Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 72


- Được chưa?- hắn hỏi thư ký của mình, giọng lạnh lùng xen lẫn gấp gáp.

"Dạ địa chỉ là......." thư ký của hắn trả lời.

- Ừ, cảm ơn.- hắn trả lời, sau đó tắt máy, quăng qua một bên rồi phóng xe đến địa chỉ vừa được gửi.

> Tại khu chung cư cao cấp, nơi cô đang ở cũng như nơi hắn đang tìm đến:

"Kinggg konggg..."

"Cạchh!"

- Sao anh lại ở đây?- cô vừa ra khỏi cửa, thấy hắn mặt liền nhăn lại, hỏi với giọng điệu khó chịu.
- Tìm em.- hắn lạnh lùng trả lời, tuy ngắn gọn nhưng vẫn đủ để đối phương hiểu rõ.
- Tìm em? Để làm gì? Người anh cần tìm là Thiên Băng, không phải em.
- Nghe đây... Hiện tại anh không thể về Việt Nam được, chỉ có em mới giúp được anh. Muốn như vậy trước hết em phải hiểu mọi chuyện đã.- hắn nói, giọng đầy sự nghiêm túc.
- Hiểu? Anh muốn em hiểu như thế nào đây?
- Anh và cô ta hoàn toàn không có gì cả.- hắn nghiêm túc nói.
- Nếu vậy thì anh nói cho em biết những tấm hình này từ đâu mà có?- cô nói với giọng sắc lạnh.
- Anh tình cờ gặp cô ta ở gần nhà, cô ta ngã vào người anh, vô tình có người chụp được gửi cho em và giờ chuyện thành ra như thế này.- hắn giải thích, giọng rất nghiêm túc.
-...... Cho dù những việc anh vừa nói là sự thật thì cũng vô ích thôi. Em không giúp được, anh biết Thiên Băng rất nhạy cảm với những chuyện thế này mà.- cô im lặng suy nghĩ một lúc, rồi mới lên tiếng.
- Anh biết điều đó nên mới nói với em... hiện giờ anh không thể về Việt Nam được, em là người duy nhất có thể giúp anh.- hắn nói.
- Em xin lỗi... em không thể giúp anh được...
- Thiên Băng, cô ấy là người quan trọng với anh nên anh mới đứng đây giải thích và nhờ em giúp, nếu không anh đã không phí sức nguyên cả ngày nay rồi...
-....Thôi được rồi, em sẽ giúp anh... Nhưng em không chắc là Thiên Băng sẽ chấp nhận đâu...- cô nói.
- Cảm ơn em... Nhờ em đưa thứ này cho Thiên Băng giúp anh.- hắn nói, tay lấy từ túi áo khoác ra sợi dây chuyền đưa cho cô.
Nhìn thấy sợi dây chuyền, cô phải lấy tay dụi mắt mình nhiều lần để nhìn cho rõ hơn, đúng là sợi dây chuyền của mẹ nó, cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hỏi hắn:
- Sao nó lại ở chỗ của anh vậy?
- Thiên Băng nhờ anh tìm giúp, anh tìm thấy ở công viên gần nhà nhưng lại có chuyến bay gấp nên không đưa cho Băng được, anh cũng có liên lạc với em ấy nhưng cũng không được.- hắn nói.
- May mà anh tìm được, em cứ nghĩ sẽ không bao giờ tìm lại được chứ. Cảm ơn anh.- cô vừa nói vừa nở nụ cười vui vẻ.
- Ừ. Bây giờ anh có việc nên phải đi, mọi việc nhờ em.- hắn nói.
- Vâng.
Chẳng mấy chốc hắn đã rời đi, cô vui vẻ cất sợi dây chuyền đi rồi chuẩn bị trở về nước.

> Tập đoàn July:

- Ba ơi!- giọng của một người con gái đang gọi ba mình một cách nũng nịu vang lên.
- Sao vậy con gái của ba?- người đàn ông tầm khoảng 45 tuổi đang làm việc nghe tiếng gọi của con gái mình, liền gác công việc qua một bên, liên tiếng với giọng đầy nuông chiều.
- Con gái có chuyện muốn nhờ ba...- cô gái ôm lấy cánh tay ba mình, nhõng nhẽo nói.
- Con gái cưng có chuyện muốn nhờ ba? Nào ra kia ngồi rồi nói ba nghe xem.- người đàn ông lúc đầu tuy có hơi bất ngờ nhưng trong giây lát ông đã vui vẻ cùng con gái mình ra chiếc sofa ngồi.
- Ba... có phải ba là đối tác rất thân với tập đoàn Trần Nguyễn không ạ?- cô gái hỏi ba mình, giọng có chút ngượng ngùng.
- Đúng rồi...có chuyện gì sao con?
- Thật ra...con...con đã lỡ thích con trai của chủ tịch Trần rồi...ba có thể giúp con không...?- cô gái ngập ngừng nói, gương mặt đỏ ửng lên vì ngượng.
- Á à... Ra là con gái của ba bị người ta làm cho say nắng... Thảo nào hôm nay con lại đến nhờ ba giúp...
- Ba...ba giúp con nha...- cô gái nũng nịu năn nỉ ba mình, tay lắc qua lắc lại cánh tay của ông.
- Được rồi...được rồi...Ba sẽ giúp con... Ngày mai chủ tịch Trần sẽ qua đây, ta sẽ đích thân đến gặp ông ấy để nói chuyện.
- Con cảm ơn ba... ba là tuyệt nhất!- cô gái la lên trong vui sướng, hôn vào má ba mình một cái.
- Thôi đi cô...cô chỉ giỏi nịnh thôi! Ngày mai con phải đi theo ba đấy, nhớ chuẩn bị cho thật tốt đó.
- Vâng ạ.

————————

"Cạch!"

Nó đặt tách cafe xuống bàn đồng thời gấp laptop lại, nó ngã lưng vào ghế, thở dài một cái: "Haizz..."
Nó đứng dậy, vươn vai vài cái cho khoẻ, nó sải bước về phía phòng thay đồ.
Sau 15', nó ra ngoài, trên người là một chiếc áo thun trắng trơn, quần jeans đen rách rối, chân mang đôi Converse màu đen, khoác ngoài chiếc áo bomber màu đen, mái tóc được buộc cao và gương mặt được che kín bởi hai lớp khẩu trang, lấy chiếc giỏ đen của Chanel phiên bản giới hạn bỏ vài thứ cần thiết vào đeo lên vai rồi vơ đại một chiếc chìa khoá xe, nó đi thẳng xuống nhà.

- Chị đi đâu vậy ạ?- Ari hỏi khi thấy nó đi xuống.
- Mua điện thoại.- nó trả lời, giọng lạnh lùng.
- Mấy hôm trước em thấy một chiếc điện thoại nằm trên bàn trong thư phòng, có phải của chị không? Em cứ tưởng đó là của anh Ken nên không hỏi chị.- Ari thắc mắc hỏi.
- Chị không nhớ.- nó trả lời.
- Vậy để em vào lấy cho chị xem thử nhé!- Ari nói rồi ngay lập tức chạy vào thư phòng không kịp để nó nói gì.

Sau 2', Ari quay lại, trên tay là chiếc điện thoại nhưng màn hình đã bị nứt vài chỗ.
- Có phải của chị không ạ?- Ari hỏi nó, tay đưa chiếc điện thoại ra cho nó xem.
- Ừ.
- Em thấy nó bị rơi ở dưới đất, chắc ai đó đã gọi đến nhiều lần khiến vị trí của nó bị thay đổi và rơi xuống.
- Ừ, cảm ơn.-nhận chiếc điện thoại từ tay Ari, buông một lời cảm ơn rồi quay đi về hướng gara xe.
- Chị định đi đâu nữa sao ạ? Tìm được điện thoại rồi mà chị?- Ari thấy nó đi ra hướng gara xe thì thắc mắc hỏi.
- Ừ. Đi mua vài thứ.- nó trả lời một cách hờ hững.
- Vậy chị nhớ về sớm nhé, sắp đến giờ ăn tối rồi đó ạ.- Ari vui vẻ nói.
Nó quay người định bước đi nhưng nhớ ra gì đó nên quay lại hỏi Ari:
- Muốn mua gì không?
-...... Chị mua giúp em ba hay bốn bộ quần áo nhé, em về nước lâu hơn dự kiến nên không chuẩn bị đủ quần áo ạ.- Ari suy nghĩ một lúc rồi nói với nó.
- Ừ.- nó đáp trả rồi rời đi một cách nhanh chóng.
Còn Ari, sau khi nó đi thì quay trở lại xem TV giết thời gian.

> TTTM I&Z:
Nó dạo quanh khu vực của các cửa hàng quần áo, phụ kiện để tìm kiếm nhưng nó đi nãy giờ vẫn chưa có gì làm nó vừa ý. Đột nhiên nó dừng bước trước một cửa hàng của hãng Chanel, một chiếc váy được trưng bày sau tấm kính trước cửa hàng đã lọt vào tầm mắt nó.
Nó bước vào, ngắm nhìn chiếc váy rồi gọi nhân viên bán hàng ra, cất giọng nói:
- Lấy c...
- Gói chiếc váy đó lại cho tôi. Bây giờ nó là của tôi.- giọng choe choé của một ả nào đó vang lên cắt ngang lời nói của nó.
- Xin lỗi thưa tiểu thư, chiếc váy này đã có tiểu thư đây lấy trước rồi ạ.- cô nhân viên lịch sự nói, đưa tay về phía nó.
- Cô ta lấy lúc nào? Nó còn đang nằm nguyên vẹn trên đó cơ mà! Mà cô ta có lấy cũng chẳng có khả năng chi trả đâu! Mau lấy xuống cho tôi!- cô ả kia chảnh choẹ nói, không xem ai ra gì.
- Thực sự xin lỗi tiểu thư...chúng tôi không thể làm như vậy được ạ.- cô nhân viên kính cẩn cúi đầu nói.
- Cô dám chống lệnh tôi hả? Biết tôi là ai không?- cô ả tức giận gắt lên.
- Thực sự xin lỗi tiểu thư, tôi không biết tiểu thư là ai cả. Tôi chỉ làm đúng luật của cửa hàng thôi ạ.- cô nhân viên nói với giọng khó xử.
Cô ả kia nghe vậy, tức không chịu được. Gì chứ? Một tiểu thư quyền quý, xinh đẹp và nổi tiếng như ả mà đứa nhân viên ngu ngốc này không biết ả là ai! Đùa nhau chắc! Bực tức giơ tay lên định tát cho cô nhân viên một cú trời giáng thì cô ả đã bị nó giữ tay lại và hất ngã ra sàn. Những việc xãy ra này giờ đều được thu vào tầm mắt của nó. Những thể loại chảnh choẹ, cậy quyền thế, gọt trên bóp dưới, bơm chỗ này, hút chỗ kia mà cứ nghĩ mình là bà hoàng của thế giới nó đặc biệt ghét loại người này.

- Con ranh kia! Mày nghĩ mày là ai mà dám đẩy tao ngã hả?- cô ả bị nó đẩy tức giận hét lớn, vừa hét vừa lồm cồm đứng dậy.
- Vậy cô nghĩ cô là ai mà dám ra tay với nhân viên của tôi?- nó chẳng buồn đáp lại mà còn hỏi ngược lại ả với giọng sắc lạnh, khiến ả và cô nhân viên khẽ rùng mình.
- Ra mày là quản lý của nó à? Được lắm, tao phải dạy lại mày và con nhân viên ngu dốt của mày mới được! Dám chống lênh của tao!- ả nói với giọng đay nghiến rồi sau đó lao đến định nắm tóc nó.
Ả tưởng chừng như nó sẽ đứng im nên cứ thế mà lao đến nhưng nào ngờ, khi ả cách nó chỉ còn một bước, nó đã né sang một bên và một lần nữa, ả lại tiếp giáp với đất mẹ.

- Gọi bảo vệ tới đây!- nó nói với cô nhân viên, giọng sắc lạnh.
- V...vâng ạ.- cô nhân viên dù không biết nó là ai vẫn ngoan ngoãn nghe lời vì chị ta nghĩ răng với cái khí thế bức người ấy chắc chắn không phải là người bình thường.

- Con ch* mày tới số rồi!- ả tức giận hét lên, lao về phía nó nhân lúc nó không để ý.

- Cô nghĩ dễ dàng như vậy sao?- nó nói thầm vào tai ả, tay thì đang giữ chặt tay ả, siết ngày càng mạnh hơn khiến ả phải rên lên trong đau đớn.

- Aaa... Thả tao ra ngay!... Aa...Tao mà thoát được thì gia đình mày phá sản đi là vừa!- ả dù đau lắm nhưng vẫn mạnh miệng, cố gắng vùng vẫy để tay nó nới lỏng ra rồi giựt tay ra nhưng ả đâu hề biết ả càng vùng vẫy thì nó siết càng mạnh, tay ả cũng càng đau thêm.

Nó nghe ả nói vậy chẳng nói gì, chỉ nhếch mép lên một cách khinh bỉ, tay tiếp tục siết thật chặt tay ả để ả không làm loạn nữa. 5' sau bảo vệ đến, nó giao ả ta lại cho bảo vệ, buông vài lời dặn dò:
- Ném ả ta ra ngoài, cấm tuyệt đối không cho ả và gia đình đặt chân vào đây thêm lần nào nữa.
- Này cô gái, cô là ai mà lại ra lệnh cho chúng tôi vậy?- ông bảo vệ nhăn mặt, hỏi nó với giọng khó chịu.
Nó chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng lấy trong giỏ ra một chiếc thẻ được thiết kế rất đặc biệt ra trước mặt ông bảo vệ.
Vừa nhìn thấy tấm thẻ, bảo vệ và cô nhân viên kia liền hốt hoảng cúi người 45°, kính cẩn đồng thanh:
- Xin chào chủ tịch! Xin lỗi vì đã thất lễ ạ.
Nó chẳng nói gì chỉ gật đầu một cái sau đó ra hiệu cho bảo vệ ném cô ả chảnh choẹ ra ngoài. Tiến lại gần cô nhân viên lúc nãy, với chất giọng lạnh lùng vốn có, nó lên tiếng khiến cho cô nhân viên giật mình.
- Tên, tuổi!
- Hồng Trinh, 17 tuổi ạ.- cô nhân viên e dè trả lời.

"Làm thêm?"

- Thẻ tên đâu?- vẫn với chất giọng lúc nãy, nó hỏi.
- Tôi vừa thử việc ngày hôm qua nên chưa có ạ.- cô nhân viên kính cẩn trả lời.
Nó nghe câu trả lời, chẳng nói gì, lấy giấy và bút ra và viết cái gì đó rồi gấp lại, cất tạm vào túi áo.

- Lấy chiếc váy lúc nãy xuống đây.- nó nói giọng đã bớt lạnh hơn.
- Vâng ạ.- cô nhân viên tên Trinh kia nhận lệnh, nhanh chóng lấy chiếc váy xuống cho nó xem.

Ngắm qua chiếc váy một lần nữa, quả thật không sai, chiếc váy này không biết vì lý do gì đã bị bung đường chỉ.

- Trả nó về bên sản xuất đi.- nó nói, giọng lạnh băng.
- Có vấn đề gì sao ạ? Tôi thấy chiếc váy rất ổn mà thưa chủ tịch.- Trinh thắc mắc hỏi nó.
- Nhìn kỹ đường chỉ gần bông hoa ở eo đi.- nó lạnh lùng nói.
Theo như lời nó, Trinh nhìn thật kỹ vào nơi nó nói, quả thật đường chỉ đã bị bung ra. Nhưng đường chỉ bị bung rất nhỏ, nhìn vào rất khó để thấy đã vậy còn bị cánh của bông hoa che đi, sao nó chỉ mới nhìn qua đã phát hiện được.

- Thấy rồi?
- Vâng ạ, tôi sẽ gọi qua bên sản xuất ngay ạ.
- Ừ. Đưa nó cho quản lý.- đưa cho Trinh tờ giấy lúc nãy nó cất vào túi áo, nó dặn dò Trinh rồi đi ngay không kịp để cho Trinh kịp nói gì.

Tiếp tục dạo quanh các cửa hàng quần áo, phụ kiện khi thấy thời gian đã không còn nhiều, nó quyết định rẻ vào cửa hàng của Dior rồi bắt đầu lựa chọn.

- Của quý khách hết ********* ạ!- cô nhân viên nói, tay đưa tờ hoá đơn ra cho nó.
Không chần chừ, nó đưa thẻ của mình ra và thanh toán.

- Đây là... Chủ tịch...! Xin lỗi chủ tịch tôi không biết cô là...
- Không sao. Nhanh đi!- nó lạnh lùng cắt lời cô nhân viên, nó đang vội lắm, còn vài thứ nó phải mua nữa.
- Nhưng chủ tịch, cô là chủ nơi đây, không cần phải thanh toán đâu ạ.- cô nhân viên trả lại thẻ cho nó, kính cẩn nói.
- Không sao. Cứ thanh toán! Coi tôi là khách bình thường thôi.- nó lạnh lùng nói.
- V...vâng ạ.

Sau khi thanh toán xong, nó rời khỏi cửa hàng, trên tay khoảng mười chiếc túi, di chuyển đến cửa hàng trang sức. Dạo quanh cửa hàng 10' để tìm được món đồ vừa ý, cuối cùng nó cũng đã tìm được.

- Lấy cho tôi xem sợi dây đó.- nó nói, tay chỉ về hướng sợi dây mà mình đang nhìn.
- Cô thật tinh ý, đó là mẫu đặc biệt nhất của cửa hàng đó ạ. Chỉ có duy nhất một sợi thôi.- cô nhân viên sau khi lấy cho nó xem vui vẻ giới thiệu.
- Lấy chiếc nhẫn gần đó và gói lại luôn cho tôi.- nó lạnh lùng nói.
- Vâng ạ, xin quý khách vui lòng đợi một chút ạ.

- Của quý khách đây ạ, tổng cộng ********** ạ!
Nhanh chóng đưa thẻ thanh toán để về nhưng một lần nữa cô nhân viên này lại có thái độ y hệt cô nhân viên lúc nãy, chưa kịp để cô ta nói gì, nó đã lên tiếng:
- Cứ thanh toán đi! Không nói nhiều.
- V...vâng ạ.

Mọi chuyện giải quyết xong xuôi, nó trở ra xe rồi lái về nhà.
Nó về đến nhà cũng là lúc Ari vừa nấu xong bữa tối. Nó đi mua sắm tuy ít nhưng tốn thời gian vô cùng, nó đi lúc 4:00pm mãi đến 6:30pm nó mới về đến nhà.

- Chị về rồi ạ, chị mau lên thay đồ rồi xuống ăn tối đi ạ.- giọng của Ari từ trong bếp vọng ra.
Nó chẳng nói gì vì biết có đáp lại cô bé cũng chẳng nghe nên đi thẳng lên lầu. Đi đến lầu hai, nó rẻ tới phòng Ari để trước cửa phòng năm, sáu túi đồ rồi về phòng mình.

Để những túi đồ sang một bên, nó lấy điện thoại ra, gỡ miếng dán cường lực đã bị nứt vứt đi rồi sạc pin cho chiếc điện thoại. Sau khi thay bộ đồ thoải mái hơn, nó di chuyển xuống phòng ăn thấy Ari đã ngồi ở bàn ăn đợi sẵn.

- Chị xuống rồi, chị mau ngồi xuống ăn đi ạ.- Ari nói với nó.
- Ừ.- nó hờ hững đáp lại, kéo ghế ngồi xuống bắt đầu bữa ăn.
Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí im tĩnh và lạnh lẽo đến lạ thường, điều này khiến Ari cảm thấy không quen lắm.

- Chị Băng này...- Ari cất tiếng gọi nó.

Nó đang ăn nghe tiếng gọi của Ari thì dừng mọi hoạt động ăn uống lại, ngước lên nhìn Ari ngụ ý muốn hỏi có chuyện gì.

- Có phải chị...chị không thích em ở đây đúng không?- Ari hỏi nó, giọng bẽn lẽn.
- Sao hỏi vậy?- nó không đáp mà hỏi ngược lại cô bé.
- Chỉ là em...cảm thấy vậy thôi ạ. Nếu... chị không muốn nói... em sẽ không hỏi nữa ạ.- Ari ngập ngừng nói.
Nghe câu trả lời từ Ari, nó nhẹ nhàng đặt dao nĩa xuống bàn, từ tốn nói, giọng lạnh:
- Đúng...tôi không thích cô...và tôi cũng không thích cô ở đây...- nó nói đến đây thì dừng lại.

Còn Ari, nghe nó nói những lời đó cô bé chỉ biết cuối gằm mặt xuống buồn bã không nói được lời nào, cô bé cảm thấy mắt mình cay xè và ươn ướt lệ nhưng cô bé không dám khóc thành tiếng.

- Nghe đây...- nó lên tiếng, giọng lạnh băng- Cho dù tôi có thích cô ở đây hay không thì cũng chẳng quan trọng. Đây không phải nhà tôi, việc cô đi hay ở là việc của cô. Và sau này đừng hỏi tôi những câu vô nghĩa như thế nữa.

Nó nói xong, đứng dậy định đi lên lầu nhưng lại bị câu hỏi của cô bé Ari kia cản lại:
- Chị có thể cho em biết...tại sao chị... chị lại không thích em không?
- Muốn biết sao?- nó quay lại nhìn cô bé với anh mắt đầy sắc lạnh, hỏi, giọng sắc lạnh không kém.
- Vâng ạ.- Ari vừa trả lời vừa lau đi những giọt nước mắt vướng trên má.
- Thứ nhất, cô quá ồn ào. Thứ hai, cô quá phiền. Th...- nó lạnh lùng nói ra những lý do nó ghét Ari nhưng đột nhiên nó dừng lại khi đang định nói đến điều thứ ba.
- Điều thứ ba là gì ạ?- Ari hỏi nó, giọng buồn bã. Cô bé nghĩ rằng cứ để cho nó nói hết những điều mà nó ghét cô bé ra thì cô bé mới có thể sửa đổi được và khiến nó không còn ghét cô bé nữa.
- Hết rồi.
- Vâng ạ...
- Hỏi xong rồi đúng chứ? Vậy thì từ giờ đừng làm phiền tôi, đồ của cô tôi cũng đã đặt trước phòng rồi.- nó lạnh lùng nói, sau đó bỏ lên phòng.
Nhìn theo bóng dáng nó đang từ từ khuất dần rồi nhìn về phía phần ăn của nó, nó ăn chưa tới 1/3.
- Haizz...- thở dài một cái, Ari đứng dậy dọn dẹp mọi thứ rồi quay trở về phòng.

> Phòng nó:

Nó đóng cửa phòng lại rồi ngồi sụp xuống ngay tại đó. Nó biết những gì nó vừa nói với Ari thật sự rất quá đáng và điều đó khiến cô bé tổn thương sâu sắc. Nó cũng biết những điều Ari làm cũng chỉ muốn tốt cho nó nhưng nó không thể nào chấp nhận sự quan tâm của cô bé được. Bởi vì khi cô bé biết sự thật về bản thân nó cô bé có thể còn tổn thương nặng nề hơn nữa. Thà bây giờ làm đối xử với Ari như thế này để Ari có thể tránh xa nó còn hơn để Ari biết sự thật rồi tổn thương hơn nữa.

"Tingg!"
Tiếng chuông báo tin nhắn đến từ điện thoại nó phát ra. Nó mệt mỏi đi đến nơi chiếc thoại đang sạc pin, rút dây sạc ra và mở điện thoại lên xem: 1 tin nhắn mới từ Zen, 107 cuộc gọi quốc tế bị bỏ lỡ, cuộc gọi cuối cùng là cách đây 5 ngày, chắc đó chính là lúc điện thoại rơi xuống đất và tắt nguồn sau đó vì hết pin, đặc biệt chủ nhân của 107 cuộc gọi đó là hắn, ngoài ra còn một vài tin nhắn hình ảnh từ ***.
Nó suy nghĩ một lúc rồi bấm tin nhắn mà Zen vừa gửi cho lên xem.

"Tao có tin vui cho mày đây."

"Tin gì?" Nó nhắn lại cho cô.

"Xem đi." Cô hồi âm lại rất nhanh sau đó.
(Kèm theo hình ảnh sợi dây chuyền mẹ nó để lại).

Nó nhìn chằm chằm vào hình ảnh mà cô gửi đến như thể không tin vào mắt mình. Và rồi 1,2...giọt nước mắt lăn dài trên má nó. Thật khó để diễn tả cảm xúc của nó khi này. Nó nhìn bức ảnh mãi, nước mắt vẫn còn lăn dài trên má, tuy nhiên một nụ cười thật tươi đã hiện hữu trên gương mặt nó.

"Vui không? Là anh Ken đã tìm được nó đấy." Cô nhắn đến cho nó.

"Ý mày là sao?" Nó nhắn lại, nước mắt cũng đã ngưng chảy.

"Hôm mà anh Ken đi tìm sợi dây cho mày anh ấy đã tìm được rồi nhưng trên đường về nhà lại bị gọi đến sân bay gấp để kịp chuyến bay nên không thể đưa cho mày được. Ken ngày nào cũng gọi cho mày để báo nhưng mày lại không nghe máy. Tình cờ tao gặp Ken ở Anh nên anh ấy đưa cho tao. Ngày mai tao về tới sẽ lập tức về đưa cho mày ngay." Cô nhắn tin kể lại mọi chuyện cho nó nghe.

"Cảm ơn mày."

"Ơ...con này... mày lạ lùng nhỉ! Tao có tìm được cho mày đâu mà cảm ơn tao, đi cảm ơn người tìm được cho mày kia kìa!" Cô nhắn lại, nửa đùa, nửa thật.

"Ừ."

Nó nằm xuống giường, thở phào nhẹ nhõm rồi, thật may mắn vì có thể tìm lại được sợi dây chuyền mẹ để lại. Cầm điện thoại trên tay, suy nghĩ một lúc nó quyết định bấm gọi cho hắn.

Sau 45s đổ chuông không có ai trả lời, nó bấm gọi lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy. Để điện thoại sang một bên, nó đứng dậy, đi vào phòng làm việc tìm vài quyển sách để đọc.

10:00 pm

Sau hơn hai tiếng rưỡi ngồi đọc sách giết thời gian chờ hắn gọi lại nhưng vẫn không có cuộc gọi nào, mệt mỏi gấp sách lại để sang một bên chuẩn bị ngủ nhưng lại đột nhiên nhớ ra việc mình bỏ quên. Nó tìm điện thoại, mở ra xem những tin nhắn hình ảnh được *** gửi.

Nhìn những bức ảnh trong điện thoại mắt nó ánh lên nét buồn nhưng lại biến mất nhanh chóng sau đó. Gõ tin nhắn gì đó rồi gửi đi, để điện thoại sang một bên, nó dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.

End chap.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status