Thiểm hôn tổng tài khế ước thê

Chương 629: Tâm tư của Cảnh Điền



Mã Anh Anh âm thầm mưu tính rất lâu, cuối cùng chỉ chuốc lấy thảm bại. Doãn Tư Thần cũng không buồn ngăn cản việc Doãn Tư Dược biết tin này. Đến khi nhận được tin, Doãn Tư Dược yên lặng một hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: “Vậy cũng tốt.”

Ít nhất là cho Mã Anh Anh con đường sống, nếu so với những kẻ điên cuồng trước đây như Tưởng Huy Âm hay Doãn Tuyết Mạt đến cả chỗ chôn còn không có thì kết cuộc của Mã Anh Anh quá nhẹ nhàng. 

Doãn Tư Thần là người thế nào, phụ nữ muốn lao vào anh không thiếu, nhưng họ không dám manh động bởi vì không muốn đi vào chỗ chết. Doãn Tư Dược đã tận lực khuyên can, nhưng Mã Anh Anh nhất quyết không nghe, anh đã cạn tình cạn nghĩa. Chuyện của Mã Anh Anh tựa như bọt biển, chưa kịp định hình đã tan biến tức khắc, bất quá sau cùng Cố Hề Hề vẫn biết được truyện này. 

Cố Hề Hề thầm cảm khái mà nói với Mộc Nhược Na: “Tôi tin khi mình đã dụng tâm cố gắng cảm hoá thay đổi một người thì nhất định sẽ thành công, từ nhỏ đến lớn tôi luôn tin như vậy. Nhưng không ngờ trên đời này lại có nhiều người sẵn sàng bất chấp mọi thứ một cách điên cuồng… năm xưa Lâm Tiểu Nhã là vậy, giờ cả Mã Anh Anh cũng như thế.”

Mộc Nhược Na nhàn nhã ăn ké phần điểm tâm của Cố Hề Hề, liếc mắt một cái: “Lòng tốt của cậu là một tật xấu cần sửa đấy. Cậu muốn thay đổi người khác thì còn phải xem đó là ai, trời sinh ra họ đã vậy thì cậu thay đổi thế nào? Lâm Tiểu Nhã từ đầu đến cuối chỉ lợi dụng cậu, chưa từng xem cậu là bạn. Mã Anh Anh cũng vậy, ngoài mặt cung kính lễ phép, thực chất trong bụng là ghen ghét cậu.”

“Mã Anh Anh thay đổi quá nhanh, chỉ mới ba năm sao lại trở thành như vậy?” Cố Hề Hề buồn bực nói: “Trước kia tôi đối xử với cô bé đó không tệ mà?”

“Hừ, vậy thì sao? Có một bà mẹ không ra gì dạy dỗ thì mưa dầm thấm đất thôi.” Mộc Nhược Na lắc lắc đầu: “Thôi cậu đừng nghĩ về việc này nữa làm gì, cuộc thi tuyển vợ sắp bắt đầu rồi, người quyết định cuối cùng là cậu, không định đi xem trước mấy vòng loại à?”

“Xem làm gì?” Cố Hề Hề khó hiểu: “Giờ là vòng loại, có gì hay đâu? Có đài truyền hình phụ trách rồi, tôi chỉ cần chờ kết quả là được.”

Mộc Nhược Na nhún vai nói: “Tuy đài truyền hình rất chuyên nghiệp trong những việc này, nhưng cậu thật sự yên tâm 100% sao?”

Cố Hề Hề cười nói: “Có gì mà không yên tâm? Tôi đã nói rồi, tôi chỉ giúp hai người họ đãi cát từ đại dương, tìm được trân châu hay không còn tuỳ họ. Họ nói chưa có đối tượng thích hợp, giờ tôi chỉ giúp họ tìm ra người có thể là phù hợp, có thể vun đắp tình cảm không còn xem đôi bên thế nào. Vì để cả ba chúng ta có thể cùng kết hôn một ngày, tôi chỉ làm liều thử thôi mà.”

Mộc Nhược Na khẽ lắc đầu: “Kệ cậu vậy, tôi muốn đi xem cho vui coi thế nào!”

“Hả? Cậu đi xem, việc ở công ty thì sao?” Cố Hề Hề tròn mắt ngạc nhiên: “Hai người chúng ta, một người ở nhà dưỡng thai, một người đi xem chương trình tivi, ai quản việc ở công ty bây giờ?”

“Không sao, có Hirayama Jiro xử rồi.” Mộc Nhược Na cười cười nói: “Có anh chàng ở công ty thì không ai dám lười biếng. Lần trước có một nữ nhân viên nói xấu sau lưng, bảo Hirayama Jiro là trai bao, được tôi bao nuôi nên mới có cửa vô công ty làm, cậu đoán xem chuyện gì xảy ra?”

Nói tới đây, Mộc Nhược Na không nhịn được cười ha hả đến mức chảy nước mắt, chưa kịp đợi Cố Hề Hề nói gì thì cô đã chủ động kể chuyện: “Hirayama Jiro rất bình tĩnh tự tin, lẳng lặng cho cô ta nếm một chút dược tề, thế là hôm sau cô ta không còn đủ sức lực đi làm, dược tề kia tuy ít nhưng tỷ lệ xuân dược bên trong đủ có tác dụng trong vòng một tuần, coi bộ chồng cô nhân viên đó chắc thảm lắm, nếu không thể thoả mãn cô ta thì dám cô ta sẽ ra ngoài ăn vụng mất.”

Cố Hề Hề ngơ ngác không còn biết nói gì.

Nếu là Hirayama Jiro thì trả đũa cách này cũng không có gì lạ, động tới ai chứ xúc phạm Mộc Nhược Na là xác định xong đời… 

Vậy là Mộc Nhược Na để Cố Hề Hề ở nhà, còn cô ung dung lái xe đến nơi tổ chức vòng sơ tuyển để xem vui. Cố Hề Hề cũng mở tivi ra để xem truyền hình trực tiếp về cuộc thi này. 

Thời điểm mở tivi, Cố Hề Hề xém chút hiểu nhầm mình đang xem một đại nhạc hội quốc tế, cả biển người phấp phới màu cờ sặc sỡ. Mỗi cô gái đều đeo một dải ruy băng kèm số báo danh, bước lên sân khấu để tự giới thiệu bản thân, nhóm giám khảo sẽ dựa vào biểu hiện của thí sinh và thông tin lý lịch từng người để lựa chọn họ vào vòng trong hoặc trực tiếp loại luôn. 

Tuy chỉ là vòng loại nhưng khá gắt, dù khi đăng ký các cô gái có tự phô bày tô vẽ bản thân cỡ nào thì lúc này đều bị loại. Cố Hề Hề ngồi chăm chú xem trước màn hình tivi, tỷ lệ bị loại có lẽ xấp xỉ hơn 90%, cũng đúng, số người đăng ký quá nhiều, nếu không tuyển chọn gắt gao thì biết bao giờ mới xong?

Mới ngày hôm qua Doãn Tư Thần còn thiếu chút giận dỗi cô vì không thể nhanh chóng cử hành hôn lễ, nếu không xử lý việc này nhanh thì không khéo cô bị ông xã giận dài dài… thật phiền toái mà! 

Ngay lúc này, thím Trương bước tới, nói: “Thiếu phu nhân, nhị thiếu gia tới.”

Doãn Tư Dược sao?

Cố Hề Hề hơi sửng sốt, nhưng liền đáp: “Để cậu ấy vào.”

“Còn một thanh niên khác đi cùng, nói là nhân vật chính của cuộc tuyển chọn lần này.” Thím Trương cười nói, cũng không khó hiểu, ở tuổi này của thím Trương thì dĩ nhiên bà cảm thấy việc tổ chức tuyển vợ thế này thật sự khôi hài. 

Cố Hề Hề gật gật đầu: “Thì ra là Cảnh Điền, mời họ vào đi.”

Lát sau, Doãn Tư Dược và Cảnh Điền cùng bước vào. 

Đây là lần đầu Cố Hề Hề nhìn thấy Cảnh Điền tận mắt, mỉm cười chào hỏi: “Xin chào, anh trông tuấn tú hơn nhiều so với trong hình.”

Cảnh Điền lịch sự cúi chào: “Chào Doãn thiếu phu nhân.”

“Đừng khách sáo, hai người ngồi xuống đi.” Cố Hề Hề gật gật đầu, đưa tay về phía hàng ghế mây đối diện: “Mùa này uống hồng trà là thoải mái nhất, hai người thích hồng trà loại nào?”

“Cho tôi một ly hồng trà đại cát lĩnh, cảm ơn.” Cảnh Điền chậm rãi trả lời.

“Tôi loại nào cũng được.” Doãn Tư Dược nói. 

Cố Hề Hề gật gật đầu, người hầu lập tức chuẩn bị.

“Hai người tìm tôi có việc?” Cố Hề Hề tò mò hỏi: “Đổi ý, không muốn tuyển vợ nữa?”

Doãn Tư Dược khẽ cười, lắc đầu: “Sao có thể? Chị dâu chọn sẽ luôn là tốt nhất. Chúng tôi lần này tới là muốn nhờ chị dâu một chuyện.”

Cố Hề Hề nhìn về phía Cảnh Điền: “Là chuyện của anh?”

Cảnh Điền hơi cúi đầu, vẻ mặt bất an: “Đúng… thật ra… tôi có thích một cô gái, nhưng gia đình tôi không tán thành. Hơn nữa, cô ấy đối với tôi có vẻ cũng không đủ kiên định… tôi hy vọng cô có thể giúp đỡ để cô ấy tham gia cuộc thi lần này, sau đó nghĩ cách để cô ấy thắng cuộc, như vậy gia đình tôi sẽ không thể phản đối nữa.”

Cố Hề Hề khẽ nheo mắt nhìn Cảnh Điền: “Tôi nhớ đã từng hỏi, anh nói mình chưa có đối tượng.”

“Lúc ấy sao tôi có thể thừa nhận?” Cảnh Điền ủ rũ: “Gia đình luôn quản thúc tôi từ nhỏ đến lớn, thời điểm đó tôi chỉ thuận theo ý gia đình.”

“Vậy hiện tại ý anh là thế nào? Định rút lui?” Cố Hề Hề bình tĩnh nhìn đối phương: “Bây giờ rút lui vẫn không sao, cùng lắm chỉ chọn vợ cho Tư Dược cũng được.”

“Không phải, tôi chỉ nghĩ… có thể nhờ cô ra mặt để cô ấy tham gia không…?” Cảnh Điền do dự nói. 

Ánh mắt Cố Hề Hề hơi loé lên, cô không tiếp tục đề tài này mà ngược lại quay sang nhìn Doãn Tư Dược, nói: “Tư Dược, cậu thật sự không thích ai sao?”

Hàng mi Doãn Tư Dược khẽ run rẩy, bất quá sự mất tự nhiên đã bị che lấp trong tích tắc, liền trả lời: “Không có.”

“Vậy hai người hiểu cái gì gọi là tình yêu không?” Cố Hề Hề bưng tách trà lên, đứng dậy nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Tình yêu như ánh mặt trời vậy, khiến cuộc sống con người ta xán lạn ấm áp, không có ánh mặt trời thì mọi thứ chỉ là mảnh đen u ám. Nhưng theo đuổi ánh mặt trời là một thử thách vô cùng gian nan, Khoa Phụ đuổi mặt trời (*) phải trả giá cực kỳ thảm khốc, chúng ta trong hiện thực cuộc sống cũng vậy, không ai vô duyên vô cớ mà yêu nhau, cũng không ai vô duyên vô cớ mà từ bỏ nhau. Nếu có thể từ bỏ một mối tình, chứng tỏ tình yêu của anh không đủ nhiều. Nếu tình yêu đã không đủ, hà cớ gì phải miễn cưỡng?”

(*) Câu chuyện Khoa Phụ đuổi mặt trời ở cuối chương.

“Cảnh Điền, anh có thể tự biện bạch là do gia đình ép buộc. Vậy giờ tôi hỏi anh, nếu cô gái này thật sự tham gia cuộc thi như anh muốn, hai người có thể kết hôn, nhưng giả dụ vì lý do sức khoẻ mà cô ấy không thể sinh con cho anh, nếu gia đình anh buộc hai người phải ly hôn thì anh sẽ làm gì?” Cố Hề Hề sắc bén hỏi: “Anh sẽ lựa chọn ở bên cạnh vợ mình hay nghe theo sự sắp xếp của gia đình?”

Cảnh Điền tái mặt: “Cô ấy sẽ không…”

“Tôi chỉ là đưa ra một ví dụ. Nếu từ đầu anh đã không đủ kiên định với tình cảm của mình thì đừng nên làm phiền cô ấy. Cô ấy không nợ anh, không cần vì mộng tưởng của riêng anh mà lãng phí thời gian của mình. Cô ấy xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn, thực sự yêu cô ấy.” Cố Hề Hề ngắt lời Cảnh Điền: “Anh nói anh thích cô ấy, chỉ là thích, không phải yêu. Anh nhìn vườn hoa của tôi đi, mỗi cành cây ngọn cỏ, mỗi bông hoa đều được chăm sóc tỉ mỉ, đẹp lắm đúng không? Ai nhìn hẳn cũng muốn ngắt một bông hoa cắm vào bình để ngắm nghía thưởng thức, nhưng hoa một khi đã ngắt thì sẽ tàn lụi. Thích và yêu khác nhau, thích chỉ là ham muốn chiếm hữu, yêu sẽ là âm thầm đứng nhìn từ xa, để bông hoa đó có thể nở rộ đầy sức sống trọn đời.”

“Anh đã không yêu cô ấy, sao lại mong cô ấy có thể vì anh mà tranh đấu?” Cố Hề Hề nhàn nhạt nói: “Nếu cô ấy tự nguyện đăng ký tham gia cuộc thi vì anh, tôi sẽ tận lực hỗ trợ hai người. Nhưng nếu anh buộc cô ấy tham gia, anh không cảm thấy mình quá đáng sao?”

Cảnh Điền bối rối tự bào chữa: “Tôi tin cô ấy tự nguyện!”

“Nếu cô ấy yêu anh như vậy, không phải anh nên làm điều gì đó để đáp lại ư?” Cố Hề Hề tiếp tục hỏi: “Anh thật sự xứng với tình yêu chân thành của một cô gái sao?”

(*) Truyền thuyết Khoa Phụ đuổi theo Mặt Trời

Thời viễn cổ, có một người khổng lồ tên là Khoa Phụ (cháu tám đời của Viêm Đế), sinh sống ở vùng núi phương Bắc. Khoa Phụ rất thân thiết với loài rắn, theo miêu tả, trên mỗi vành tai của ông đều vắt vẻo một con rắn vàng, trên mỗi tay cũng cầm một con.

Khoa Phụ tuy thân hình to lớn nhưng di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn, khi chạy thì nhẹ nhàng như bay, có thể nói là trên đời chẳng có sinh vật nào chạy nhanh bằng ông ta lúc đó. Chính vì thế, khi thấy vầng thái dương trôi qua trên bầu trời, Khoa Phụ nảy sinh ý muốn chạy đua với Mặt Trời. Lại có truyền thuyết thì kể khác rằng do Mặt Trời nóng quá, khiến vạn vật nóng bức, đất đai khô hạn, dân không chịu được nên Khoa Phụ muốn đuổi theo bắt lấy Mặt Trời, buộc nó phải nghe theo lệnh mình.

Thế là Khoa Phụ đuổi theo hành trình của Mặt Trời từ Đông sang Tây. Hai bên đuổi bắt nhau bất phân thắng bại. Đến cuối ngày, Khoa Phụ cũng đuổi kịp nhưng ông ta không lường trước được sức nóng khủng khiếp của Mặt Trời, khiến tất cả nước trong cơ thể đều bị bốc hơi. Khoa Phụ khát quá chạy một mạch đến bờ sông Hoàng Hà – con sông lớn bậc nhất TQ, cúi mặt uống một phát cạn sông nhưng vẫn không hết được cơn khát, ông ta lại tiếp tục chạy đến uống nước ở sông Vị Hà (nhánh nhỏ của Hoàng Hà) nhưng cũng không hết khát. Khoa Phụ bèn chạy tiếp về biển Hãn Hải ở phương Bắc, hi vọng tìm được nguồn nước đủ lớn để thỏa cơn khát cháy cổ.

Tiếc thay, không kịp đến được bờ biển thì Khoa Phụ đã kiệt sức do mất nước và chết trên đường. Cây gậy chống đi đường của Khoa Phụ rơi xuống đất, mọc lên một khu rừng đào quanh năm xanh mát, cho nhiều quả ngon giúp người đi đường ăn đỡ khát. Bên cạnh rừng đào, người ta xây dựng một vương quốc gọi là Khoa Phụ (hay Bác Phụ) để tưởng nhớ ông. Con dân nước này đều có thân hình to lớn và thân thiết với loài rắn, người nào trên 2 tay cũng cầm 1 con rắn vàng và 1 con rắn lục.

Câu chuyện Khoa Phụ đuổi Mặt Trời có nét gì đó tương đồng với sử thi Đam San đi bắt nữ thần Mặt Trời,  chuyện Cường Bạo đại vương trong truyền thuyết Việt Nam hay chuyện chàng Icarus trong truyền thuyết Hy Lạp, đều thể hiện khát vọng muốn chinh phục thiên nhiên của con người, chỉ tiếc là sức người hữu hạn, để thắng “thiên” quả thật đâu có dễ.

Edited by Airy

Beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 58 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status