Thiên đạo đồ thư quán

Chương 1257: Lấy ơn báo oán (1)

Trong phòng lặng ngắt như tờ.

Tất cả người đều đưa mắt nhìn nhau, một câu nói cũng không nói nên lời.

Ngươi nói thân thể người ta không mạnh, không đủ để chỉ điểm cho huyết mạch Long Tê. Tốt, người ta đứng ở đó, chờ ngươi đánh mà còn có thể khiến cho xương cốt ngươi vỡ nát, ngươi còn có cái gì để nói nữa không?

Mọi người đồng loạt nhìn lại về phía người thanh niên kia, chỉ thấy hắn nằm trên mặt đất, toàn thân vặn vẹo không theo quy tắc nào cả, đã không đứng lên nổi nữa.

- Ngươi... Có tư cách làm lão sư của Đào thiếu gia...

Nước mắt của thanh niên này sắp chảy ra.

Từ khi bắt đầu tu luyện thân thể tới này, lúc nào hắn gặp phải loại chuyện như thế này cơ chứ?

Dùng hết toàn lực đánh người ta, đối phương ngay cả đánh rắm cũng không có, ngược lại còn chấn vỡ xương cốt toàn thân hắn, loại phòng ngự này, đừng nói là hắn, coi như trưởng lão cũng không làm được a!

Ngươi còn là người sao?

Sớm biết thân thể ngươi có lực phòng ngự mạnh như vậy, đánh chết ta cũng không tìm phiền toái ah!

Còn không bằng vừa rồi ngoan ngoãn lăn ra ngoài, chí ít còn không có tổn thương, hiện tại thì tốt rồi... xương cốt cả người vỡ thành như vậy, về sau hắn phải làm sao bây giờ?

- Tu luyện không có tận cùng, mặc dù chúng ta là huyết mạch Long Tê, thế nhưng cũng không phải là vô địch thân thể. Trương sư cũng đã coi như cho ngươi một bài học, để ngươi biết đạo lý sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân!

Than thở một tiếng, ngón tay Viên trưởng lão búng một cái, một viên đan dược đi vào trong miệng người thanh niên này.

Mới vừa rồi đối phương muốn khiêu chiến Trương Huyền, hắn không có ngăn cản, trên thực tế cũng mang theo tâm lý khảo nghiệm, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc thân thể của vị Trương sư này như thế nào. Chỉ là nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới lại mạnh như vậy!

Đan dược vào miệng lập tức tan ra, sau một lúc lâu, thanh niên này mới khôi phục một chút, giãy dụa lấy đứng lên, trên đầu có mồ hôi ứa ra.

- Ngươi tu luyện thân thể, hiện tại xương cốt đã vỡ vụn, đan dược nan y, về sau chỉ sợ thân thể sẽ không có cách nào tu luyện được nữa!

Thấy bộ dáng này của hắn, Viên trưởng lão than thở một tiếng.

Tu luyện thân thể, sợ nhất là xương cốt bị hao tổn, hiện tại xương cốt toàn thân đã vỡ không sai biệt lắm, cho dù có thuốc tốt cứu chữa thì chỉ sợ cũng không có khả năng khôi phục lại như lúc ban đầu.

Có thể nói, một thân tu vi của tên này bởi vì một trận chiến này mà trôi theo nước chảy, khó có thể khôi phục.

Mặc dù trong tộc có thánh dược chữa thương có thể chữa cho người ta trở nên hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng... Thanh niên này cũng không tính là hạch tâm, huyết mạch cũng không có tinh thuần như vậy, không có thâm niên sử dụng.

- Vâng!

Vẻ mặt người thanh niên này rấ tlaf bi thương.

Thực lực của bản thân hắn ở gia tộc cũng đã không được chào đón, tu vi lại mất, có thể tưởng tượng ra được kết cục sau này nhất định sẽ cực kỳ thê thảm.

- Được rồi, ngã một lần khôn hơn một chút, đối với ngươi cũng không tính là ăn thiệt thòi!

Viên trưởng lão không nói thêm lời nào mà là nhìn về phía Trương Huyền, trong ánh mắt mang theo vẻ bội phục:

- Trương sư tuổi còn trẻ đã tu luyện thân thể tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, thực sự khiến cho người ta bội phục! Không biết... Có thể hứng thú đến Viên gia ta làm khách hay không? Dùng sự lý giải đối với thân thể và tuổi tác của ngươi. Chỉ cần cố gắng không ngừng, việc trở thành khách khanh cũng chỉ là vấn đề thời gian!

- Đi Viên gia?

Hoài Vương gia ở bên cạnh trợn tròn mắt, hô hấp dồn dập.

Vô Cương Viên gia đại biểu cho cái gì, đám người Trương sư không hiểu, thế nhưng hắn lại rất rõ ràng.

Nếu như để cho hắn đi, làm một khách khanh, dù chỉ là một môn nhân bình thường thì nhất định hắn cũng sẽ không có chút do dự nào.

Ngay khi hắn cho rằng vị Trương sư này sẽ trực tiếp đồng ý thì lại thấy đối phương lắc đầu, vẻ mặt rất là khinh thường:

- Không hứng thú!

Thân thể chấn động, Hoài Vương gia rất là sốt ruột:

- Trương sư, ngươi có biết ý nghĩa của việc làm khách khanh Vô Cương Viên gia như thế nào hay không?

- Bất kể nó có ý nghĩa gì thì ta cũng không có hứng thú! Trương Huyền khoát tay áo.

Dù có lợi hại hơn nữa thì cũng chính là một hạ nhân mà thôi, hắn muốn trở thành Danh sư cửu tinh, gia tộc, thế lực gì đó đều là phù vân.

Lại nói, làm khách khanh cho học sinh hắn, hắn cũng không gánh nổi cái danh tiếng này a!

- Vậy thì đáng tiếc...

Thấy hắn cự tuyệt không chút do dự, Viên trưởng lão cũng lắc đầu, than thở một tiếng, lại lần nữa nhìn qua:

- Trương sư, thiếu gia của chúng ta...

Quyết định việc đi hay ở của Viên Đào, vị Trương sư này còn chưa mở miệng. Coi như thực lực của hắn thông thiên cũng không thể trói thiếu gia của mình lại a.

- Ài!

Than thở một tiếng, Trương Huyền quay đầu nhìn về phía tên thiếu niên đang ở cách đó không xa:

- Viên Đào, ngươi tới đây một chút!

- Lão sư!

Sửng sốt một chút, Viên Đào đi tới gần.

Dùng tay xoa đầu của mập mạp, trong ánh mắt của Trương Huyền hiện lên vẻ phức tạp:

- Về đến gia tộc, tu luyện cho tốt, đừng làm hỏng tên tuổi của lão sư!

- Lão sư...

Hai mắt đỏ lên, Viên Đào quỳ rạp xuống mặt đất:

- Con không đi, con muốn đi theo phía sau lão sư...

Trương Huyền lắc đầu:

- Người của Viên gia nắm giữ truyền thừa huyết mạch Long Tê hoàn chỉnh, có lẽ ngươi nên đi cùng hắn. Như vậy, tu vi cũng có thể tăng trưởng nhanh hơn, tiến bộ càng lớn! Đi theo phía sau ta chỉ sẽ trở thành ràng buộc của ngươi mà thôi.

Thân thể Viên Đào cứng đờ.

- Tốt rồi, làm học sinh của Trương Huyền không nên lề mề chậm chạp. Đến gia tộc, tranh thủ sớm kích hoạt thể chất một chút, cũng để cho lão sư nhìn thành tựu của ngươi một chút!

Trương Huyền khoát tay chặn lại.

Mặc dù trong lòng rất không muốn, thế nhưng vẫn nên để cho đối phương đi.

Học sinh cũng giống như chim nhỏ, ngày ngày cuốn lấy chân hắn, coi như dạy dỗ khá hơn nữa thì cũng không bằng giương cánh bay lượn, vẫy vùng ở trên bầu trời bao la.

Bởi vì... Nơi đó mới là thế giới thuộc về hắn!

Chỉ có buông tay để cho hắn bay lượn thì hắn mới có thể càng đi càng xa, mới có thể trải qua mưa gió, trở thành cường giả chân chính.

- Vâng!

Thấy thái độ kiên quyết của lão sư, Viên Đào cắn răng.

- Viên trưởng lão, người học sinh này của ta có chút ngang bướng, về sau làm phiền ngươi quan tâm nhiều hơn!

Sắp xếp Viên Đào xong, Trương Huyền nhìn về phía Viên trưởng lão rồi nói.

- Trương sư chuyện này...

Sắc mặt Viên trưởng lão nghiêm túc, lần nữa nhìn về phía người thanh niên trước mắt, trong mắt tràn ngập vẻ bội phục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.3 /10 từ 95 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status