Thiên tài triệu hồi sư

Quyển 5 - Chương 119: Là ngươi?



Edit: Mavis Clay

“Ngươi đang âm mưu gì?” Tiêu Vân đen mặt chất vấn Vân Phong, “Mục tiêu của họ rõ ràng chính là mảnh bản đồ, ngươi lại còn muốn hành động chung với bọn họ?” Lửa giận tràn ngập trong mắt Tiêu Vân, Vân Phong lườm hắn không thèm để ý tới, nàng làm gì không cần phải giải thích với hắn.

Thấy nàng không thèm để ý tới lời nói của mình, hắn dữ tợn nói, “Nếu như ngươi muốn hợp tác với bọn họ, đừng trách ta trở mặt.”

La Đằng bên cạnh nhíu mày, “Bây giờ mà vẫn chưa tỏ vị trí của mình sao? Rời khỏi Phong Vân, ngươi có thể sống được ở đây? Nếu lỡ như nhà tiên tri gặp chuyện gì không may, ngươi còn mạng mà về Ly Vẫn tộc không?”

Mặt Tiêu Vân cứng đờ, quả thực tình hình trước mắt là thế, chỉ có đứng bên cạnh Vân Phong mới thấy dễ chịu, Ỷ La cũng nhờ nàng nên mới ổn định hơn, nếu như lúc này hắn trở mặt với Vân Phong, trong sơn cốc quỷ dị này lúc nào cũng lởn vởn một khí tức áp lực, ngộ nhỡ nhà tiên tri xảy ra chuyện gì, hắn thực sự phải lấy mạng mà đền. Hô hấp Tiêu Vân căng thẳng, nhưng không dám nói tiếp, nếu thật sự trở mặt, hắn chỉ còn một mình, làm thế nào chống lại Vân Phong? Tiêu Vân cực kỳ e dè nhìn Nhị Lôi, không nói gì nữa.

“Lời Tiêu Vân nói cũng rất có lý, ba người Bạng Phượng tộc kia cũng không ngốc, Phong Vân ngươi…” La Đằng cũng không hiểu ý Vân Phong.

Vân Phong không giải thích câu nào, chỉ nhìn chăm chăm vào ba Điện Hạ, “Thế nào, suy tính kỹ chưa?”

“Kẻ ngoại tộc, ngươi thực sự cho rằng chỉ nói vào câu là có thể đe dọa được chúng ta?” Tam Điện Hạ âm ngoan nhìn Vân Phong, trông bộ dáng rất cố chấp, chỉ là hơi thở rồng trong người bọn hắn làm càn đã khiến bọn họ vô cùng khó chịu, sắc mặt càng thêm xấu đi.

Vân Phong nhếch môi, “Ba vị đã không sợ chết như vậy thì thôi vậy, cứ việc ở đây chờ chết đi.” Vân Phong nói xong xoay người rời đi, Đại Điện Hạ lập tức hô lên.

“Chờ đã!” Hai Điện Hạ còn lại giật mình nhìn sang, Đại Điện Hạ lên tiếng, “Ngoại tộc này nói không sai, luồng khí bên trong Tang Lũng Cốc này thực sự là trí mạng với hải tộc, trước tiên giữ mạng mới có thể tìm được mảnh bản đồ.”

“Hừ! Chẳng phải đại ca có chất thuốc kia sao?” Hai Điện Hạ còn lại lạnh lùng lên tiếng, Đại Điện Hạ cảm thấy xấu hổ, hắn thật sự đã nuốt chất thuốc kia vào rồi nhưng chả thấy hiệu quả gì cả, rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào, lần trước vị Dược Tề Sư kia chẳng phải đã dùng thứ này chữa chết cho tên kia sao? Thấy Đại Điện Hạ im lặng, hai người còn lại châm chọc, “Xem ra thứ kia vô dụng rồi, nếu không đại ca đã chẳng sợ chết như thế.”

“Các ngươi nếu không sợ chết như vậy càng tốt, đỡ tốn hơi sức của ta.” Đại Điện Hạ cười âm trầm, hai Điện Hạ khác căng thẳng, bọn họ sao có thể buông bỏ cơ hội tìm kiếm mảnh vụn chứ, càng sẽ không để một mình hắn được lợi. Nếu đã vậy thì mọi người cùng nhau chịu đi.

“Ngoại tộc, chúng ta tạm tin ngươi.” Ba Điện Hạ Bạng Phượng tộc cuối cùng cũng hạ thái độ, Vân Phong chậm rãi xoay người, ba người này thỏa hiệp cũng tốt, nàng sẽ an toàn hơn khi thăm dò trong Tang Lũng cốc này.

Khí thế giương cung bạt kiếm giữa ba phe lại vì lợi ích chung mà tạm thời kết thành liên minh, bắt đầu đi sâu vào Tang Lũng Cốc, mặc dù biết là mảnh bản đồ nằm ở trong này, nhưng vị trí cụ thể vẫn cần phải đi tìm, Tang Lũng Cốc là một nơi không hề nhỏ, hơn nữa bốn phía còn tràn ngập hơi thở rồng, nếu không có Vân Phong và Nhị Lôi ở đây, có lẽ những hải tộc này không còn một ai có thể sống mà trở ra.

Nhị Lôi bên cạnh Vân Phong không ngừng hút hơi thở rồng vào trong người, La Đằng, Tiêu Vân ôm theo Ỷ La vẫn hôn mê theo sát Vân Phong, đằng trước thì có ba Điện Hạ Bạng Phượng tộc dẫn đường, Nhị Lôi cũng hút hơi thở rồng quanh bọn họ đi, đảm bảo bọn họ sẽ không lập tức tử vong.

Ba Điện Hạ bị đẩy lên trước làm màn chắn, làm ba người họ không hề dễ chịu tý nào. Ba người họ đi trước, lỡ gặp chuyện gì người mất mạng sẽ là họ, nhưng lại không còn cách nào, bọn họ căn bản không có tư cách kêu ca Vân Phong bất công, bọn họ đồng ý làm việc cho Vân Phong, nàng bảo vệ tính mạng bọn họ, bọn họ chỉ có thể nghe theo, nhưng mà bảo vệ bọn họ không chết chỉ là tạm thời, bên trong cơ thể họ đã bị nhiễm không ít hơi thở, chết là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Đoàn người cẩn thận không ngừng xâm nhập sâu vào trong, vừa đi Vân Phong vừa quan sát xung quanh, diện tích trong Tang Lũng Cốc khá rộng, ngoại trừ thực thực không còn sinh vật sống nào khác, giống như một tử cốc vậy, bọn họ là những sinh vật sống duy nhất. Rốt cuộc hơi thở rồng này là từ đâu phát ra? Lại tràn ngập các ngóc ngách của Tang Lũng Cốc như vậy? Mặc dù yếu nhưng lượng rất lớn, hơn nữa còn tràn cả qua khe cốc ra ngoài, giống như một tấm màn thiên nhiên ngăn cản các hải tộc đến gần.

Vân Phong càng ngày càng khẳng định suy nghĩ lúc đầu của mình, có lẽ bên trong Tang Lũng Cốc thực sự mai táng một con rồng nào đó, một cường giả Long tộc cường đại, cho dù đã chết nhưng hơi thở vẫn tản ra xung quanh, tồn tại qua nhiều năm, mặc dù đã suy yếu đi nhiều nhưng vẫn là trí mạng với hải tộc.

Chỉ là sao Long tộc lại chết trong Vô Tận Hải? Chẳng phải Long tộc sống trong Long cốc sao? Vân Phong cau mày, có lẽ một tộc quần sau khi trải qua một thời gian dài, trải qua nhiều biến có cũng sẽ có thay đổi, không chỉ bề ngoài, mà địa điểm sinh sống và tập tính cũng sẽ thay đổi nhiều, giống như những hải tộc lên bờ mà nàng bắt gặp trong Trầm Nguyệt Lâm, chẳng phải họ đã bị thay đổi? Huống hồ là Long tộc đã lâu đời như vậy, có lẽ lúc họ tồn tại con người còn chưa ra đời.

Trải qua thời gian dài, nơi sống ban đầu có lẽ chính là đáy Vô Tận Hải, chỉ là sau vài biến cố, bọn họ rời khỏi Vô Tận Hải, nhưng lại để lại dấu vết đã từng sinh sống dưới Vô Tận Hải.

Tỷ như Tang Lũng Cốc tràn ngập hơi thở rồng, tử như hải tộc Vô Tận Hải luôn kính sợ vô điều kiện với Long tộc, tỷ như Ly Vẫn và Ly Uyên vẫn luôn lấy huyết mạch có liên quan tới Long tộc làm kiêu ngạo. Điều này cũng nói rõ từ rất lâu trước đây Long tộc đã từng hoạt động dưới Vô Tận Hải, thậm chí còn từng sinh sống ở đây.

Nếu Long tộc có thể đã từng sinh sống dưới Vô Tận Hải, vậy thì có thể từ đó suy tới mảnh bản đồ. Nếu nơi này thực sự có một mảnh bản đồ, vậy thì địa điểm có khả năng mảnh bản đồ xuất hiện nhất, chính là nơi mà hơi thở rồng phát ra.

Nếu quả thực có Long tộc mai táng ở đây, vậy thì con rồng kia được chôn ở đâu?

Vân Phong nhìn địa thế bên dưới Tang Lũng Cốc, chắc chắn sẽ không ở trên mặt đất, mà là sâu tận trong lòng đất.

“Phía trước có một sơn động!” Ba Điện Hạ đi trước lên tiếng, cũng nhanh chóng bước dài trở lại.

“Tiến lên đi!” Tiêu Vân ở sau lạnh lùng quát to.

Ba Điện Hạ đen mặt quay sang, “Tiến thêm là tìm chết, sao ngươi không tự đi đi?”

Sắc mặt Tiêu Vân Đại biến, Vân Phong và Nhị Lôi thầm truyền âm, “Nồng độ hơi thở trước mặt nồng đậm gấp trăm lần, dù là ta đi vào cũng rất khó, Vân Phong ngươi nghĩ cách khác đi, nói trắng ra, ngươi không chịu được đâu.”

Vân Phong gật đầu, nàng cũng mơ hồ cảm nhận được hơi thở áp lực trước mặt, cho dù cơ thể nàng có thể hóa thú, nhưng lại hóa thú dựa vào hơi thở hải tộc, thân thể của nàng vẫn sẽ không chịu nổi hơi thở ăn mòn, căn bản là không thể xông vào nổi.

“Bảo các ngươi đi lên, các ngươi không nghe thấy à?” Tiêu Vân quát lên, giận dữ nhìn ba Điện Hạ Bạng Phượng tộc.

Ba Điện Hạ âm lãnh đứng im, “Ngoại tộc, nếu không phải tình huống hôm nay đặc biệt, ngươi chẳng xứng nói chuyện với chúng ta, càng không có tư cách ra lệnh cho chúng ta.”

“Hừ! Chỉ là tù nhân mà thôi!” Tiêu Vân khẽ hừ lạnh. Vân Phong lườm hắn ta, hắn ta quá tự cao, chế nhạo ba Điện Hạ Bạng Phượng tộc như thế sớm muộn gì cũng rước lấy phiền phức vào người, đây chính là Tây Hải Vực, không phải ở địa bàn của mình còn không thu liễm lại? Vân Phong không nói gì, Tiêu Vân tự tạo phiền phức cho chính hắn cũng tốt.

“Làm sao bây giờ? Rút lui về đường cũ sao?” La Đằng nói.

Tiêu Vân quát lên, “Đương nhiên là không được! Hơi thở trước mặt nồng đậm khác thường chắc chắn có điều lạ, không chỉ như thế, mảnh bản đồ chắc chắn có trong đó. Dù gì cũng phải đi vào.”

Ba Điện Hạ rất không cam lòng, bọn họ chỉ nói mà thôi, ai cũng không có gan xông vào, hơi thở này quá nồng, bọn họ mà vào chắc chắn sẽ ngay lập tức bị nó ăn mòn toàn thân.

“Biện pháp trước mắt chỉ còn có ngươi.” Tiêu Vân nhìn sang Vân Phong, “Ngươi dẫn chúng ta đi vào!”

Vân Phong nhíu mày, tại sao nàng phải dẫn họ vào? Giọng điệu ra lệnh kiểu đó khiến nàng vô cùng khó chịu, ngươi có tư cách gì mà lớn lối với người khác? Lại còn dám giễu võ giương oai ở khu vực người khác?

“Mau dẫn chúng ta vào!” Tiêu Vân lại rống lên, nếu như đã tìm được mảnh bản đồ ở đây, chìa khóa này không cần thiết phải giữ lại nữa.

Ba Điện Hạ cũng dán mắt lên người Vân Phong, ánh mắt tham lam, ở đây chỉ có một mình nàng vào được.

Tình cảnh nháy mắt đổi ngược, Tiêu Vân và ba Điện Hạ đột nhiên quay sang hợp thành một phe, cánh cửa còn cách có một bước, bản đồ đang ở ngay trước mắt, bọn họ không thể nhịn nổi nữa rồi. Ai có cách kẻ đó phải dẫn bọn họ đi vào.

La Đằng thấy thế cục thay đổi xoành xoạch thầm ngạc nhiên, hắn thì chả sao, nhưng mà rời khỏi đây còn cần phải dựa vào Vân Phong, hắn không hề có chút hứng thú với mảnh bản đồ gì đó.

“Tiêu Vân, thái độ đó của ngươi là sao, Phong Vân đang bao vệ mạng sống của ngươi đấy.” La Đằng nói.

“Theo nhu cầu cả thôi, đã tìm thấy chỗ mảnh bản đồ rồi, bây giờ tác dụng duy nhất của ả là dẫn chúng ta đi vào. Nếu không… ba vị Bạng Phượng tộc, các ngươi cũng nghĩ như thế đi?”

Ba Điện Hạ Bạng Phượng tộc cũng thầm than Tiêu Vân lòng dạ ác độc, nhưng mà bọn họ xác thực cũng có suy nghĩ này. “Hiển nhiên rồi, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn mở đường đi, nếu không…” Bạng Phượng tộc và Tiêu Vân cười ác độc, Vân Phong thấy thế chỉ nhếch môi, Tiêu Vân, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ.

“Muốn ta đưa bọn ngươi vào cũng được thôi, nhưng mà chỉ có thể mang theo một người.” Vân Phong nâng khóe môi tươi cười.

Đám người kia sững sờ.

“Dẫn ta vào!” Tiêu Vân không chút suy nghĩ quát lên.

La Đằng lầu bầu, “Còn nhà tiên tri? Ngươi để ở ngoài sao?”

Tiêu Vân liếc Ỷ La đang đỡ bên mình, “Tìm được mảnh bản đồ mới là quan trọng nhất, Vương sẽ hiểu thôi.”

“Ngươi căn bản không có tư cách bước vào đây. Ngoại tộc, đây là đồ của Bạng Phượng tộc.” Ba Điện Hạ lập tức nổi đóa, vừa rồi còn chung một chiến tuyến với Tiêu Vân, bây giờ đã hoàn toàn lật mặt. Hai bên càng cãi càng hăng, cuối cùng ba Điện Hạ không nhịn được nữa bắt đầu tấn công, Tiêu Vân lấy một địch ba nhanh chóng rơi vào hạ phong, chỉ có thể phòng ngự những đợt tấn công, Vân Phong cười nhạt nhìn họ, không hề tính nhúng tay vào, La Đằng cũng cười hả hê.

Tiêu Vân biết Vân Phong sẽ không nhúng tay, tầm than vì sự vọng động của mình, tất cả chỉ có thể dựa vào chính hắn, cũng may ba Điện Hạ vốn bị hơi thở rồng làm loạn không ít, Tiêu Vân miễn cưỡng đánh được ngang tay.

“Kya… kya!” Tiêu Vân gầm lên, không hổ là mãnh tướng Ly Vẫn tộc, thực lực nháy mắt bộc phát, một phát hất bay Tam Điện Hạ ra ngoài.

“Cái gì?” Hai Điện Hạ còn lại thấy thế kinh hãi, hướng Tam Điện Hạ bị hất bay không phải hướng nào khác, mà chính là cửa động nồng nặc hơi thở rồng.

“A!” Một tiếng gào thảm thiết vang lên, trong nháy mắt thân thể Tam Điện Hạ lại gần cửa động, hơi thở rồng bốn phía liều mạng chui vào, cơ thể hắn không hề có chút cơ hội phản kháng nào, như bị một con mãnh thú ăn tươi nuốt sống, cơ thể nhanh chóng héo khô, xương và da rơi xuống đất.

“Thật ghê tởm.” La Đằng không kiềm được thầm thì, vẻ mặt chán ghét nghiêng đầu đi, Vân Phong nhìn Tam Điện Hạ bị diệt trong nhát mắt, trong lòng thầm e sợ, hơi thở rồng thực đúng là cường hãn. Thảm trạng trong chớp thoáng của Tam Điện Hạ làm mấy người còn lại chấn động, Tiêu Vân thấy thế không khỏi sợ hãi, hai người Bạng Phượng tộc tâm tình càng phức tạp hơn.

“Rốt cuộc hơi thở đang tản ra kia là gì?” Đại Điện Hạ lẩm bẩm, mặc dù rất hy vọng hai huynh đệ của mình chết đi, nhưng dù có hết hy vọng cũng không thích bị như thế, còn chết thê thảm như vậy nữa…

“Ầm!” Trong không khí đột nhiên có cảm giác chấn động, làm màng nhĩ của mọi người nhói lên, ai nấy khó hiểu phòng bị nhìn xung quanh.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Tiêu Vân thét lên, La Đằng tối sầm mặt, nhanh chóng nhìn quanh, trong lòng cực kỳ lo lắng.

“Ầm ầm…” Chấn động càng mãnh liệt hơn khi nãy.

“Ầm ầm, bộp bộp” Lần này là cả Tang Lũng Cốc đều chấn động, dường như có thứ gì đó dưới lòng đất tục rịch thức tỉnh, phá không mà ra.

“Không ổn rồi!” La Đằng thốt lên, thân thể cấp tốc lùi về sau, xoay người liều mạng chạy ra khỏi vực, tốc độ nhanh tới mức người khác còn chưa kịp phản ứng, hắn đã chạy như bay được một khoảng rất xa rồi.

“Hơi thở rồng nồng nặc ở cửa động dường như muốn phát nổ.” Nhị Lôi nói trong đầu Vân Phong, nàng nhìn về phía cửa động, vốn là hơi thở rồng không thể nghe không thể thấy lúc này lại vô cùng nồng đậm đến thấy cả được hình dạng, chậm rãi ngưng tụ lại thành làn sương, như muốn lao ra khỏi cửa động để khuếch tán ra ngoài.

Hai Điện Hạ Bạng Phượng tộc rút lui, Tiêu Vân cắn răng bắt lấy Ỷ La ôm trong người, liếc nhìn Vân Phong vẫn đang bất động, “Ngươi vẫn chưa đi à?”

Vân Phong quay đầu nhìn hắn, “Đi chứ, chỉ là chờ thêm chút nữa.”

Mí mắt hắn giật giật vài cái, luôn cảm thấy Vân Phong có cách để tự vệ, nếu không nàng ta làm gì phải liều mạng? Tiêu Vân vốn muốn ở lại, nhưng nghĩ tới mối thù giữa nàng và mình, cho dù nàng có cách tự vệ cũng không bao giờ bảo vệ hắn.

Ánh mắt hắn chớp lóe liên tục, cuối cùng cắn răng, không còn cách nào khác. Dù có không cam lòng hắn vẫn phải chạy trước rồi tính sau.

Tiêu Vân ôm chặt Ỷ La xoay người chạy ra ngoài, cửa động lúc này mơ hồ muốn hút toàn bộ hơi thở rồng xung quanh vào mà phát nổ, điều này cũng đồng nghĩa đám hải tộc có thời gian ngắn để chạy trốn. Đường ra ngoài đã nhẹ nhàng dễ thở hơn trước rất nhiều, hơn nữa hơi thở rồng đều đang không ngừng chảy về hướng kia, sẽ không làm hại tới những hải tộc.

Tất cả mọi người đều đã chạy ra ngoài, chỉ còn Vân Phong đứng ở trong, đôi mắt đen trong veo nhìn cửa động âm u, cảm thấy càng ngày càng tới gần thời điểm hơi thở phát nổ. Nhị Lôi hóa thành một tia sáng tím vào nhẫn khế ước, Vân Phong tươi cười. Chính là lúc này!

“Ầm!”

Hơi thở như rồng, thân thể như rồng, tiếng gầm như rồng.

Làn sương trắng đục trong cửa động bắn ra tán loạn, giống như một cơn sóng biển, bứt phá không gian. Hơi thở rồng khổng lồ vỡ tung, trong nháy mắt cắn nuốt Vân Phong vào trong, kể cả đôi mắt tươi cười của nàng.

“Vèo!” Một âm thanh nhỏ vang lên, trước lúc hơi thở tiếp cận thân thể nàng biến mất.

Những người đang chạy bán mạng đằng trước nghe thấy tiếng động to lớn sau lưng, thầm biết chuyện lớn không ổn, nếu không thể chạy khỏi thứ kia, từng sinh mạng sẽ phải bỏ lại đây. La Đằng là người đầu tiên chạy ra khỏi khư vực, tiếp theo đó là Đại Điện Hạ của Bạng Phượng tộc, hai người vừa ra ngoài thở hồng hộc, nghĩ lại tới âm thanh kinh thiên động địa trong kia không khỏi sợ hãi.

Ánh mắt Tiêu Vân âm trầm, tốc độ của hắn đã đẩy lên mức cao nhất, nhưng vẫn không nhanh hơn hởi thở phát nổ sau lưng. Tiêu Vân nhìn Ỷ La trong tay, ánh mắt lộ sát khí, vứt nàng ta lại là mình có thể chạy thoát, nếu như không ném nàng ta đi hắn sẽ bị liên lụy tới mạng  sống. Ly Vẫn tộc vẫn có thể có nhà tiên tri mới, nhưng mà hắn vẫn phải sống tiếp.

Ngón tay Tiêu Vân thả lỏng, cả người Ỷ La rơi từ trên cao xuống, hắn không thèm nhìn xuống, vô tâm lạnh lùng bứt tốc lên trước, mà Ỷ La đang hôn mê đúng lúc đó cũng mở mắt ra, bắt gặp bóng lưng Tiêu Vân thả mình mà đi, trong nháy mắt hơi thở đã lan tới người Ỷ La, cắn nuốt sạch sẽ nàng.

“Ngươi cũng ác độc thật, nhà tiên tri mà cũng dám vứt bỏ.” Nhị Điện Hạ Bạng Phượng tộc châm chọc, Tiêu Vân trầm mặc nhìn hắn, làm gì thì làm, mạng của mình vẫn quan trọng hơn. Hơn nữa đã tìm được chỗ của mảnh bản đồ, nhà tiên tri chết hắn cứ việc đổ tội lên kẻ nào đó là được, có mảnh bản đồ Vương sẽ không truy cứu gì đâu.

“Rầm!” Hơi thở ở sau gào thét chồm lên như rồng gầm, sắc mặt cả hai cứng đờ.

“Ta thực sự đúng là ác độc mà!” Tiêu Vân cười tà ác, “Bây giờ thiếu một trợ lực, chính là ngươi rồi!”

Nhị Điện Hạ kinh ngạc, Tiêu Vân cười to, thân thể chớp lóe tới cạnh Nhị Điện Hạ, đưa hai chân đạp lên người hắn, mượn lực thân thể bắn về phía trước.

“A!” Nhị Điện Hạ bị làm bàn đạp hét thảm một tiếng rồi bật về sau, nhanh chóng bị hơi thở rồng truy kích cắn nuốt mất xác. Ánh mắt  Tiêu Vân âm ngoan lướt qua, ba kẻ phối hợp hắn đánh không lại, nhưng mỗi cá nhân thì không phải là đối thủ của hắn. Nhìn cửa ra trước mắt, sắc mặt hắn trầm xuống, nhờ sức lực bàn đạp vừa rồi cuối cùng hắn vọt ra.

“Ầm!” Toàn bộ hơi thở xuyên qua miệng vực đập lên vách đá, tuy nhiên không tràn ra khỏi quanh miệng vực, Tiêu Vân chật vật thoát ra khỏi miệng vực, còn chưa kịp lấy hơi thì năng lượng bốn phía đập lên người hắn, làm hắn lảo đảo, phun ra một ngụm máu tươi quỳ sụp xuống đất.

Đại Điện Hạ Bạng Phượng tộc lạnh mặt đứng đó, bốn phía đều là cao thủ Bạng Phượng tộc, Tiêu Vân liếc mắt, La Đằng đã sớm biến mất tăm. Đại Điện Hạ nhìn hắn, “Chẳng phải ngươi rất ngông cuồng sao? Kẻ ngoại tộc?”

Con ngươi Tiêu Vân lóe lên, Đại Điện Hạ nói tiếp, “Những người khác đâu? Còn có nhà tiên tri đi theo ngươi nữa?”

Tiêu Vân ngẩng đầu lên, khóe miệng vẫn còn máu tươi, “Một người huynh đệ khác của ngươi đã bị Phong Vân giết chết, nhà tiên tri… cũng do ả ta giết.”

Đại Điện Hạ liền nheo mắt, hiển nhiên biết rõ thạt giả trong lời của hắn, chỉ cảm thán ngoại tộc này lòng dạ thật ác độc, lại còn hung ác đổi trắng thay đen như vậy. nhưng mà cũng tốt, người nào đeo tội cũng được, quan trọng không phải hắn gánh là được rồi, bây giờ hai người kia đều đã chết, hắn coi như không thiệt thòi.

“Trói hắn lại, mang đi!” Đại Điện Hạ hét lớn, Tiêu Vân liền bị áp giải, trước khi đi vẫn không cam lòng nhìn Tang Lũng Cốc, Đại Điện Hạ cũng không cam lòng nhìn lại, nhưng bây giờ không thể vào trong, vào đó chính là tự sát, xem ra phải nghĩ cách khác, nên tìm được vị Dược Tề Sư cấp bậc Tông Sư kia, đến lúc đó là có thể ngênh ngang đi nhận thưởng rồi.

Bạng Phượng tộc áp chế Tiêu Vân ra ngoài, nhanh chóng nơi này không còn ai, La Đằng cẩn thận thò đầu ra sườn núi, mắt nhìn chằm chằm cửa động. Phong Vân không ra? Mặt hắn biến sắc, đợi đến khi đám người Bạng Phượng tộc đi xa, La Đằng tung người nhảy xuống, ánh mắt phức tạp nhìn xuống cốc, chẳng lẽ nàng không thoát ra được?

La Đằng không tin Vân Phong sẽ chết, nếu như nàng chết hắn tìm ai đòi đồ đây? Chẳng lẽ phải vào đó tìm kiếm lần nữa? Ở trong cốc này càng lâu hắn càng chết, La Đằng phiền não vò đầu mình, bắt chéo hai chân ngồi phịch xuống, “Hừ! Ta không tin ngươi không ra được. Ta cũng không tin ngươi sẽ chết trong đó.”

Vân Phong sao có thể chết được? Lúc này nàng đang ở trong Long Điện, Mộc Thương Hải ở trong Long Điện vốn đang lo lắng, nhưng nàng không thả hắn ra thì hắn đành bó tay. Tuy nhiên thấy nàng bình an vô sự hắn thầm thở phào, lúc này Long Điện đã hóa thành một hạt bụi lẻn vào sâu trong động, không ngừng di chuyển lên trước.

“Bên trong Tang Lũng Cốc thực sự mai táng một con rồng sao?” Mộc Thương Hải nghi hoặc, không chắc chắn với suy đoán của Vân Phong.

Nàng cau mày, “Có thể vậy mà cũng có thể không, nếu như thật sự mai táng một con rồng, có thể khác với Long tộc ngày nay.”

Mộc Thương Hải gật đầu, “Tiếp tục xâm nhập như vậy, sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”

Chân mày Vân Phong vẫn nhíu lại, “Không biết, nhưng mà muội khẳng định mảnh bản đồ ở đây, nên không thể nghi ngờ.”

Một hạt bụi nhỏ lửng lờ đi vào trong động, bề ngoài sáng lên nhàn nhạt, hang động rất dài, đi mấy ngày rồi vẫn không phát hiện ra nổi điểm cuối. Hơn nữa cả đường đều là bóng tối, lối đi lại hẹp, ngoại trừ bóng tối ra không còn gì khác, điều duy nhất khiến Vân Phong vui màng là càng vào trong, hơi thở rồng phát ra ngày càng nồng nặc, cũng ngày càng thuần khiết.

Điều này cũng chứng minh, nàng cách nơi mai táng Long tộc không còn xa.

Kiên nhẫn đợi thêm vài ngày, tiếng Nhị Lôi vang lên trong đầu Vân Phong, “Ở ngay phía trước! Ta có thể cảm nhận được ngọn nguồn phát ra của hơi thở là ở phía trước.” Vân Phong nghe vậy mừng rỡ, qua nhiều ngày rồi cuối cùng cũng tới được ngọn nguồn. Rốt cuộc ở đây có từng mai táng một con rồng không, nếu như không phải, là cái gì lại phát ra hơi thở rồng mạnh mẽ tới vậy. Còn có mảnh bản đồ, không biết có ở trong này không.

Vân Phong lộn cổ tay, vốn tính tra xem sư tôn có ghi lại những hơi thở rồng từng đối mặt hay không, nhưng lại vô tình bắt gặp Linh Mẫn Ngọc Bội, trên đó đang có một điểm sáng không ngừng nhấp nháy. Vân Phong thấy thế không khỏi trừng mắt. Sao lại thế được?

Linh Mẫn Ngọc Bội lập tức bị Vân Phong lấy ra, nàng siết chặt ngọc bội, nhìn chằm chằm điểm sáng trên đó. Nó đang lóe lên dấu hiệu quen thuộc, hơi thở quen thuộc, rời xa nàng đã lâu, nàng vẫn không hề ngờ rằng sẽ gặp lại ở nơi thế này.

“Sao thế?” Mộc Thương Hải thấy vẻ mặt nàng kích động, không khỏi nghi vấn.

Vân Phong cười rộ lên, quay đầu, “Hành trình vô tận lần này, lại có thể để ta gặp lại người đó, thật đúng là không ngờ.”

Người đó? Mộc Thương Hải khó hiểu nhíu mày, chẳng lẽ là Khúc Lam Y? Hay là một nhân vật nào khác?

“Tới rồi!” Tiếng Nhị Lôi vang lên, Vân Phong cũng cảm nhận rất rõ Long Điện đã tới một khu vực rộng lớn, rời khỏi rối đi chật hẹp tối tăm kia, nhìn điểm sáng trên Linh Mẫn Ngọc Bội, Vân Phong tươi cười, đã bao lâu rồi không gặp nhỉ? Không biết người đó sao rồi?

“Muội ra ngoài trước, huynh ở lại đây đi.” Vân Phong không yên lòng Mộc Thương Hải, hắn chỉ có thể gật đầu, nếu là người Vân Phong quen biết thì hắn yên tâm rồi, nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng chắc là bạn thân, nhưng là bằng hữu gì mà lại xuất hiện ở đây?

“Muội ra ngoài nhé.” Vân Phong nói.

Mộc Thương Hải gật đầu, “Cẩn thận đấy!”

Vân Phong gật đầu, lách người ra khỏi Long Điện, một tia sáng tím cũng xuất hiện, Nhị Lôi vừa ra ngoài nhanh chóng triệu hồi rắn sét bạc, vốn nghĩ là sẽ có hơi thở rồng mãnh liệt tồn tại, lại không ngờ rằng không cảm thấy chút hơi thở nào, thay vào đó là một hơi thở quen thuộc khác.

“Con mẹ nó, rốt cuộc lão tử còn bị giam ở đây tới khi nào? Cho lão tử ra ngoài!” Một tiếng rống giận vang lên ở sâu bên trong, nụ cười trên môi Vân Phong lướn hơn, hai mắt Nhị Lôi sáng lên, chớp người bay lên trước, hùng hùng hổ hổ rống lên, “Tiên sư nhà ngươi! Cuối cùng lão tử cũng gặp được ngươi rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status