Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 73


>Chi nhánh tập đoàn Trần Nguyễn, Anh:
Hiện tại chủ tịch Trần (ba hắn) đang ngồi trong phòng làm việc của mình, xem xét tài liệu mà hắn vừa đem tới. Nhìn tài liệu trên tay với ánh mắt chứa đầy vẻ hài lòng, ông gật gù và nói:
- Con làm rất tốt! Xem ra ba không cần phải lo lắng gì về việc giao lại công ty cho con nữa rồi.
-......- hắn im lặng không trả lời, thực sự hắn chẳng có hứng thú gì với việc này cả, hắn làm những việc này chỉ vì bổn phận của mình.

"Cốc! Cốc! Cốc!"

- Vào đi!

- Thưa chủ tịch, có chủ tịch tập đoàn July và con gái đến tìm ngài ạ.- thư ký của ba hắn nói với giọng cung kính.
- Được chờ ta một chút.
- Vâng ạ.- thư ký đáp, cuối chào ba hắn và hắn rồi lui ra ngoài.

- Con có muốn đi cùng ta không? Dù gì con cũng phụ trách hợp đồng với bên July mà.- ba hắn đề nghị.
- Không. Hợp đồng huỷ bỏ rồi ạ.- hắn lạnh lùng trả lời.
- Tại sao lại huỷ? Con biết July là đối tác rất thân thiết với chúng ta mà!- ba hắn tỏ vẻ ngạc nhiên có phần hơi sững sốt hỏi hắn.
- Cô ta quá phiền phức.- với chất giọng lạnh lùng vốn có hắn trả lời.
- Ý con là con bé Rose, con gái của chủ tịch tập đoàn July?
-......- hắn không nói gì chỉ gật đầu thay lời đáp, sau đó thu dọn tài liệu của mình rồi rời khỏi.
Sau khi hắn rời đi, ông Trần đứng suy nghĩ một vài việc gì đó rồi cũng rời đi để gặp chủ tịch tập đoàn July và con gái của ông ấy.

- Chào chủ tịch Trần! Lâu quá không gặp anh.- chủ tịch của July vui vẻ chào hỏi, đưa tay ra ngụ ý muốn bắt tay khi thấy ba hắn vào.
- Chào anh, cũng rất lâu không gặp anh.- ba hắn bắt tay lại, vui vẻ nói.
- Cháu chào bác ạ.- Rose thấy ba hắn tới liền đứng dậy, lễ phép chào hỏi.
- Chào cháu, chắc hẳn cháu là Rose nhỉ?- ba hắn cười rồi nói.
- Vâng ạ. Bác biết cháu sao ạ?
- Con gái của đối tác thân thiết sao lại không biết được chứ.- ba hắn cười nói.
- Vâng ạ.

Sau màn hỏi thăm qua lại, cả ba người bây giờ đã yên vị trên chỗ ngồi của mình.

- Hôm nay anh và cháu đến đây chắc là muốn bàn về việc hợp đồng đúng không? Tôi đã nghe Thiên Quân nói về vấn đề này.- ông Trần mở lời, giọng nghiêm túc.
- Đúng thật vậy, nhưng đó chỉ là một phần thôi. Tôi đến gặp anh còn có chuyện khác muốn bàn nữa.
- Ý anh là...
- Anh biết đó, con trai của cũng đã trưởng thành rồi, tôi thì cũng có con gái. Chúng ta lại là đối tác thân thiết...anh nghĩ sao nếu hai bên chúng ta kết thông gia...?- ông Đức Trung, chủ tịch tập đoàn July đưa ra đề nghị với giọng ngập ngừng, vừa nói vừa phải để ý nét mặt của ba hắn.
- Chuyện này tôi rất tiếc phải nói lời từ chối với anh rồi.- vừa nghe xong câu hỏi, ba hắn đã lập tức trả lời ngay, không một phút suy nghĩ hay do dự.
- Tại sao vậy? Con gái của tôi có gì không tốt sao?- ông Trung hỏi với giọng đầy bất ngờ.
- Thưa bác xin bác hãy suy nghĩ lại ạ. Ngay từ đầu khi gặp anh Quân cháu đã rất thích anh ấy rồi ạ. Cháu tin rằng cháu có thể hoàn thành tốt vai trò vợ của anh ấy cũng như con dâu của gia đình bác ạ.- Rose nói, giọng đầy tự tin.
- Xin lỗi anh và cháu, cho dù có suy nghĩ lại bao nhiêu lần đi chăng nữa tôi rất tiếc phải đưa ra câu trả lời là không được. Bởi vì Thiên Quân đã có hôn ước ngay từ bé.
- Anh nói sao?! Đã có hôn ước? Hôn ước vẫn có thể huỷ bỏ mà, chắc hôn ước vẫn chưa được thực hiên đâu đúng chứ anh Trần?- ông Trung tuy có bất ngờ nhưng vẫn có tìm cơ hội khác cho cô con gái báu vật của mình.
- Lại một lần nữa tôi xin lỗi hai người, hôn ước của Thiên Quân đã có hiệu lực rồi. Thằng bé đã gặp vị hôn thê của mình và hiện tại hai đứa đã dọn về sống chung với nhau, vợ tôi cũng rất yêu quý đứa con dâu tương lai này.- ba hắn chậm rãi nói, giọng nghiêm túc.
- Bác có thể cho cháu biết người con gái đó là ai không ạ?- Rose hỏi ba hắn, giọng mang vẻ buồn rầu xen lẫn nài nỉ.
- Là Triệu Hoàng Thiên Băng, con gái lớn của tập đoàn Triệu Hoàng. - ba hắn nói với chất giọng mang chút gì đó tự hào khi nhắc đến con dâu tương lai.
- Triệu Hoàng? Quả là rất xứng đôi, xem ra con gái của tôi chưa đủ để đấu lại con dâu mà anh và vợ chọn rồi.- ông Trung nghe đến tập đoàn Triệu Hoàng có chút bất ngờ nhưng sau đó lại nở nụ cười nói.

Tuy ông Trung rất thương con gái mình, muốn con gái mình có được người mình yêu thích nhưng ông biết khả năng của con gái mình đến đâu. Danh tiếng của con gái lớn tập đoàn Triệu Hoàng không phải ông chưa nghe đến, ngược lại nghe đến rất nhiều là đằng khác. Một người con gái trẻ tuổi, tài, sắc vẹn toàn, nhân phẩm không có gì để chê. Tuy số lần nó xuất hiện trên thương trường với tư cách là người của Triệu Hoàng ít đến mức đếm trên đầu ngón tay nhưng việc đó không có nghĩa nó không có chút sức ảnh hưởng nào, danh tiếng của nó tác động không ít trên thương trường như số lần ít ỏi mà nó xuất hiện. Mỗi lần nó xuất hiện là một lần những bản hợp đồng lớn mang tính chủ chốt được hoàn thành một cách vẹn toàn và mỗi lần nó xuất hiện cũng là lúc không ít các công ty lớn, nhỏ bị sụp đổ... Mới chỉ nói đến đó cũng đủ thấy con gái của ông hoàn toàn thua xa cô con gái lớn của Triệu Hoàng, cả về tài năng lẫn nhan sắc.

- Coi như chuyện này chúng ta bỏ qua đi. Như tôi đã nói, một phần lý do mà tôi đến đây là để bàn bạc lại hợp đồng của chúng ta. Bây giờ chúng ta bắt đầu chứ?- tuy mục đích chính đã không được như ý nhưng ông Trung vẫn không quên mục đích khác của mình, ông nói với giọng nghiêm túc.
- Được....

>Việt Nam, sân bay Tân Sơn Nhất:
•3:30 pm

Zen bước ra ngoài, khoác trên mình một bồ đồ đen từ trên xuống dưới, có vẻ rút được kinh nghiệm khi đi sân bay nhiều lần trước nên cô đã dùng mắt kính đen to bản và khẩu trang để che kín mặt, vì thế sân bay hôm nay vẫn bình yên chứ không nhốn nháo như mọi lần cô xuất hiện. Chỉnh lại dây balo đã bị tụt khỏi vai mình lại, cô nhanh chóng di chuyển về chiếc xe riêng của mình được người đưa đến trước đó.

"Kinggg kongg! Kinggg konggg!..." Chuông cửa căn biệt của hắn và nó vang lên không ngớt, khiến cho Ari vội vàng chạy xuống lầu để mở cửa.

- Chị Zen!- Ari kêu lên trong sự vui vẻ khi thấy cô đứng trước mắt.
- Chào em. Thiên Băng đâu rồi em?- cô nở nụ cười nhẹ chào Ari sau đó hỏi.
- Dạ chị ấy ở trong phòng từ tối qua đến giờ đó ạ! Em có gọi vài lần nhưng chị ấy không đáp ạ.
- Chắc nó đang làm việc. Mà phòng nó cách âm em gọi nó cũng không nghe đâu! Tốt nhất đập cửa mạnh vào.- Zen nói, miệng cong lên tạo thành nụ cười hoàn hảo.
- Em chẳng dám làm vậy đâu.- Ari nói, tuy miệng nở có cười nhưng cô lại chẳng thấy có nét vui vẻ gì trọng nụ cười ấy cả.
- Chắc em cũng bận lắm, em nên trở lại với công việc của mình đi. Bữa giờ em vất vã rồi, cảm ơn vì giúp chị chăm sóc Thiên Băng nhé.- Zen nói.
- Không có gì đâu chị, chăm sóc chị dâu tương lai khi anh trai vắng nhà là chuyện đương nhiên mà chị.- Ari cười nói.
- Hả?!Chị dâu? Anh trai?...Em là em gái của anh Ken hả?- Zen bất ngờ, cô hỏi.
- Đúng vậy! Trước giờ chị tưởng em là gì của anh Ken vậy?
- Chị lúc chưa từng thấy mặt em nên không biết. Tại em ít xuất hiện quá. Chị chỉ có nghe qua tên em thôi. Xin lỗi em nhé!- Zen lãng tránh câu hỏi của Ari.
- Dạ không sao đâu. Thôi chị lên gặp chị Băng đi, giờ em phải ra ngoài để tìm ý tưởng thiết kế nữa.
- Chị biết rồi.

>Phòng nó:

Cô đứng trước cửa, loay hoay năm mười phút ở đó để mở cửa, miệng lẩm bẩm khi vừa mở được cánh của bước vào: "Cuối cùng cũng mở được, có cái mật khẩu thôi mà ăn đổi miết."

- Băng mày dậy đi?- cô cất tiếng gọi khi đang nằm ngủ trên giường.
Không để cô phải gọi lần hai, nó cựa mình rồi dậy ngay lập tức. Vệ sinh cá nhân xong xuôi, thay một bộ đồ khác, bước ra ngoài, nhìn cô, nó nói, chất giọng lạnh băng:
- Cởi nón, mắt kính, khẩu trang ra được rồi. Phòng tao không nắng cũng không dột.
- Tao quên, lo nhanh lên đây để đưa sợi dây cho mày nè! Nóng lắm chứ bộ.- cô vừa nói vừa cởi những thứ không cần thiết ra, sau đó lôi chiếc hộp đựng sợi dây chuyền trong balo ra đưa cho nó.
- Cảm ơn.- nó lạnh lùng buông lời nói, nhận lấy chiếc hộp từ tay cô.
- Đã nói rồi. Cảm ơn người tìm cho mày ấy, cảm ơn gì tao?!- Zen nói, giọng có ý trêu chọc.
- Vì mày làm shipper không công.- nó phũ phàng phán.
- Gì? Shipper không công á?!- nghe nó nói, mặt cô tối sầm lại, la lên.
- Không phải sao?- nó nói giọng vẫn lạnh, khoé miệng nhếch lên ý trêu chọc cô.
Cô thấy vậy tức lắm nhưng chẳng làm gì được nó, nén lại cơn bực tức, cô hỏi:
- Mày đã cảm ơn Ken chưa?
- Đã gọi nhưng không bắt máy.- nó hờ hững đáp.
- Vậy thì cảm ơn sau cũng được. Cảm ơn trước mặt vẫn hơn là qua điện thoại.
- Lâu không sử dụng điện thoại, mở lên lại phát hiện vài điều thú vị.- nó nói, miệng lại nhếch lên nhưng lại không mang ý trêu đùa như lúc nãy, lần này cô không đoán được ẩn ý đằng sau nụ cười đó của nó.
- Ý mày là...

Chưa để cô nói hết, nó quăng chiếc điện thoại với những tấm hình trong đó đến chiếc giường chỗ cô đang ngồi nãy giờ.
Nhìn những tấm hình trong điện thoại khiến mặt cô biến sắc hẳn đi, nó thấy rồi! Nó có hiểu lầm không? Phải giải thích cho nó! Không thể để nó hiểu lầm anh ấy được!

- Ice à...
- Tao biết mày qua Anh là vì những tấm hình này.- nó cắt lời cô, nó thừa biết cô đang muốn nói gì.
- Chuyện này...- mặt cô tái đi trông thấy, ngập ngừng nhưng mãi vẫn không nói được, cô không biết phải giải thích với nó như thế nào.
- Mày định giải thích giúp Ken?- nó hỏi, giọng sắc lạnh.
Cô bị nó hỏi trúng tim đen, có hơi giật mình nhưng vẫn cố để nói cho nó hiểu với giọng ngập ngừng:
- Anh Ken... anh ấy...
- Không cần giải thích. Tao chẳng quan tâm. Tao hỏi chỉ để xem mày có thành thật hay không.- nó lại một lần nữa cắt ngang lời cô, giọng nói trầm đều, lạnh băng.
- Băng... mày ổn không?- cô hỏi nó, nhìn nó với ánh mắt khó hiểu.
- Hoàn toàn.- nó trả lời, sau đó liền bỏ vào phòng làm việc.

- Haizzz...- cô khẽ thở dài, thu dọn đồ của mình rồi rời khỏi phòng nó ngay sau đó.

>London, căn chung cư cao cấp mà hắn đang ở:

Đáng ra giờ này hắn phải đang ở công ty nhưng vì phát hiện ra mình bỏ quên điện thoại nên hắn về lấy. Lục lọi trên bàn làm việc đầy ắp những tài liệu chồng chéo lên nhau, mãi đến năm phút sau hắn mới tìm được điện thoại. Mở điện thoại lên, thấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa kịp bấm vào điện thoại đã tắt nguồn rồi. Điện thoại còn có 1% pin tắt nguồn là phải rồi. Mở hộc tủ ra, tìm pin dự phòng rồi cắm điện thoại vào, hắn tìm thêm vài tập tài liệu cần thiết nữa rồi rời khỏi trung cư, lái xe quay lại công ty.

- Thưa tổng giám đốc, theo như thông tin mà cô chủ Ari gửi đến thì...- thư ký riêng của hắn đang báo cáo về tình trạng của nó qua thông tin của Ari gửi đến cho hắn nghe.
Hắn mắt vẫn dán chặt vào đống tài liệu trên tay nhưng tai vẫn nghe rõ những gì thư ký của mình nói. Khi thư ký đã báo cáo xong hắn bảo thư ký sắp xếp lịch trình lại cho mình làm sao để có thể về nước càng sớm càng tốt. Trả lại sự tập trung trở lại với đống tài liệu đang được xem dang dở nhưng chỉ vài phút sau đó, mọi sự tập trung của hắn chuyển qua chiếc điện thoại vừa thông báo có tin nhắn đến trên bàn.
Đặt tài liệu qua một bên, hắn cầm điện thoại lên, tin nhắn mới nhất là của**, và cái tin nhắn hiển thị ngày gửi hôm trước cũng là cùng một chủ nhân. Mở tin nhắn lên xem, bất giác hắn nở nụ cười hiếm thấy. Nhấc điện thoại bàn lên gọi cho thư ký của mình, hắn ra lệnh: "Sắp lại hết tất cả lịch trình hoàn thành trong hai ngày, ngày mốt, đúng 3:00 pm về nước."

>Việt Nam, nhà của anh và nhỏ:

Tính đến hôm nay, đây là tuần thứ tư anh được xuất viện và trở về nhà. Từ lúc trở về nhà, nhỏ không cho anh rời khỏi nhà để đi chơi lấy nửa bước, bắt buộc anh phải ở trong nhà 24/24 nếu không phải đi học làm cho anh cảm thấy tù túng vô cùng. Anh năm lần bảy lượt đòi nhỏ cho ra khỏi phòng nhưng nhỏ nhất quyết không chịu, mỗi lần anh đòi ra ngoài là một câu nói phũ phàng kèm theo gương mặt lạnh như tiền của nhỏ:"Em không muốn anh bị thương, đợi vài tháng nữa muốn đi đâu cũng được."

- Mei cho anh ra ngoài chơi đi! Ăn ở trong nhà với đi học hoài thật sự rất chán đó.- anh mè nheo với nhỏ, gương mặt cực kỳ đáng yêu.
- Không phải em nói rồi sao? Anh cứng đầu quá đấy!- nhỏ nói, giọng nghiêm túc.
- Sao từ lúc anh tỉnh dậy, em khó tín hơn hẳn vậy hả?- anh hỏi nhỏ, giọng hờn dỗi.
- Không phải vì lo cho anh sao?- nhỏ nói, mắt khẽ lườm anh một cái.
- Biết là em lo cho anh nhưng vết thương của anh đã lành lại lâu rồi, tình hình của bang cũng đã ổn hơn rồi, em cho anh ra ngoài vận động chút đi. Ở trong nhà riếc như thế này anh thành đứa tự kỷ mất.- anh nói, giọng nhõng nhẽo, đưa ánh mắt cún con nhìn người con gái cạnh giường.
- Hmm... tuỳ anh! Em không cản nữa, anh thích làm gì thì làm.- nhỏ nói với giọng giận dỗi, quay lưng bỏ đi.

- Anh đang làm gì vậy? Thả em ra!- nhỏ la lên.

Hiện tại nhỏ đang nằm gọn trong vòng tay anh. Lúc nhỏ xoay người định bỏ đi thì đã bị anh nắm tay kéo lại và ngã trọn vào vòng tay anh.

- Ngồi im... em làm anh đau nè?- anh lên tiếng, mặt giả vờ nhăn lại khi thấy người con gái trong vòng tay mình dãy dụa liên tục.
Nhỏ thấy vậy liền ngưng dãy dụa ngay, ngồi im ngoan ngoan như cún.

- Mei! Dạo này em hư lắm rồi.- anh nói, giọng nghiêm nghị nhưng vẫn có chút gì đó đùa giỡn.
- Làm gì có! Em hư chỗ nào?- nhỏ chu miệng lên cãi, trong rất đáng yêu.
- Còn nói không hư sao? Cãi anh đôm đốp kia kìa!- anh nhéo nhẹ chiếc mũi xinh xắn của nhỏ, cười nói.
- Em không có hư! Là do anh hết! Do anh em mới trở nên khó tính như bà thím đó!- nhỏ nhất quyết không chịu thua vẫn cãi lại cho bằng được.
- Còn dám cãi nữa sao?
- Sao khô...
Chưa kịp để nhỏ nói hết câu, môi anh đã đè lên môi nhỏ chặn đứng câu nói. Vì hành động quá bất ngờ khiến nhỏ phản ứng không kịp, não gần như đóng băng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, nhỏ không biết phải làm gì cả. Mặt và mũi nhỏ bắt đầu đỏ lên và nóng rực. Nhỏ dần đang nhận thức được điều gì đang xãy ra.
Khi thấy được nhỏ biểu hiện như thế nào, anh luyến tiếc rời khỏi đôi môi nhỏ. Lấy tay nhéo má nhỏ, nở nụ cười nhẹ rồi hỏi:
- Còn dám cãi nữa không?
Nhỏ chẳng nói gì, chỉ lắc đầu theo bản năng, tâm hồn nhỏ vẫn chưa dạo chơi xong.

- Sao mặt đỏ thế hả?- biểu cảm đáng yêu của nhỏ làm anh vô cùng thích thú, lấy đó mà trêu chọc.

Nhỏ im lặng chẳng nói gì, cơ thể nằm bất động trong vòng tay anh, mặt bất giác đỏ và nóng hơn nữa.

- Chồng em hôn em là chuyện bình thường mà! Sao em lại có cái biểu hiện ngây ngốc đó vậy hả?- anh nói, tay không ngừng nhéo má nhỏ.
Nghe anh nói nhỏ bỗng ngầm giật mình. Anh vừa nói cái gì? Chồng?! Nhỏ nghe có lầm không vậy?

- An...anh nói gì vậy? C...ch...chồng gì chứ?- nhỏ lắp ba lắp bắp hỏi anh, mặt lại càng đỏ thêm.
- Anh nói sai gì sao?...À phải là chồng tương lai chứ nhỉ? Anh và em đã kết hôn đâu.- thấy mặt nhỏ cứ ngày càng đỏ lên khiến anh vô cùng thích thú, tiếp tục trêu chọc nhỏ mặc cho thừa biết ý của nhỏ là gì.
- A...anh... đừng có m...mà quên điều kiện em đã đưa ra! Hôn ước v...vẫn có thể được h...huỷ bỏ nhé!- nhỏ tức mình chu miệng la lên, nhỏ thừa biết anh đang có ý trêu chọc nhỏ nhưng nhỏ vẫn không thể nào ngưng sự ngượng ngùng của mình lại.
- Tất nhiên là anh không quên! Mà có quên cũng chằng sao! Điều kiện đó đối với anh có hay không cũng đều là vô nghĩa.- anh trả nói, giọng thản nhiên.
- Ý anh là...?
- Tất nhiên là anh không thể để em bỏ anh đi được! Cho dù em có yêu người khác anh cũng chẳng quan tâm, bỏi vì không ai có thể cướp người anh yêu ra khỏi tay anh.- anh trả lời nhỏ, giọng thản nhiên như đó là chuyện thường tình.
Từng câu từng chữ trong lời nói của anh được nhỏ thu vào đầu nhưng có lẽ não nhỏ vẫn chưa có thể tiếp thu hoàn hảo luồng thông tin đầy bất ngờ và to lớn như thế này. Nhỏ bất động hoàn toàn, mãi cho đến khi anh lay lay người nhỏ, nhỏ mới trở lại thực tại.

- Sao vậy em?- anh hỏi khi thấy nhỏ chứ ngây ngốc nhìn anh.
- Chỉ là...em không thể...tin vào những gì tai mình vừa nghe.- nhỏ trả lời.
- Sao không thể tin?
- Anh...anh nói là...e...
- Anh yêu em!- anh cắt ngang lời nhỏ với giọng nói đầy nghiêm túc và chắc chắn.
- Anh...
- Em không nghe lầm đâu! Những gì anh nói hoàn toàn là sự thật! Anh yêu em! Hoàn toàn nghiêm túc!- anh lại một lần nữa cắt lời nhỏ, khẳng định lại những gì mình vừa nói lúc nãy.
- Em...- nhỏ chẳng biết nói gì, nhỏ xúc động đến nỗi hai hàng nước mắt thi nhau chảy không ngừng. Nhỏ cảm thấy thật sự rất hạnh phúc.
Thấy nhỏ khóc anh chẳng biết làm gì ngoài ôm thật chặt cô gái trong vòng tay mình. Hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại của nhỏ, anh nói, giọng đầy dịu dàng:
- Anh yêu em, Hạ Vi.

- Em cũng yêu anh...


End chap.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status