Thiểm hôn tổng tài khế ước thê

Chương 634: Hành động ngu ngốc của Lý Tư



Các thí sinh hồ hởi lần lượt bước lên sân khấu tự giới thiệu bản thân và phô bày tài nghệ.

Cố Hề Hề yên lặng xem tư liệu về từng thí sinh bằng máy tính bảng, kỳ thật tài nghệ gì đó đều không quan trọng, đối tượng cô muốn lựa chọn chính là một người phụ nữ của gia đình, có thể trở thành một người vợ luôn luôn sát cánh bên chồng, cô không chọn diễn viên mà cần tài nghệ. Rất tiếc hầu hết các thí sinh đều không hiểu điều này, họ cho rằng chỉ cần bản thân đa tài đa nghệ thì có thể giống như Cố Hề Hề, gả vào làm dâu hào môn. 

Nếu có thể, Cố Hề Hề rất muốn nói với những cô gái tham dự cuộc thi này, tình yêu và tài năng vốn dĩ không liên quan, năm đó khi cô và Doãn Tư Thần yêu nhau, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, không có tài hoa gì, những thành tựu cô đạt được bây giờ đều do ký ức của Vân Nặc để lại. 

Hai người giám khảo còn lại vì lấy lòng Cố Hề Hề nên luôn thuận theo ý của cô, chỉ cần cô đánh rớt thì họ cũng sẽ đánh rớt mà không cần suy nghĩ. Cố Hề Hề rất ít nói chuyện suốt quá trình cuộc thi, việc từ chối đánh rớt thí sinh thì giao cho hai người giám khảo còn lại là phù hợp nhất, nhờ vậy cô mới biết vì sao đài truyền hình lại chọn ra hai người giám khảo này, chính là để giúp đỡ cô trong những tình huống cần giải thích lý do từ chối thí sinh, mỗi lời nói của họ đều rất hoa mỹ khôn khéo. 

Dù đây là vòng bán kết nhưng số lượng thí sinh vẫn còn rất nhiều, Cố Hề Hề lại ra quyết định rất nhanh nên việc lựa chọn trở nên vô cùng khắc nghiệt. Sau cùng chỉ còn lại tám cô gái phù hợp với tiêu chuẩn của Cố Hề Hề được bước vào vòng chung kết. 

Có thể đi đến bước này, tám cô gái quả thật mừng muốn rơi nước mắt. 

Cố Hề Hề lập tức nói: “Mọi người đều là những người ưu tú, nhưng Doãn gia chọn là chọn một nàng dâu, không chọn nữ tài, cho nên tôi sẽ chú trọng đến gia giáo và nội tâm. Nếu trong mọi người ở đây có người không được lựa chọn ở vòng cuối cùng, xin đừng buồn. Tôi đã xem qua tư liệu của từng người, có nhiều người học vấn rất cao, từng du học và có thành tích xuất sắc. Học viện San Diego luôn hoan nghênh mọi người có thể gia nhập đội ngũ giảng dạy, tôi lấy thân phận giám đốc học viện chính thức gửi lời mời, nếu mọi người có hứng thú thì có thể liên hệ trợ lý của tôi.”

“Chúng ta sẽ có một tuần nghỉ ngơi, sau một tuần mọi người sẽ nhận được thư mời của tôi để gặp mặt. Khi đó sẽ là thử thách cuối cùng, hy vọng mọi người đều sẽ gặp may mắn và đạt được điều mình mong đợi.” Cố Hề Hề lên tiếng kết thúc vòng thi. 

Hai người giám khảo cũng sôi nổi phụ hoạ lời của Cố Hề Hề.

Sau khi vòng thi kết thúc, Cố Hề Hề tựa lưng vào ghế nghỉ mệt, giờ cô mới nhận ra bản thân đã mất rất nhiều sức cho ngày hôm nay. Cô nhận ly trà sữa từ Tiểu Vương và uống một hơi lấy lại sức. 

“Cuối cùng đã xong, chúng ta về đi.” Cố Hề Hề nói với Tiểu Vương: “Nghe nói Tiêu Hằng đã trở về, hai ngày tới chị cho em với Tiểu A nghỉ phép đó, có thể thương lượng truyện cưới xin được rồi.”

Tiểu Vương tức khắc đỏ mặt: “Thiếu phu nhân! Chuyện của em không cần vội đâu, em còn chưa nghĩ đến chuyện dẫn tên đó về nhà!”

Cố Hề Hề không khỏi bật cười: “Phải tranh thủ chứ! Đi, mình về thôi.”

Vừa ra khỏi trường quay, Cố Hề Hề chưa đi được hai bước thì một bóng người đã chạy tới cản đường, đối phương chính là cô gái nhỏ ở tiệm bánh ngọt… 

“Cố Hề Hề, tôi muốn nói chuyện với chị.” Sắc mặt Lý Tư tái nhợt. 

Cố Hề Hề thở dài một tiếng: “Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm.”

“Tôi không có hiểu lầm, hôm nay tôi mới biết hoá ra cô là Doãn gia thiếu phu nhân, nếu như vậy thì tất nhiên cô sẽ không yêu thích Mặc Tử Hân.” Lý Tư vội vàng nói: “Tôi đến tìm cô không phải để gây chuyện, tôi chỉ muốn cô giúp tôi một việc.”

Cố Hề Hề bất đắc dĩ trả lời: “Xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ phải giúp đỡ cô. Hiện tại tôi không khoẻ, cần phải về.”

Lý Tư sốt ruột cản đường Cố Hề Hề: “Cô làm ơn đi, giúp tôi một lần này thôi được không? Tôi chỉ muốn biết ở trong lòng Mặc Tử Hân rốt cuộc ai quan trọng hơn?”

“Cô muốn thế nào?” Cố Hề Hề mệt mỏi hỏi đối phương.

Lý Tư thấp giọng nói: “Cô gọi cho Mặc Tử Hân, nói cô xảy ra chuyện và cần giúp đỡ… tôi cũng sẽ gọi và nói tôi gặp tai nạn giao thông, muốn gặp mặt lần cuối…”

Cố Hề Hề tức khắc nghiêm mặt: “Cô bé, chuyện này không thể đùa được!”

“Tôi xin cô đó, giúp tôi đi!” Lý Tư nhất quyết nài nỉ.

Tiểu Vương đứng ở bên cạnh, lạnh lùng lên tiếng: “Phụ nữ theo đuổi Mặc tổng không ít, nếu ai cũng như cô đến đây nhờ thiếu phu nhân giúp đỡ, thiếu phu nhân có thể giúp thế nào? Việc thử lòng người không phải chuyện có thể đem ra để thử! Nếu cô không cam tâm, sao không tự gọi cho Mặc tổng nói mình gặp tai nạn, để xem Mặc tổng có đi gặp cô hay không? Thực tế, dù Mặc tổng có đi hay không cũng không nói lên được điều gì. Giống như thiếu phu nhân của tôi, nếu một người xa lạ đột nhiên gọi điện cầu cứu, thiếu phu nhân sẽ không thấy chết mà không cứu, hành động này không liên quan đến tình cảm, mà đó là sự nhân đạo.”

“Trên đường tình cờ gặp người bị thương thì chúng ta cũng không thể mặc kệ, huống chi là người quen biết? Cách này vốn dĩ không thể chứng minh được một người có yêu cô hay không, ngược lại nếu để đối phương biết thì lòng tin của họ với cô sẽ sụp đổ, họ sẽ không tin tưởng cô nữa. Cô gái, hãy suy nghĩ cho cẩn thận!” Tiểu Vương lạnh nhạt nói. 

Cố Hề Hề gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng lời của Tiểu Vương.

Hốc mắt Lý Tư đỏ nhoè, cúi mặt xuống: “Nhưng tôi không cam tâm, tôi chỉ muốn biết Mặc Tử Hân có thích tôi hay không, dù chỉ một chút…”

Cố Hề Hề bất đắc dĩ cười nói: “Nếu điều cô muốn chỉ là vậy, thật ra rất đơn giản. Không cần phải thử lòng, cứ hỏi thẳng. Nếu một người đàn ông thật lòng yêu cô thì họ chỉ hận không thể nói với cả thế giới rằng cô chính là bảo vật của họ, ngược lại, nếu cô không là gì trong lòng họ thì tuyệt đối họ sẽ không để thế giới này biết đến sự tồn tại của cô.”

“Em đưa di động cho chị.” Cố Hề Hề đưa tay về phía Tiểu Vương.

Cố Hề Hề nhận lấy di động của Tiểu Vương, tìm số của Mặc Tử Hân trong danh bạ và nhấn nút gọi, sau đó đưa cho Lý Tư: “Cô có thể hỏi xem anh ấy có yêu cô hay không, đây là số trợ lý của tôi, Mặc Tử Hân nhất định sẽ nghe máy.”

Lý Tư tức khắc hoảng loạn: “Tôi… tôi… tôi còn chưa sẵn sàng…”

“Cả can đảm để hỏi thẳng cô còn không có, vậy mà có thể đến tìm tôi để nhờ tôi bày trò thử lòng? Cô bé, làm người không thể như vậy.” Cố Hề Hề dứt khoát nói: “Mặc Tử Hân sẽ không thích người như vậy.”

Đầu dây điện thoại reo lên một tiếng đã có tiếng trả lời của Mặc Tử Hân: “Alo? Vương tiểu thư, có việc gì? Có phải Hề Hề gặp chuyện?”

Lý Tư bị ánh mắt sắc bén Cố Hề Hề khiến cho cả da đầu tê dại, đành liều lĩnh nhận di động, hít một hơi rồi đáp: “Mặc Tử Hân, là cháu, là Lý Tư.”

Trầm mặc một lúc thật lâu, sau đó thanh âm trả lời trở nên cực kỳ lạnh lùng, cái lạnh khiến người ta nhói lòng, giọng nói Mặc Tử Hân lúc này không có một chút tình cảm: “Lý Tư, cháu làm tôi quá thất vọng, cháu không nên đi tìm cô ấy. Từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ gặp lại cháu, cháu nên tự giải quyết việc của mình.”

Lý Tư đau xót: “Mặc Tử Hân, chú có từng thích cháu không, dù chỉ một chút?”

“Không, một chút cũng không.” Mặc Tử Hân trả lời dứt khoát.

“Có phải trong lòng chú sẽ không có ai so sánh được với cô ấy?” Lý Tư tuyệt vọng, điên cuồng gào lên: “Mặc Tử Hân, chú sẽ gặp báo ứng!”

“Cảm ơn, báo ứng đã tới và tôi vui vẻ tiếp nhận.” Mặc Tử Hân nói ngắn gọn: “Đưa điện thoại cho Hề Hề! Ngay lập tức!”

Lý Tư cắn răng trả di động cho Cố Hề Hề rồi xoay người bỏ chạy mất. 

Đến khi chắc chắn Cố Hề Hề nghe máy thì Mặc Tử Hân mới đổi giọng, đầy áy náy: “Thật xin lỗi Hề Hề, anh không ngờ lại gây phiền phức đến em.”

Cố Hề Hề cười khẽ: “Không sao, chỉ vì cô bé không cam lòng thôi, ai bảo anh Tử Hân lại là người ưu tú xuất sắc như vậy?”

“Em không trách anh là được.” Mặc Tử Hân cười khổ. 

Cố Hề Hề mỉm cười nói: “Sao lại trách anh? Đời này dù bất kỳ chuyện gì xảy ra, em đều không trách anh. Chúng ta là người một nhà mà.”

Thanh âm Mặc Tử Hân trầm thấp: “Sau này nhất định không bao giờ xảy ra chuyện tương tự. Hề Hề… dù em không chọn anh, anh cũng tuyệt đối không để ai làm phiền đến em, tổn thương em.”

Lời hứa hẹn này không chỉ là kiếp này, mà đã là từ kiếp trước. 

“Em tin anh.” Cố Hề Hề cười nói: “Cô bé đó thật ra rất đáng thương, có lẽ một thời gian nữa anh hãy tìm cơ hội giải thích. Cứ vậy đi, em vừa tham gia chương trình phát sóng trực tiếp nên hơi mệt, em về trước đã. Nếu có gì cứ gọi em.”

“Được, em nhớ giữ sức khoẻ.” Mặc Tử Hân lưu luyến nói lời tạm biệt. Đôi mắt màu lam trở nên âm u, xem ra anh đã quá ôn hòa nhẹ nhàng, vậy nên kẻ khác mới dám qua mặt anh đi tìm Cố Hề Hề để làm phiền cô. 

Mặc Tử Hân quay người nói với trợ lý: “Báo với Lý Hiển, nói tôi có việc bận phải rời khỏi thành phố N ngay, hẹn gặp lần sau.”

“Vâng, Mặc tổng.” Trợ lý đáp lời rồi ra khỏi phòng.

Trong văn phòng bây giờ chỉ còn lại một mình Mặc Tử Hân, anh hung hăng cầm di động ném xuống đất khiến màn hình điện thoại bể nát.

Trên đời này không ai được phép đụng đến Cố Hề Hề!

Không một ai được phép!



Cố Hề Hề vừa về đến nhà thì thím Trương vui vẻ ra đón, bà cầm túi xách cho cô và cười nói: “Hôm nay thiếu phu nhân ở trên tivi nói rất hay nha.”

Cố Hề Hề bật cười: “Ôi, thím đừng chọc nữa, tôi khẩn trương muốn chết luôn. Đáng lẽ không đến mức vậy đâu mà hai người giám khảo kia cứ nhìn tôi suốt xem tôi chọn hay loại… họ cứ nhìn tôi miết làm tôi cũng quíu luôn.”

Nghe vậy thì mọi người trong nhà đều cười theo.

Edited by Airy

Beta by Airy

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 58 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status