Thiểm hôn tổng tài khế ước thê

Chương 632: Có thể tiếp tục yêu cô ấy, vậy là đủ!



Mặc Tử Hân cầm hộp bánh ngọt Cố Hề Hề mua cho anh, đem để vào xe. Vừa lên xe, anh liền tựa lưng vào ghế dựa, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trợ lý ngồi ngay ghế lái yên lặng chờ lệnh.

“Đi thôi.” Một lúc sau Mặc Tử Hân mới nhẹ nhàng thở dài, mở mắt nhìn qua cửa kiếng, lưu luyến dõi theo bóng hình quen thuộc khắc sâu tận đáy lòng.

Xe ô tô từ từ khởi động, bóng dáng kia cũng xa dần rồi khuất hẳn. 

Lát sau, xe của Mặc Tử Hân dừng lại trước một biệt thự nhỏ, đây là biệt thự theo kiểu mới trong khu dân cư xa xỉ. Người có thể mua nhà ở đây đều là người có tiền. Mặc Tử Hân xuống xe, nhưng không đem phần bánh ngọt kia theo mà cứ vậy đi thẳng vào biệt thự. 

Vừa vào cửa thì một người đàn ông trung niên da ngăm với vết sẹo trên mặt đã đứng đó, người này là Lý Hiển (*), huấn luyện viên của Mặc Tử Hân tại trung tâm tập huấn ở Amazon. Lý Hiển niềm nở chào đón anh: “Tử Hân, cậu đã tới! Con gái tôi cứ nhắc cậu mãi!”

(*) Bản gốc không có đặt tên cho nhân vật này, nhưng suốt chương cứ dùng từ “huấn luyện viên” thì không hay nên Airy đặt tên Lý Hiển luôn.

Mặc Tử Hân liếc nhìn bóng người phía sau Lý Hiển, đáy mắt không có cảm xúc gì nhiều, chỉ khách sáo cười nói: “Cô bé quá bướng bỉnh.”

Lý Hiển cười ha ha, vỗ vai Mặc Tử Hân và mời anh vào. 

Lý Tư thấy Mặc Tử Hân không để ý đến mình thì càng thêm ấm ức tức giận. Suy nghĩ lại thì người phụ nữ hôm nay ở tiệm bánh rất quen mắt… hình như đã gặp ở đâu…

Lý Tư đi về phía sofa ngồi xuống, đang suy nghĩ mông lung thì ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy cái túi xách gần đó thì sực nhớ ra! Hai người họ đã từng đụng phải nhau trước cửa khách sạn ngày hôm đó! (*) Hôm đó là lần đầu tiên Lý Tư gặp được Mặc Tử Hân và đụng phải Cố Hề Hề trước cửa khách sạn, thế giới này quả nhiên là nhỏ thật.

(*) Xem lại cuối chương 517.

Lý Tư bĩu môi, cảm thấy bất mãn không phục. Vì sao ánh mắt Mặc Tử Hân nhìn người phụ nữ đó lại khác biệt đến thế? Mặc Tử Hân là người đàn ông mà Lý Tư cô ta đã lựa chọn, sao có thể cho phép người phụ nữ khác tơ tưởng?

Lát sau tranh thủ Mặc Tử Hân chỉ đang đứng một mình, Lý Tư lập tức chạy đến chặn đường anh.

Mặc Tử Hân nhìn cô gái trẻ chưa đến hai mươi tuổi, bình tĩnh nói: “Có việc sao?”

“Có phải chú thích người phụ nữ kia?” Lý Tư cắn môi hỏi.

“Đúng vậy.” Mặc Tử Hân cười khẽ, trả lời không giấu diếm.

“Nhưng cô ta không thích chú!” Lý Tư đau xót kêu lên.

“Tôi biết.” Mặc Tử Hân thản nhiên đáp.

Lý Tư uất ức gào lên: “Tôi thích chú, sao chú không thích tôi?”

Mặc Tử Hân bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người định bỏ đi nhưng Lý Tư lần nữa cố gắng ngăn cản. 

Người đàn ông này hoàn hảo như vậy, dịu dàng anh tuấn lịch thiệp, lại có một sự nghiệp thành công, địa vị cao quý, đây chính là hoàng tử bạch mã đích thực, không phải hoàng tử sẽ luôn bảo vệ công chúa sao? Vì sao lại từ chối một công chúa như Lý Tư cô ta?

Lý Tư nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi: “Chú, tôi có gì không tốt? Sao chú không thích tôi? Chú nói đi, tôi sẽ thay đổi, sẽ sửa chữa, không được sao?”

Nhìn bộ dạng nước mắt nước mũi của cô gái nhỏ trước mặt, Mặc Tử Hân quả thật cảm thấy đau đầu. 

“Chú, tôi vừa trẻ vừa đẹp, tôi còn rất ngoan ngoãn biết nghe lời, chú lấy tôi được không?” Lý Tư mếu máo vừa khóc vừa nói: “Chú đẹp trai như vậy, tôi cũng rất xinh đẹp, con của chúng ta nhất định rất xinh xắn đáng yêu!”

Mặc Tử Hân tức khắc bị chọc đến bật cười, nụ cười này của anh càng làm say lòng người khác.

Lý Tư nức nở kêu lên: “Tôi đã khóc thế này mà chú còn cười?”

Mặc Tử Hân đưa tay xoa xoa đầu Lý Tư, nhưng cái xoa đầu này chỉ đơn thuần là trưởng bối dành cho trẻ nhỏ, không mang theo sự âu yếm trìu mến như khi anh xoa đầu Cố Hề Hề.

“Cháu còn nhỏ, sau này sẽ gặp được người đàn ông phù hợp.” Mặc Tử Hân nhẹ giọng nói: “Tôi đã lớn, không phù hợp với cháu.”

“Chú nói dối! Chú chỉ mới hơn ba mươi, lớn là lớn thế nào? Là do chú không thích tôi mà thôi!” Lý Tư phản bác. 

Mặc Tử Hân không né tránh, ngược lại thừa nhận thẳng thắn: “Đúng, là tôi không thích cháu. Cuộc đời này là vậy, người ta sẽ không vì cháu yêu họ mà đáp lại cháu. Dù cho cháu có nguyện một đời chờ đợi họ, thậm chí chờ từ kiếp trước đến kiếp này, hay là cả kiếp sau, thì không yêu vẫn là không yêu, không cần lý do. Cũng giống như cháu thích tôi, thì tôi vẫn cố chấp thích một người khác. Trong tình cảm, tất cả chúng ta đều tin rằng bản thân mình đúng, thật ra vốn dĩ đã sai ngay từ đầu.”

Lý Tư mở to hai mắt trân trối nhìn Mặc Tử Hân, cô ta càng nghe càng không hiểu. 

“Cả đời này tôi sẽ không kết hôn.” Đôi mắt màu lam trở nên dịu dàng nhu hoà: “Kiếp trước cô ấy đã đồng ý lấy tôi, kiếp này tôi lại có thể tiếp tục yêu cô ấy, vậy là đủ.”

“Chú thật hiếp người quá đáng! Nếu đã không yêu tôi, sao còn cứ xuất hiện trước mặt tôi, làm tôi phải thích chú!” Lý Tư nức nở gào lên rồi quay người chạy mất. 

Mặc Tử Hân chỉ có thể vô ngữ lắc đầu, vừa quay lại thì nhìn thấy Lý Hiển đứng gần đó, có vẻ xấu hổ nhìn anh. 

“Xin lỗi, đã làm tiểu thư của ngài khóc.” Mặc Tử Hân nhẹ nhàng nói.

Lý Hiển gãi gãi đầu, nói: “Không trách cậu được, ai bảo cậu lại ưu tú xuất sắc đến vậy, tôi nghĩ khó có cô gái nào cưỡng lại được sự thu hút của cậu.”

Mặc Tử Hân khẽ lắc đầu: “Không, có một người, cả hai đời tôi đều chỉ yêu một người, nhưng cô ấy chưa từng rung động trước tôi.”

Lý Hiển hơi giật mình, ánh mắt nghi hoặc.

Mặc Tử Hân liền nói: “Được rồi, không nói truyện này, chúng ta uống rượu đi! Lần cuối cùng chúng ta cạn ly đã là mấy năm về trước, hôm nay không say không về!”

“Được, không say không về!” Lý Hiển cười hào sảng. 

Hai người cứ vậy rời khỏi và tiến về bàn tiệc. 

Lý Tư chạy về phòng nằm khóc thật lâu rồi nằm trên giường miên man suy nghĩ, cô ta không thể dễ dàng từ bỏ, khó khăn lắm mới có thể gặp được một người đàn ông hoàn hảo như vậy, nhất định không thể bỏ lỡ! 

Lý Tư cầm túi xách ra ngoài, quay lại tiệm bánh ngọt ban nãy, nhưng bây giờ thì trong tiệm bánh đã không còn ai.

Cô ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, lẩm bẩm: “Mặc Tử Hân, em thích anh! Em tuyệt đối không từ bỏ!”



Cố Hề Hề tìm được tiệm bánh ngọt ưa thích, cô mua rất nhiều bánh về cho mọi người trong biệt thự, mỗi người đều có một phần. Tuy phần bánh này không đắt tiền nhưng là tâm ý của Cố Hề Hề, vì vậy quản gia, thím Trương và mọi người hầu đều vui vẻ nhận. Đây chính là Doãn gia thiếu phu nhân, là nữ chủ nhân tương lai của Doãn gia, có chủ nhân như vậy thì người làm như họ cũng được vui vẻ thoải mái hơn. 

Khoảng bốn giờ chiều hôm đó, Mộc Nhược Na từ bên ngoài vội vã trở về biệt thự của Cố Hề Hề.

Vừa vào nhà thấy miếng bánh ngọt trên bàn, Mộc Nhược Na lập tức bỏ vào họng nhai ngấu nghiến, vừa nhai vừa nói: “Đói chết thôi, thím Trương ơi, thím cho tôi xin chút đồ ăn với!”

Thím Trương nhanh nhẹn căn dặn đầu bếp chuẩn bị một ít đồ ăn đơn giản. 

Cố Hề Hề thấy vậy liền lấy phần điểm tâm của cô đưa cho Mộc Nhược Na, tò mò hỏi: “Cậu sao vậy? Quỷ đói đầu thai hay gì?”

Mộc Nhược Na liên tục nhét đồ ăn vào miệng, ăn một hơi rồi uống sạch ly nước, lấy sức nói: “Đừng hỏi nữa! Tôi mệt muốn chết luôn này! Có nhớ tôi nói với cậu là đi xem chương trình cho vui không? Ai ngờ bị nhân viên của chương trình kéo tôi vô đánh giá khâu chuẩn bị, lúc nhìn thấy hậu trường bên trong thiếu sót rất nhiều đồ trang điểm thì tôi mới gợi ý với họ là công ty Danny có thể tài trợ phần dụng cụ trang điểm, điều kiện là họ dành thời lượng quảng cáo cho chúng ta.”

“Tôi hỏi thử thôi, ai ngờ họ đồng ý ngay và luôn, tôi mới vội vàng về công ty gom hết các sản phẩm mới nhất đem đến. Ôi trời ơi, đến nơi tôi mới biết là có bao nhiêu thí sinh tham dự, tôi lại chạy về lần nữa kêu người chuẩn bị hơn 500 bộ trang điểm mang đến. Cậu nghĩ một bộ trang điểm thì mình xài được rất lâu, đúng không? Vậy mà cả 500 bộ đó đã bị dùng sạch hết luôn rồi! Tôi lại phải chạy đi lấy hàng bổ sung trong kho. Mà đâu chỉ vậy, nhiều sản phẩm bị hết hàng, đâu phải muốn có là có ngay được, nên tôi phải đi tìm Hirayama Jiro để làm ngay mấy sản phẩm bổ sung. Chạy lui chạy tới muốn nghỉ thở luôn, chưa kịp ăn uống gì hết, chết vì mệt! Àh không, tôi chết vì đói!” Mộc Nhược Na nói một tràng rồi nhìn thím Trương: “Thím Trương ơi, giờ món gì cũng được, ăn được là được, cho tôi xin một miếng!”

Thím Trương vội vàng nói: “Gấp quá nên không kịp chuẩn bị nhiều đồ ăn, hay Mộc tiểu thư ăn thêm chén mì nhé?”

“Được được được, làm phiền thím rồi.” Mộc Nhược Na trong tích tắc đã chén sạch tất cả món ăn trên bàn. 

Nhìn bộ dáng ăn uống như hổ của Mộc Nhược Na, Cố Hề Hề cảm thấy đây không đơn giản là đói bụng, cứ như vừa từ khu tị nạn chạy trốn lại đây vậy…

Cố Hề Hề nghĩ nghĩ nói: “Hay thật đó, sao trước kia tôi không nghĩ đến nhỉ? Đây đúng là cơ hội để chúng ta quảng bá sản phẩm của công ty Danny.”

Sau khi ăn uống no đủ, Mộc Nhược Na mới nằm ườn ra ghế sofa, nói: “Tôi cũng mới nhất thời nghĩ đến thôi. Trời ạ, Hề Hề, hôm nay cậu không đi đúng là sáng suốt đó, tuy nói đăng ký là khoảng triệu người, nhưng rất nhiều người còn thi thố tài nghệ, dẫn cả người nhà theo cổ vũ. Cuộc thi tuyển vợ mà như tuyển diễn viên vậy, cậu không biết hài cỡ nào đâu!”

Cố Hề Hề vô ngữ lắc đầu: “Đài truyền hình chắc sẽ quay lại hết và đưa lên phát sóng.”

Mộc Nhược Na xua xua tay: “Không, không, phần quay lại để phát sóng là khác, màn hậu đài mới vui kìa! Ai cha, tự nhiên tôi thấy cuộc thi kiểu này cũng hay đó, hay mỗi năm mình tổ chức một lần đi?”

Cố Hề Hề trợn mắt nói: “Doãn gia chỉ có hai anh em, cậu định lần tới tuyển vợ cho ai hả?”

Mộc Nhược Na ỉu xìu: “Ờ hén, Ngự Hàm và Cố Miểu thì còn nhỏ quá, chưa xài được…”

Phốc…!

Mọi người đều bật cười ha hả.

Chờ Mộc Nhược Na nghỉ ngơi một lúc, sau đó Cố Hề Hề dẫn cô đi ra vườn dạo một vòng, ăn nhiều thế này nếu không đi cho tiêu hoá thì có lẽ ngày mai sẽ không thể ăn được gì nữa. 

Đang đi dạo, bỗng nhiên Mộc Nhược Na nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: “Hề Hề, cậu nhớ trong bữa tiệc sinh nhật của cậu, Mặc Tử Hân có dẫn theo một phụ nữ không?”

Cố Hề Hề nghĩ nghĩ rồi gật đầu. 

“Hôm nay tôi nhìn thấy người phụ nữ đó.” Mộc Nhược Na nói: “Cô ấy là một luật sư, tên Dư Khiết.”

Edited by Airy

Beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 58 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status