Thiểm hôn tổng tài khế ước thê

Chương 630: Cả đời ở bên nhau như vậy



Không đợi Cảnh Điền trả lời, Cố Hề Hề nói thêm: “Hơn nữa, anh chắc tình cảm này là đôi bên tự nguyện? Cô ấy có đáp lại anh hay không? Nếu không, anh dựa vào cái gì mà yêu cầu cô ấy tham gia cuộc thi vì anh? Còn nếu cô ấy yêu anh, anh lại vì gia đình mà phụ lòng cô ấy, anh có tư cách gì yêu cầu cô ấy phải hy sinh tranh đấu cho anh?”

“Anh đã không muốn thì đừng đẩy cho người khác. Nếu hai người thật lòng yêu thương nhau thì căn bản không cần cuộc thi tuyển vợ này, nếu hai người đã không yêu nhau, vậy thì đừng gặp lại chính là kết cuộc tốt nhất, để mỗi người rẽ một hướng riêng tìm hạnh phúc của bản thân mình. Nếu không đủ nghị lực trong tình cảm, thì đừng nắm tay đối phương. Nếu lựa chọn nắm lấy tay họ thì phải kiên trì đến cùng, đây là thái độ tối thiểu phải có.” Từng câu Cố Hề Hề nói đều vô cùng sắc bén: “Lần này tôi tổ chức cuộc thi tuyển vợ cho hai người, lý do đầu tiên là vì kỳ vọng cá nhân của tôi, lý do thứ hai là tôi thật sự mong hai người có thể tìm được người phù hợp trong nhân gian hữu tình này, chính vì vậy trước đó tôi đã hỏi hai người có bằng lòng hay không. Hai người đã trả lời tôi như thế nào?”

“Tôi tôn trọng hai người, vậy có thể đổi lại sự tôn trọng của hai người đối với tôi không?” Cố Hề Hề nghiêm mặt lại: “Hay vốn dĩ tôi không đáng để hai người tôn trọng?”

“Chị dâu…”

“Doãn đại thiếu phu nhân…”

Những lời này của Cố Hề Hề khiến Doãn Tư Dược và Cảnh Điền biến sắc! 

Cố Hề Hề xua xua tay, nói: “Được rồi, hai người không cần nói gì nữa. Việc đã tới nước này thì hối hận cũng đã muộn. Tư Dược, nếu cậu cảm thấy không thoải mái việc tôi lựa chọn vợ cho cậu, cậu cứ nói với tôi. Cảnh Điền, nếu anh không bằng lòng việc tôi quyết định hôn sự của anh, vậy việc của Cảnh gia thì tôi sẽ không can thiệp, cứ để Cảnh gia xử lý.”

Nghe Cố Hề Hề nói vậy càng khiến Cảnh Điền luống cuống, dù sao để Cố Hề Hề quyết định vẫn tốt hơn Cảnh gia, ít nhất Cố Hề Hề sẽ hỏi ý kiến của Cảnh Điền, nếu giao cho Cảnh gia… chỉ sợ anh còn không biết người vợ tương lai của mình sẽ thành dạng gì? Một đứa con riêng thì có tư cách gì được quyền lựa chọn?

Doãn Tư Dược lập tức trả lời: “Tôi tin tưởng chị dâu.”

“Được rồi, truyện này cứ vậy đi. Cuộc thi đã bắt đầu, đâm lao thì phải theo lao, chúng ta không ai còn có thể thay đổi được nữa.” Sắc mặt Cố Hề Hề lúc này mới dịu lại một chút, nói xong thì cô liền đứng lên: “Hai người cứ tự nhiên ngồi nghỉ, tôi ra vườn đi dạo một chút.”

Doãn Tư Dược và Cảnh Điền vội vàng đứng lên đưa Cố Hề Hề rời khỏi.

Chờ Cố Hề Hề đi rồi thì Doãn Tư Dược mới nói: “Tôi nói anh thế nào? Anh một hai không nghe, giờ thì xong rồi.”

Cảnh Điền chán nản: “Không phải mọi người đều nói cô ấy rất dễ tính hiền lành sao?”

“Có dễ tính cũng phải xem chuyện gì đã?” Doãn Tư Dược thở dài: “Đối với những việc nhỏ, cô ấy quả thật rất dễ chịu, nhưng cô ấy luôn phân rõ phải trái rành mạch, không phải người dễ thỏa hiệp. Nếu không thì cô ấy và anh hai tôi đã không thể kiên trì để ở cạnh nhau, cả hai người họ phải trả giá rất nhiều để có thể bên nhau đến ngày hôm nay.”

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Cảnh Điền, Doãn Tư Dược chậm rãi: “Bởi vì đây là đạo lý sống của Cố Hề Hề.”



Cố Hề Hề đi dạo bên trong nhà kính, cô kiên nhẫn cắt tỉa từng cành hoa.

Tiểu Vương đi bên cạnh, hiếu kỳ hỏi: “Thiếu phu nhân, chị đã răn dạy họ rồi, sao còn chưa để họ đi?”

Cố Hề Hề nghiêng đầu tỉa một cành cây, sau đó nói: “Chị muốn để họ ngồi đó suy nghĩ thật kỹ, vừa rồi chị hơi nghiêm khắc, nhưng chị hiểu hoàn cảnh của Cảnh Điền. Anh ta sinh ra mang thân phận con riêng, sống ở gia đình nhà ngoại, cha ruột thì không chính thức thừa nhận, dòng họ bên ngoại lại không coi trọng, anh ta có thể trưởng thành như bây giờ là điều không hề dễ dàng. Nếu buộc anh ta từ bỏ tất cả sự nghiệp gầy dựng trong chừng ấy năm để đi theo một cô gái, chính là làm khó anh ta. Những thiếu gia của gia tộc khác có thể tuỳ hứng vì tình yêu mà bỏ nhà đi thì khi trở về vẫn sẽ được tha thứ, quay trở lại là một cậu ấm, nhưng Cảnh Điền thì không thể. Một khi Cảnh Điền lựa chọn từ bỏ mọi thứ để ở bên cạnh cô gái kia, Cảnh gia và Thành gia đều sẽ vứt bỏ anh ta, khi đó anh ta chỉ còn hai bàn tay trắng. Huống chi anh ta chưa thể khẳng định được cô gái kia có còn yêu anh ta không khi anh ta chỉ là một người trắng tay.”

“Chị hiểu sự băn khoăn lo ngại của Cảnh Điền, nhưng không thể nói ra, vì cuộc sống vốn là một bàn cờ khắc nghiệt, không phải bàn thua nào cũng có cơ hội gỡ hoà. Rất nhiều người cả cuộc đời chỉ có một cơ hội duy nhất, một khi đã thua là vạn kiếp bất phục. Cảnh Điền chính là vậy, cho nên việc anh ta do dự là điều bình thường. Lời chị nói vừa rồi chỉ muốn nhắc nhở anh ta, hoặc là chấp nhận thua trắng tay, hoặc là phải trở thành một người máu lạnh sống theo lý trí, quyết định ra sao là ở anh ta.” Nói đến đây thì Cố Hề Hề nhẹ nhàng cười: “Tiểu Vương, em theo Tư Thần nhiều năm rồi, đáng lẽ những việc thế này em phải rõ ràng hơn ai hết, có vẻ uy lực tình yêu quá lớn khiến tâm trí Tiểu Vương hôm nay không nhìn ra việc đơn giản thế này chăng?”

Tiểu Vương đỏ mặt kêu lên: “Thiếu phu nhân lại chọc em rồi!”

“Khi nào chọn được ngày lành tháng tốt thì nói chị một tiếng, chị và Tư Thần nhất định sẽ chuẩn bị phần quà thật lớn cho hai người.” Cố Hề Hề cười nói: “Đã vất vả cho hai người nhiều năm qua rồi.”

“Thiếu phu nhân…” Tiểu Vương hờn dỗi nói: “Vẫn còn rất sớm mà…”

Cố Hề Hề nhìn bộ dạng xấu hổ của Tiểu Vương mà bật cười: “Tiêu Hằng sắp trở lại, hai người cũng không còn nhỏ nữa, chuẩn bị chọn ngày là vừa.”

Cả hai đang nói chuyện thì từ xa xa đã thấy bóng dáng Cảnh Điền bước tới.

Cố Hề Hề nhìn thấy Cảnh Điền thì đôi mắt hơi mị mị, nói: “Xem ra anh ta đã thông suốt, hiểu được điều mình muốn là gì.”

Tiểu Vương nhìn theo ánh mắt của Cố Hề Hề, nói: “Thật là… làm người ta phải rối rắm nan giải.”

“Đúng vậy.” Cố Hề Hề gật đầu, mạc danh thở dài một tiếng: “Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan. Nhân sinh như kịch, người tản kịch tan.”

Cảnh Điền chậm rãi bước tới, vẻ mặt ngưng trọng nhưng lại vô cùng kiên định, anh bước đến trước mặt Cố Hề Hề, hơi cúi người, nói: “Doãn thiếu phu nhân, những điều cô nói tôi đều đã hiểu! Hôm nay cảm ơn cô đã chỉ dạy!”

Cố Hề Hề mỉm cười: “Anh suy nghĩ cẩn thận thì tốt rồi. Vậy quyết định cuối cùng của anh là gì?”

“Tôi… từ bỏ.” Cảnh Điền bùi ngùi thở dài: “Cô nói đúng, mọi chuyện bất quá chỉ là từ một phía tôi đơn phương, vừa tổn hại bản thân vừa mất thời gian của người khác.”

Cố Hề Hề bình tĩnh nhìn đối phương: “Thật sự đã quyết định?”

“Đúng! Tôi… sẽ nghe theo sự sắp xếp của cô.” Cảnh Điền nói xong câu này, dường như trút bỏ được gánh nặng, lần nữa cúi chào rồi rời khỏi: “Tạm biệt.”

Cố Hề Hề gật gật đầu, cũng không giữ chân anh.

Doãn Tư Dược chờ Cảnh Điền đi rồi mới bước đến: “Thật xin lỗi chị dâu.”

“Sao lại nói xin lỗi tôi?” Cố Hề Hề mỉm cười. 

Doãn Tư Dược vội vàng rời tầm mắt đi nơi khác, vẻ mặt hơi xấu hổ: “Chưa có sự đồng ý của chị dâu mà tôi đã dẫn Cảnh Điền tới đây.”

“Nếu là chuyện đó thì cậu không cần xin lỗi. Cậu còn ở đây, hẳn là có chuyện cần nói với tôi. Đi thôi, giờ không còn ai khác, chỉ còn chúng ta, có chuyện gì cậu cứ nói đi.” Cố Hề Hề đặt cây kéo xuống khay và dùng khăn tay lau khô các ngón tay, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Doãn Tư Dược: “Chúng ta là người một nhà, dù xảy ra chuyện gì thì đây vẫn là sự thật. Cậu và Tư Thần là anh em, Tư Thần gọi cậu trở về tổng bộ làm việc nghĩa là anh ấy đã thừa nhận cậu, đừng để anh trai cậu thất vọng. Hai người tuy không cùng mẹ sinh ra, nhưng vẫn là anh em ruột. Có thể anh ấy không giúp được nhiều cho cậu, nhưng chắc chắn sẽ chỉ cho cậu hướng đi đúng nếu cậu lạc lối.”

“Tôi biết.” Môi Doãn Tư Dược khẽ giật giật: “Hề Hề, cảm ơn.”

Cố Hề Hề chỉ cười cười đáp lại.

Trở lại phòng khách bên trong, thím Trương bưng bộ trà mới và điểm tâm lên mời khách. Cố Hề Hề chỉ vào phần điểm tâm trên bàn, nói: “Cậu nếm thử đi, đây là bánh hoa đào mẹ tôi làm, hương vị rất thơm ngon.”

Doãn Tư Dược khách sáo cầm lấy một cái bánh và nhấm nháp, ánh mắt tức thì sáng ngời: “Ngon thật, cảm ơn chị dâu.”

Khi nãy gọi danh xưng là Hề Hề ngang hàng, giờ lại gọi là chị dâu mang ý nghĩa trưởng bối, Doãn Tư Dược quả nhiên phản xạ thay đổi rất nhanh. Cố Hề Hề không phải người ngốc, chỉ là làm bộ như không hiểu, việc Doãn Tư Dược đôi khi không kiềm lòng mà dùng ánh mắt nhu tình nhìn cô thì sao cô lại không phát hiện ra?

Nhưng cách giải quyết đơn giản nhất, chính là giữa hai người họ – một người đánh chết cả đời không nói, một người cả đời biết nhưng giả vờ không biết. 

“Chuyện của Mã Anh Anh, thật xin lỗi.” Cuối cùng Doãn Tư Dược đã chính thức nói lời tạ lỗi: “Tôi đã khuyên nhủ con bé nhưng chỉ vô dụng. Là mẹ tôi không tốt, đã dạy hư Anh Anh, trước kia con bé không phải người như vậy.”

Cố Hề Hề gật gật đầu: “Hoàn cảnh quả thật có thể thay đổi một người. Cho nên mỗi người trong chúng ta đều phải tự nghiêm khắc với bản thân, không quên đi sơ tâm, giữ tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến. Tôi tin tưởng cậu sẽ không làm anh trai cậu và tôi thất vọng.”

“Được.” Doãn Tư Dược gật đầu thật mạnh.

“Chuyện của Anh Anh, tôi sẽ lựa lời nói với Tư Thần để anh ấy vì nể mặt cậu sẽ không để Anh Anh sống quá khổ sở. Bất quá dựa theo tính cách xưa nay của Tư Thần thì khó có thể tha thứ hoàn toàn, khả năng cậu gặp lại cô ấy là rất khó, nhưng để cho cô ấy có một cuộc sống bình thường yên ổn, có lẽ không thành vấn đề.” Cố Hề Hề nói tiếp: “Cậu yên tâm rồi chứ?”

Doãn Tư Dược cảm khái gục đầu xuống: “Đôi khi tôi tự hỏi vì sao người hiểu tôi nhất lại không phải mẹ tôi, không phải em gái tôi, không phải bất kỳ ai khác mà lại là chị dâu?”

“Có lời này của cậu khiến tôi cảm thấy rất vinh hạnh.” Cố Hề Hề cười khẽ.

“Nếu có thể… tôi hy vọng chúng ta cả đời này đều sẽ được như vậy.” Doãn Tư Dược ngập ngừng nói: “Cả đời có thể ở bên cạnh nhau như vậy, được không?”

Cố Hề Hề mỉm cười dịu dàng: “Chúng ta mãi mãi là người nhà, dù cậu kết hôn hay không, vẫn sẽ luôn như vậy, không thay đổi.”

Edited by Airy

Beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 58 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status