽ phải cùng sống và sinh hoạt với nhau. Tôi hy vọng cô biết, vì chuyện này mà khi tôi chạm vào cô, khiến người nhà của tôi nghĩ cô có thể khắc chế căn bệnh này, nên muốn chúng ta kết hôn.”

Thì ra là vậy, đáng tiếc họ đã tính sai rồi, Lâm Triệt thật ra không có cách gì giúp anh chữa bệnh cả, giữa hai người phát sinh chuyện ngoài ý muốn cũng do một phút bất cẩn của cô…

Lâm Triệt chột dạ gật đầu: “Đương nhiên đương nhiên, có bệnh thì không trách được, thật xin lỗi, vừa rồi tôi không biết nên mới đụng vào người anh, tôi đảm bảo về sau không chạm vào anh nữa.”

Cô vừa nói vừa giơ ba ngón tay thẳng đứng lên, giống như đang tuyên thệ, đầu ngón thoạt nhìn đáng yêu, ánh mắt kiên định bất di bất dịch, nhìn anh kiên quyết nở nụ cười.

Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch từ trên người cô liền dời đi, nhàn nhạt nói: “Được rồi, nghỉ ngơi đi.”

Lâm Triệt vội gật gật đầu, xoa xoa phần ngực còn đang ê ẩm, thành thật đứng dậy: “Tôi sẽ ngủ sofa cho.”

“Không cần.” Cố Tĩnh Trạch không nhiều lời liền nằm xuống.

Lâm Triệt cảm thấy hối lỗi, không dám đụng vào anh nữa, nên cũng đành lại giường nằm xuống, lấy chăn xốc lên phủ kín người.

Đèn vừa tắt, trong phòng chỉ một mảng đen nhánh, hô hấp nhẹ nhàng cùng bầu không khí thanh tĩnh, mọi thứ cứ chậm rãi đều đặn.

Ghế sofa tất nhiên không thoải mái, anh giật giật thân thể, lại nghe được tiếng xoay người sảng khoái của người đang nằm trên giường kia. Anh khẽ nhíu mày không vui, xem ra cô ngủ rất ngon lành say sưa, nhưng tư thế ngủ thật sự bất nhã.

Thật sự không thể thích ứng được việc đang ở chung phòng với một cô gái, còn là người mình vừa phát sinh quan hệ tức thì, bây giờ lại ngủ ở nơi này, anh liền đứng dậy đi ra ngoài.

Edited & beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status