Thiên tài triệu hồi sư

Quyển 5 - Chương 120: Ngao Kim tái xuất!



Edit: Mavis Clay

“Tiên sư nhà ngươi, lão tử tìm thấy ngươi rồi!” Nhị Lôi hùng hùng hổ hổ xông vào trong, mặc dù lời nói thô bạo nhưng không nén được hưng phấn và kích động. Vân Phong tươi cười đầy mặt đi theo, nhớ lại bóng hình quen thuốc trong đầu bất giác trở lại nhiều năm trước. Thời gian đã lâu lắm rồi… dù thế nào cũng không ngờ sẽ gặp lại hắn ở đây.

“Ngao Kim! Tiên sư nhà ngươi, mau cút ra đây cho lão tử.” Tiếng Nhị Lôi kinh thiên động địa, vang dội chấn động cả sơn động, làm vách đá hơi run rẩy lên, sau vài giây một giọng nói ồm ồm vọng ra, “Lôi Tử! Sao ngươi lại ở đây?”

Nụ cười trong mắt Vân Phong sâu hơn, âm thanh quen thuộc, hơi thở quen thuộc, tất cả đều như đang trở lại năm đó nàng gặp được Ngao Kim. Khi ấy nàng đánh bậy đánh bạ vào khe núi, gặp được Ngao Kim bị nhốt ở trong, cảnh này sao mà giống khi đó thế không biết. Bước chân Vân Phong nhanh hơn, hôm nay Sắc Kim đại thúc sao rồi nhỉ, không biết hình dáng thúc ấy có thay đổi không?

Gặp lại bạn cũ nên nàng rất kích động, bước chân nàng tăng nhanh, chạy sâu vào trong, chỉ thấy ở cuối có một tia sáng mờ ảo, bước chân nàng lại càng nhanh hơn, ánh sáng càng lúc càng lớn, Vân Phong vừa nhảy vào liền bắt gặp hình tượng quen thuộc của Ngao Kim.

Hình tượng đại thúc bê bối lại hiện ra, thật đúng là giống y chang Nhị Lôi. Vân Phong nghĩ tới bộ dáng vốn tuấn tú đẹp trai của Ngao Kim, lại nhìn nam nhân lôi thôi trước mặt, trong lòng có cảm giác nói không nên lời, cuối cùng chỉ bật cười.

Ngao Kim với hình tượng đại thúc bê bối còn chưa kịp ôn chuyện với Lôi Tự, bỗng nghe thấy được một giọng nói đã lâu không gặp, lưng hùm vai gấu xoay lại, thấy Vân Phong đã trưởng thành đứng mỉm cười cách đó không xa, khiến hắn nhất thời không tiêu hóa kịp, dù sao lúc hắn gặp Vân Phong nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, vậy mà hôm nay đã trổ mã xinh xắn như vậy rồi.

Đồng tử của Ngao Kim co rút, hắn lập tức vứt Nhị Lôi sang bên sãi bước vọt tới, tốc độ nhanh tới mức Vân Phong còn chưa kịp phản ứng đã bị một cánh tay lực lưỡng ôm ấy.

“Nha đầu! Là ngươi!”

“Mau buông ta xuống! Thả ta xuống!” Vân Phong đỏ bừng mặt, nàng đâu còn nhỏ nữa, Sắc Kim đại thúc lại còn ôm ngang nàng như ôm một đứa trẻ vậy nữa? Nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng làm hắn có chút hoảng hốt, đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa gặp lại nàng, từ sau lần đó rời khỏi Vân gia, hắn vốn muốn đi tìm nha đầu, không ngờ vòng vèo quanh co một hồi, bọn họ lại gặp nhau ở đây.”

Ngao Kim cứ như vậy nâng Vân Phong đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đôi mắt vàng kim suy ngốc nhìn nàng, làm nàng đỏ mặt gầm lên, “Sắc Kim đại thúc! Rốt cuộc thúc có thả ta xuống không hay để ta ra tay?

“Cái gì, nha đầu ngươi nói gì?” Ngao Kim vẫn còn đang hơi hốt hoảng thẫn thờ, Vân Phong đỏ mặt duỗi tay vung xuống, một luồng sáng trắng nhảy ra từ vòng tay không gian của nàng, hàm răng sắc bén cắn phập lên cánh tay Ngao Kim.

“A!” Ngao Kim kêu đau lên một tiếng, nhanh chóng buông Vân Phong ra, vội vàng cấp cứu cánh tay bị thương của mình, nhanh chóng lùi khỏi Vân Phong,ánh sáng trắng như tia chớp trở lại vai Vân Phong, Nhục Cầu mở to mắt nhìn Ngao Kim, tràn ngập khiêu khích và uy hiếp. Thân thể nhỏ bé ưỡn lên, như đang muốn nói ngươi còn dám thử đụng vào Vân Phong thêm một cái nữa xem?

Cuối cùng Ngao Kim cũng hồi hồn lại, nhìn vết thương đang chảy máu trên cánh tay cười khổ, “Răng của nó vẫn lợi hại như ngày nào, chỉ một phát đã đổ máu rồi.”

Nhị Lôi bước qua, khó chịu nhìn Ngao Kim, “Đáng đời! Thấy sắc quên bạn!”

Ngoa Kim sửng sốt sau đó ngượng ngùng bật cười, quay sang nhìn Vân Phong, “Nha đầu, lâu rồi không gặp có nhớ ta không?”

Vân Phong lúng túng một phen, chẳng lẽ Ngao Kim vẫn đang coi nàng là con nít sao? Phải biết là mặc dù bề ngoài nàng còn rất trẻ nhưng thật ra đã sắp ba mươi rồi, hơn nữa số tuổi tâm tư đã sớm vượt xa ba mươi. Nhị Lôi quái dị nhìn Ngao Kim, rối rắm, “Ngươi mắc bệnh gì thế, lại nói chuyện với cái giọng này? Chua chết lão tử rồi!”

“Tiên sư nhà ngươi, giọng điệu nói chuyện của lão tử thế nào không nhọc ngươi quan tâm.” Ngao Kim khó chịu rống lên, lúc này Nhị Lôi mới thở nhẹ lui lại, đây mới là dáng vẻ bình thường của Ngao Kim, có bao giờ gặp hắn mà hắn dịu dàng như hồi nãy đâu chứ, nghĩ tới thôi đã thấy nổi da gà rồi.

Vân Phong bật cười, “Lâu rồi không gặp, hình tượng Sắc Kim đại thúc vẫn như ngày nào.”

Ngao Kim sửng sốt, bất tri bất giác nghĩ tới hình tượng ngày hôm nay, sắc mặt biến đổi, kim quang lóe lên bao phủ toàn thân, lúc tái hiện đã trở lại hình dáng anh tú tuấn mỹ, tóc vàng mềm mại phiêu dật, ngũ quan góc cạnh như điêu khắc, còn có đôi mắt lóe lên kim quang nhàn nhạt, từ hình tượng đại thúc lập tức trở thành mỹ nam tử, khác biệt thật lớn.

“Mẹ nó! Sao khi đó ngươi nói, hình dáng sau khi hóa hình của ngươi và lão tử đều như thế này?” Nhị Lôi bất mãn gầm lên.

Ngao Kim lườm sang, “Bất mãn thì ngươi thay đổi bề ngoài đi.”

Nhị Lôi trợn trừng mắt, “Lão tử không cần!” EditbyMavisClay

Vân Phong nghe hai người nói chuyện, suy tư nhìn sang Nhị Lôi, “Hình tượng bầy hầy như thế là ước định năm xưa của các ngươi à?”

Ngao Kim cười lúng túng muốn mở miệng giải thích, Nhị Lôi bên cạnh vô cùng khó chịu nói, “Là Ngao Kim cố ý chọn đấy, hắn ta nói với lão tử hắn đã khảo sát nhiều lần, cảm thấy hình tượng này có thể thể hiện cá tính của chúng ta, cũng thích hợp với chúng ta nhất.”

Vân Phong nghi hoặc nhìn sang Ngao Kim, hắn đứng đó lúng túng, không biết nên nói gì, Vân Phong chợt cười khẽ, với tính thẩm mỹ của Sắc Kim đại thúc rất có thể có khả năng này. “Bộ dáng thực sự của Nhị Lôi là gì?” Vân Phong cười hỏi.

Ngao Kim tính nói nhưng Nhị Lôi lại có chút thẹn quá hóa giận, “Ngươi mà dám nói ra, sau này lão tử với ngươi nhất đao lưỡng đoạn*!”

*Nhất đao lưỡng đoạn: một đao cắt đứt, từ đây chấm dứt quan hệ

Vân Phong nhíu mày, “Đến bản thể của ngươi ta cũng thấy rồi, hình dạng hóa hình vốn có có gì không thể nhìn?”

Nhớ ngày đó thái độ của Tiểu Hỏa cũng thế này, kết quả chẳng phải chỉ là hình dáng hóa hình là một bé trai thôi sao, nương theo nguyên hình của Sắc Kim đại thúc, có lẽ Nhị Lôi cũng là mỹ nam thâm tàng bất lộ?

“Đã nhìn thấy bản thể rồi? Chẳng lẽ ngươi đã…” Ngao Kim kinh ngạc nhìn Vân Phong và Nhị Lôi.

Vân Phong gật đầu, Nhị Lôi thì liếc mắt xem thường, “Chẳng phải ngươi đã nhắn nhủ ta sao? Cũng may, nàng không khiến ta thất vọng, tạm được.”

Vân Phong im lặng, tạm được, đây là đánh giá của Nhị Lôi với mình? Ngao Kim khẽ cười, vỗ vỗ vai Nhị Lôi, “Nghe lời của ta là không sai đâu, nha đầu sẽ không để ngươi thất vọng.”

Vân Phong nhìn Ngao Kim, gương mặt của hắn vẫn tuấn tú như ngày nào, không hề bị tháng năm để lại bất kỳ dấu vết nào. Sau khi ôn chuyện xong, Vân Phong muốn biết, tạo sao Ngao Kim lại xuất hiện ở đây?

“Sắc Kim đại thúc, sao thúc lại ở đây?” Vân Phong hỏi, Ngao Kim cười khổ, “Nói ra rất dài dòng, các ngươi thì sao? Sao cũng vào cái địa phương quỷ quái này thế?”

“Nói ra cũng dài, ngươi nói trước hay lão tử nói trước?” Nhị Lôi nói, Ngao Kim cười ha hả, lúc này diện mạo anh tuấn không hề tương xứng với hành động chút nào, Vân Phong thầm nghĩ quả nhiên vẫn là hình tượng đại thúc thích hợp hơn chút.

“Ai nói trước đằng nào chả như nhau?” Ngao Kim ngồi xuống, vẻ mặt nhẹ nhõm đi rất nhiều, ở đây có thể gặp được Vân Phong với Nhị Lôi, hắn căn bản không muốn có chuyện, nhất là Vân Phong, Ngao Kim nhìn lại, phát hiện hắn không thể nhìn thấu nàng.

“Nya nya!” Nhục Cầu ngồi trên vai Vân Phong kêu lên, Ngao Kim cười khà khà dời ánh mắt sang chỗ khác.

“Cái cô Khúc Lam Y kia đâu rồi? Sao không đi cùng ngươi? Nàng không phải rất thân với ngươi sao?”

“Cái cô đó?” Nhị Lôi cau mày, khó hiểu nhìn Ngao Kim, Vân Phong lập tức nhớ lại Sắc Kim đại thúc hình như đó giờ vẫn chưa biết giới tính thật sự của Khúc Lam Y.

“Nàng có vài chuyện, cũng đâu thể nào thời thời khắc khắc bên cạnh ta được?” Vân Phong mỉm cười chuyển lại đề tài, thầm nhủ không biết khi Sắc Kim đại thúc biết được Khúc Lam Y là nam nhân sẽ có phản ứng thế nào.

“A, nói thế cũng đúng.” Ngao Kim nghe vậy gật đầu, không hỏi nhiều nữa, xem ra đầu óc Ngao Kim vẫn còn đơn giản lắm, Vân Phong nói gì liền tin cái đó, chưa bao giờ hoài nghi. Cả ba ngồi xuống, hoàn toàn quên béng luôn cái gì mà nơi nguồn hơi thở có mảnh bản đồ, bây giờ gặp lại nhau ôn chuyện những năm này quan trọng hơn.

“Nhiều năm rồi không thể liên lạc được với  ngươi, có phải Long tộc xảy ra chuyện gì không?” Nhị Lôi ồm ôm hỏi.

Vân Phong cũng lo lắng, “Lần trước tách ra thúc bảo trở về Long cốc xử lý chuyện, xử lý xong sẽ liên lạc với ta, nhưng sau đó thì thúc bặt vô âm tín luôn.”

Ngao Kim thở dài, ngũ quan anh tuấn không khỏi xẹt qua sự tang thương, đây là vẻ mặt sau khi trải qua rất nhiều chuyện mới tạo thành, “Năm đó ta trở lại Long cốc, phần lớn đều là chuyện nhỏ trong tộc, ta cũng chẳng có chuyện để làm, dù sao cũng còn có Hắc Long giúp đỡ xử lý công vụ, vốn nghĩ là có thể nhanh chóng rời đi lại không ngờ rằng chúng mò được tới tận Long cốc.”

Đôi mắt Ngao Kim tràn đầy cuồng nộ, sát khí lan tràn khiến ngũ quan của hắn nháy mắt dữ tợn, Nhị Lôi và Vân Phong cũng nheo mắt, bọn họ… là chỉ Huyết Hồn sao?

“Trong Long cốc tự nhiên có một nhóm nhân loại xông vào, lão tử không cần nghĩ cũng biết là chuyện tốt do mấy con rồng chết bầm làm ra.”

“Toàn thân mặc đồ đen, có khắc văn đặc biệt màu đỏ, điều khiển Ám Nguyên Tố quỷ dị?” Vân Phong thử hỏi.

Ngao Kim kinh ngạc nhìn nàng, “Nha đầu, sao ngươi biết?”

Nhị Lôi bên cạnh nghiêm túc trả lời, “Bởi vì trên đường Vân Phong cũng giao thủ với bọn chúng không chỉ một lần.”

Ngao Kim âm trầm, “Bọn chúng cũng dám tìm tới ngươi?”

“Với sức phòng ngự và tốc độ tu luyện của Long tộc, những nhân loại kia sao có thể là đối thủ Long tộc?” Nhị Lôi nói.

Vân Phong trả lời, “Long tộc đoàn kết đồng lòng chắc chắn sẽ không bị công phá, nhưng một khi nội bộ xuất hiện vết rạn, sẽ dẫn tới tình huống vỡ đê, rồi từ đó sụp đổ.”

“Đám Hồng Long chết bầm, sớm muộn gì lão tử cũng sẽ rút gân rồng bọn chúng.”

“Mục đích của Huyết Hồn tới Long cốc là gì? Chẳng lẽ chúng có hứng thú với huyết mạch Kim Long?” Vân Phong hỏi.

Ngao Kim cau mày, “Huyết mạch? Bọn chúng mà dám mơ tưởng tới huyết mạch Kim Long của lão tử, lão tử sẽ khiến cho chúng sống không bằng chết.”

“Không phải huyết mạch thì là gì? Huyết Hồn giằng co mấy lần với Vân gia, đều là vì đang thu thập huyết mạch.” 

“Bọn họ dòm ngó một thứ của ta, không liên quan tới huyết mạch, chỉ bằng bọn chúng dù lấy được cũng không hấp thụ được huyết mạch Long tộc, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ nổ banh xác.” Ngao Kim cười lạnh.

Nhị Lôi bên cạnh mất kiên nhẫn, “Nói điểm chính! Ai quan tâm ngươi làm gì?”

“Mảnh bản đồ! Mục đích bọn chúng tới Long tộc là muốn ta giao ra mảnh vụn bản đồ.”

Quả nhiên, Long tộc biết tấm bản đồ kia, có lẽ Long tộc cũng sẽ cho người bảo quản một mảnh bản đồ.

“Ngươi có đưa không?” Nhị Lôi cau mày.

Ngao Kim hung dữ đáp, “Đương nhiên là không rồi. Bọn chúng muốn thì lão tử phải đưa à? Coi Ngao Kim ta là gì chứ? Chỉ bằng chúng chưa có tư cách giành đồ với lão tử.”

Ngao Kim không giao mảnh vụn bản đồ, làm sao Huyết Hồn lại từ bỏ ý đồ? “Sắc Kim đại thúc, hiện giờ Long tộc sao rồi? Nếu có chỗ nào cần ta giúp một tay, ta sẽ không từ chối.”

“Đám thỏ nhỏ chết bầm Huyết Hồn kia!” Mấy con rắn bạc nhỏ trên người nhảy ra trên người Nhị Lôi, khẽ vang lên mấy tiếng lách tách.

Ngao Kim cười lớn, “Đám Hồng Long chết bầm kia dám phản bội Long tộc, vậy thì đừng trách lão tử không thèm nhận bọn họ. Yên tâm, Long tộc không tổn thương nhiều, ta đã là Thiếu Chủ Long tộc, đương nhiên sẽ không để Long tộc chịu bất kỳ thương tổn nào.”

Nhị Lôi cười ha hả đầy vui vẻ, Vân Phong cũng mỉm cười vui mừng. Đúng thế, có Sắc Kim đại thúc ở đây, Long tộc sẽ không chịu nhiều tổn thương, cho dù Huyết Hồn có lợi hại, cho dù Hồng Long phản bội, nhưng vẫn còn Hắc Long cộng thêm một Kim Long không hề dễ đối phó. Ai cũng biết phòng ngự Long tộc cực kỳ kinh khủng khiếp, móng vuốt và sức mạnh của họ trời sinh cường đại, đủ để khiến Huyết Hồn ăn mắng một phen. Theo Ngao Kim nhớ lại, lúc ấy hai bên đều có thương tổn, nhưng phía Long tộc khí thế bừng bừng, lại còn hóa rồng ở trên không, chỉ dùng cảnh tượng này để nghĩ thôi cũng thấy kinh hãi rồi.

Vốn Ngao Kim và Hắc Long tộc đều có chỗ phòng bị với Hồng Long, không hề hoàn toàn tin tưởng, Hòng Long phản bội cũng đã dự tính trước. Ngao Kim đã nhẹ tay châm chước cho Hồng Long rất nhiều rồi, ngày đó Ngao Kim bùng nổ khiến Hồng Long vô cùng bất ngờ, Huyết Hồn còn phải chật vật lui khỏi Hồng cốc, không hề chiếm được nửa điểm lợi thế.

“Huyết Hồn tạm thời rút lui, rồi cái đám Hồng Long chết bầm đâu? Còn mặt mũi sống ở Long cốc sao?” Nhị Lôi nhíu mày hỏi.

“Cái đám rồng chết bầm kia đã sớm chạy theo Huyết Hồn rồi, bọn chúng còn dám xuất hiện trước mặt lão tử, gặp được kẻ nào lão tử rút gân lột da kẻ đó.”

“Long cốc đã không còn an toàn nữa, Huyết Hồn và Hồng Long rất có thể sẽ rục rịch trở lại.” Vân Phong trầm thấp nói, rất hiểu cá tính của Huyết Hồn, một lần thất bại sẽ không khiến bọn họ chết tâm, vì lấy được thứ chúng cần tìm, chúng sẽ không từ thủ đoạn trăm phương nghìn kế đoạt lấy. Tạm thời rút lui chỉ là để chuẩn bị cho lần tấn công tiếp theo.

“Ta cũng biết rõ điều đó, vốn muốn đưa Long tộc vào Long Điện, nhưng lại không ngờ…” Ngao Kim thở dài, “Long Điện không hiểu sao biến mất.”

Nhị Lôi kinh ngạc, Vân Phong có chút xấu hổ, nàng bắt đầu luyện hóa Long Điện cũng đồng nghĩa với việc Long Điện không còn là đồ của Long tộc nữa, đương nhiên sẽ không còn chịu sự khống chế của Long tộc, vốn nàng muốn kể lại chuyện này cho Ngao Kim, chỉ là trời xui đất khiến vẫn luôn không có cơ hội. EditbyMavis

“Ta đã thử qua rất nhiều lần, nhưng lối đi kia lần nào cũng không hề phản ứng lại, cuối cùng không còn cách nào ta mới phải ra ngoài kiếm chỗ tị nạn. Vô Tận Hải chính là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà lão tử thế nào cũng không ngờ, âm kém dương sai rơi tới cái nơi tồi tàn này. Còn không ra được!” Ngao Kim nhìn quanh, rất ngao ngán, Nhị Lôi cười xấu hổ không biết nên giải thích thế nào chuyện Long Điện biến mất.

“Sắc Kim đại thúc, có chuyện ta cần nói rõ với thúc.” Vân Phong nói, nhìn thẳng vào Ngao Kim, Ngao Kim cũng nhìn lại nàng, hơi thở nhộn nhạo ấm áp, “Nha đầu, nói chuyện với ta cần gì phải ấp a ấp úng như thế?”

Vân Phong hít một hơi thật sâu, biết tính tình Ngao Kim cũng không có nghĩa sau khi nghe toàn bộ lời nàng nói hắn vẫn sẽ như vậy, dù sao Long Điện vốn luôn ở Long tộc, Long tộc chắc chắn cho rằng Long Điện và đồ của Long tộc, ngay cả Vân Phong lúc ấy cũng nghĩ thế, cho đến khi ở tầng mười Long Điện gặp được chủ nhân chân chính của Long Điện, sư tôn Phong Thanh Huyền.

Vân Phong kể lại từ đầu tới cuối chuyện về Long Điện cho Ngao Kim nghe, từ lúc nàng tiến vào Long Điện, vẻ mặt Ngao Kim càng ngày càng nghiêm túc, Nhị Lôi bên cạnh lo lắng đề phòng, nếu như Ngao Kim nổi đóa, hắn nên bảo vệ Vân Phong hay làm thế nào đây? Vân Phong nói một hơi, yên tĩnh chờ Ngao Kim tiêu hóa, Ngao Kim nghiêm túc yên lặng một hồi lâu, cuối cùng lên tiếng, “Thật ra lão tử vốn nghĩ cái thứ kia chẳng phải đồ của Long tộc, cuối cùng lúc này mới biết, hồi đó lão tử quả thực nghĩ không hề sai.”

Nhị Lôi ngốc lăng, Vân Phong kinh ngạc, Ngao Kim nói xong cười phá lên, “Bây giờ thứ đó ở trong tay ngươi, ta cũng yên tâm rồi, nếu ở trong tay người khác là phải đoạt lại ngay.”

Nhị Lôi cười, Vân Phong cũng cười, Sắc Kim đại thúc rõ là… một con rồng dễ thương mà! Bản tính Long tộc tham lam, nhất là vật vô chủ, cố chấp cho rằng thứ đó là của mình, đã nhận là của mình thì chắc chắn sẽ không tặng cho người khác. Ngao Kim coi như là đặc biệt của Long tộc, nếu đổi lại là một con rồng khác, có lẽ đã sớm nổi đóa với Vân Phong, gào thét muốn nàng trả lại Long Điện rồi.

Nghĩ tới bức điêu khắc Long tộc thần bí khổng lồ trên mặt đất ở tầng năm Long Điện, thầm nghĩ chẳng lẽ nơi đó là đặc biệt chuẩn bị cho Long tộc? Nếu không tại sao tầng năm lại rỗng tuếch, chỉ có bức điêu khác khổng lồ đó? Vốn Ngao Kim còn tính dời Long tộc tới Long Điện, bây giờ nàng cũng có ý nghĩ đó, nếu như Long tộc đồng ý nàng có thể cung cấp tầng năm cho bọn họ, tạm thời cho chỗ lánh nạn vẫn được, tránh được công kích của Huyết Hồn và Hồng Long quan trọng hơn.

Vân Phong nói suy nghĩ của mình với Ngao Kim, nhưng hắn lắc đầu, ngay cả Nhị Lôi cũng lắc đầu, “Bỏ đi Vân Phong, ngoại từ Ngao Kim không ai có thể chấp nhận sự thực Long Điện không thuộc về Long tộc đâu, đám rồng kia biết được chắc chắn sẽ gào thét đòi ngươi trả lại, không trả sẽ cố gắng đoạt lấy cho bằng được.”

“Đúng thế nha đầu, ta biết ngươi có ý tốt, nhưng mà đám rồng chết bầm kia không hiểu ý ngươi đâu, vẫn là bỏ đi, địa vực Vô Tận Hải cũng rất rộng, muốn tìm được một mảnh đất sống ở đây cũng không khó, hơn nữa Long tộc vốn chẳng xa lạ gì với biển cả, hôm nay chúng ta cũng chỉ coi là trở lại cội nguồn thôi.”

Nhìn nụ cười của Ngao Kim, Vân Phong đột nhiên cảm thấy nam nhân anh tuấn trước mặt đã trưởng thành, nhớ ngày đó hắn không thèm để tâm tới bất cứ chuyện gì của Long tộc, cho dù bên trong Long tộc có bị quậy tới long trời lở đất hắn cũng sẽ không hỏi nhiều một câu. Nhưng bây giờ hắn đang hồng gánh số mạng Long tộc tới Vô Tận Hải trước, vì các tộc nhân tìm nơi sinh sống, Ngao Kim trưởng thành rồi, không còn là thanh niên nóng nảy coi trời bằng vung khi trước nữa, đã biết đảm đương trách nhiệm của một người đứng đầu một tộc.

Vân Phong mỉm cười, thì ra trên con đường này người trưởng thành không chỉ có mỗi nàng, còn có rất nhiều rất nhiều người khác, cũng đang cùng nhau trưởng thành.

“Tìm nơi sinh sống ở Vô Tận Hải không khó, nhưng làm sao để đưa được tộc nhân tới đây?” Vân Phong nhíu mày cười khỏi.

Ngao Kim ngẩn ra, “Vậy thì dễ thôi! Bay tới!”

“Một đám rồng bay trên trời ý hả?” Vân Phong nhướn mày, nàng không sợ tộc nhân Long tộc gây khó khăn mà là sợ chính Ngao Kim, nàng đây không phải là giúp Long tộc, mà là Ngao Kim kia!

Nhị Lôi nghĩ tới cảnh đó, lắc đầu, “Hay là thôi đi, một đàn rồng bay trên trời chắc chắn sẽ kinh động tới Huyết Hồn, bọn họ sẽ không để các ngươi bình an vô sự tới Vô Tận Hải, ở đó trước khi bọn chúng nghĩ được cách lấy được thứ cần tìm đâu.”

“Tuy nói phần lớn Huyết Hồn hoạt động trên đất liền, nhưng Vô Tận Hải cũng có dấu chân của chúng, ta có tin tức xác thực dưới Vô Tận Hải có một nhanh căn cứ Huyết Hồn.” Vân Phong nói tới đây tối sầm mặt.

Ngao Kim nghe vậy mắt lộ hung quang, “Nơi này cũng bị đám thỏ nhỏ chết bầm kia nhúng chàm rồi à?”

“Cũng không hẳn vậy, có căn cứ nhưng dấu vết hoạt động lại không nhiều, nếu không những tải tộc này còn có thể sống an nhiên được như thế sao? Chúng ta là vì tin tức mảnh bản đồ mới tới đây, Huyết Hồn coi trọng mảnh bản đồ như vậy, nếu là nơi bọn chúng hoạt động thường xuyên, thì cũng đã tới nơi này rồi.”

Ngao Kim kinh ngạc, “Mảnh vụn bản đồ? Ngươi cũng có hứng thú với cái thứ này?”

Vân Phong thẳng thắn gật đầu, “Bản đồ ẩn giấu rất nhiều bí mật thâm sâu, hải tộc muốn lấy, cường giả loài người muốn lấy, bây giờ đến Huyết Hồn cũng để lộ mình hứng thú với thứ này.”

Ngao Kim lật tay, một mảnh bản đồ xuất hiện trong lòng bàn tay, “Ta thật sự không nhìn ra được thứ này đặc biệt ở chỗ nào. Long tộc cũng rất coi trọng thứ này, mảnh này vốn luôn được Kim Long bảo quản. Khi đó phụ vương giao cho ta thì ta đã từng muốn quăng nó đi.”

Nhị Lôi và Vân Phong có chút lúng túng, quả nhiên chỉ có Ngao Kim mới có thể làm ra chuyện đó, Vân Phong lấy ra hai mảnh bản đồ mà mình có, làm Ngao Kim kinh ngạc, “Nha đầu có tới hai mảnh?” nói xong theo thói quen muốn đưa tay vò đầu Vân Phong, nhưng Nhục Cầu ré lên làm Ngao Kim phải thu hồi bàn tay đang tính đưa qua. 

Hai mảnh Vân Phong lấy ra, một là tài sản của Vân gia, một là lấy được ở chỗ Giao Nhân tộc, chúng không kết nối được với nhau, mảnh vụn bản đồ trong tay Ngao Kim cũng thế, đều là những phần không thể nối được với nhau. Vân Phong cảm thấy tiếc nuối, Ngao Kim tỏ vẻ chả sao cười nhét mảnh bản đồ vào tay nàng, “Cho ngươi, nha đầu cứ nhận lấy đi!”

Vân Phong kinh ngạc. Cho nàng? Sắc Kim đại thúc lại đưa mảnh bản đồ bảo bối mà Long tộc coi trọng cho nàng đơn giản như thế?

“Ta không thể nhận được!” Vân Phong muốn trả lại hắn, mình lấy được và người khác tặng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, huống chi đây là bảo vật Long tộc, nàng không thể nhận.

“Cầm lấy! thứ này vô dụng với Long tộc, với ta càng vô dụng hơn.” Ngao Kim gầm gừ, “Lão tử căn bản không quan tâm phía sau bản đồ này có gì, nếu không phải tại thứ này Long tộc đã không gặp phải nạn này, lão tử cũng không xem nó là bảo bối, lão tử chỉ cói nó là đồ bỏ đi. Lão tử chỉ để ý sau này Long tộc làm sao để sinh tồn tiếp, làm sao để di dân mà không bị bọn chúng phát hiện.”

Nhìn mảnh bản đồ trong tay, Vân Phong trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thản nhiên nhận lấy, “Dùng Long Điện di dời Long tộc tới đây là lựa chọn tốt nhất, so với cách này không có cách nào xử lý tốt hơn đâu.” Vân Phong nói.

Ngao Kim lập tức phủ quyết, “Không được!”

Nhị Lôi cau mày, “Cái gì mà được hay không? Ngoại trừ Long Điện của Vân Phong ngươi còn có thể chọn được đường khác sao? Ngươi lưỡng lự lâu như vậy, có khi Huyết Hồn và Hồng Long đã rục rịch ngóc đầu, chuẩn bị tấn công lần thứ hai rồi ý.”

“Lão tử nói không được là không được.” Ngao Kim rống lên, âm thanh không ngừng vang vọng trong không gian, Nhục Cầu bất mãn trừng hắn, quay phắt người chổng mông vào mặt Ngao Kim dứt khoát làm lơ.

Vân Phong cười khẽ nói, “Ta nhận lấy mảnh bản đồ của Long tộc, suy cho cùng không thể thu không, dù thúc có không muốn ta làm, ta cũng không chết tâm đâu.”

Ngao Kim bó tay nhìn Vân Phong, biết nàng quật cường cố chấp, một khi đã chắc chắn làm gì sẽ không quay đầu lại, nàng kiên trì muốn làm gì rồi là phải làm cho bằng được nó, Ngao Kim than thở, “Nha đầu, ta sợ là họ đối với ngươi…”

“Có cái rắm! Lão tử không tin ngươi chấn không nổi đám rồng chết bầm kia!” Nhị Lôi rống lên, “Chẳng lẽ ngươi sẽ để cho đám rồng chết bầm kia khi dễ Vân Phong sao?”

“Hiển nhiên là không rồi! Kẻ nào dám động tới nàng, lão tử liền lột da hắn.”

Vân Phong cười, hở tý là đòi rút gân lột da, mấy con rồng trong Long tộc thật đúng là đáng thương, “Như vậy được chưa?” Vân Phong nói, “Có thúc ở đây, Long tộc sẽ không dị nghị đâu!”

Ngao Kim phức tạp nhìn nàng, biết tình thế hiện tại không cho phép hắn suy tính, đây thực sự là cách tốt nhất và duy nhất hiện có. Đôi mắt hiện lên sự hung hiểm, nếu ai dám nói xấu nha đầu, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho con rồng chết bầm đó. Nhưng mà bây giờ lại xuất hiện thêm một khó khăn nữa, “Ta đồng ý. Nhưng mà nên làm thế nào để ra khỏi nơi này đây?”

Vân Phong nhìn quanh Nhị Lôi, bọn họ là từ lối đi tối thui cong quẹo bên ngoài tới, hẳn là rời đi bằng lối đó vẫn được, nhưng Ngao Kim lắc đầu, “Ta căn bản không tìm thấy lối ra của sơn động này, lối đi kia ở ngay trước mắt nhưng không làm cách nào lại gần được, dường như có thứ gì đó cản lại, nhốt chết lão tử ở trong này.”

“Có phải do hơi thở Kim Long của thúc không?” Vân Phong nghi ngờ, sơn động này toàn là hơi thở Kim Long của Ngao Kim, căn bản không hề có hơi thở giống ngoài Tang Lũng Cốc, hơi thở Kim Long của hắn đã xua đuổi hoàn toàn đám hơi thở nguyên thủy. Kim Long quả nhiên cường hãn, chẳng trách trở thành bậc thủ lĩnh của Long tộc.

“Ta đã thu lại hơi thở của mình, vô dụng thôi! Đã dùng thử nhiều cách rồi, lão tử cũng đã biến chân thân nghĩ muốn phá vỡ đỉnh động, kết quả làm ta xém chút thì bị kẹt.” Ngao Kim tức giận bất bình, Nhị Lôi cười sằng sặc, thử nghĩ lại, chân thân khổng lồ Kim Long không thể phá vỡ vách núi, bị cuộn lại trong không không gian nhỏ hẹp như này, cảnh tượng đó hẳn rất tức cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status