Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 75


- Chán ghê... Anh cả gan tấn công trụ sở của tụi tôi mà thực lực chỉ có vậy thôi sao? Tôi đánh giá hơi cao lũ bọn anh rồi!- Zen nhếch miệng cười, nói với giọng giễu cợt, ánh mắt khinh bỉ nhìn tên vừa bị mình bắn vào tay ngã dưới sàn.
- Mày vừa nói gì?- tên đó nói với giọng đay nghiến, ánh mắt hiện rõ sự bực tức nhìn cô.
- Anh có bị điếc không mà không nghe tôi nói gì? Bị điếc mà cũng làm thủ lĩnh được à?- cô chẳng thèm nhìn tên đó lấy một cái, chăm chú ngắm nghía cây súng tự thiết kế trên tay mình, chế giễu hắn.
- Mày... CHẾT ĐI!- tên đó gào lên, xông thẳng về phía cô, trên tay là con dao găm.
Nắm bắt được tình hình với phản xạ cực nhanh nhạy, cô né sang một bên làm cho tên kia mất đà và ngã về phía trước, nơi mà hai ả Lili và Luli đang ngồi co ro một góc.

"AAAAAAAA...!"
Ả Lili la lên thất thanh, máu từ bụng ả chảy ra không ngừng, chảy mấy chốc đã nhuộm đỏ một vùng, con dao trên tay tên kia lúc nãy hiện tại đang nằm yên vị trên bụng ả, tên đó khi ngã đã ngã trúng người ả và không may cho ả con dao đã ghim vào bụng ả.

- LULI! Em có sao không?- tên kia hét tên ả, tay run lên từng đợt, cố gắng cầm máu cho ả.
- Chị! Chị có sao không? Chị phải cố gắng lên.- ả Luli bật khóc nức nở, tay nắm chặt lấy tay cô chị của mình.

- Chậc... sao không trúng tim nhỉ? À mà không được! Bang chủ dặn phải bắt sống!- cô tặc lưỡi một cái, nói giọng chế giễu xen lẫn khinh bỉ ba con người trước mặt, ngồi vắt chéo chân ở chiếc ghế gỗ gần đó.
- M...MÀY KHÔNG CÒN NHÂN TÍN NỮA HẢ? MÀY HÀNH HẠ CHỊ EM TAO VẬY CHƯA ĐỦ HAY SAO?- ả Luli gào lên, nhìn cô với ánh mắt căm phẫn nhưng không làm gì được.
- Không có nhân tính? Câu đó tôi hỏi hai cô thì đúng hơn đấy!- cô nhếch mép khinh bỉ nhìn ả, nói.
- Cô... ĐỒ VÔ NHÂN TÍNH!- ả Luli gào lên rồi xong tới chỗ cô.

"ĐOÀNGG!"
Lại một tiếng súng nữa vang lên, ả Luli ngã xuống, máu chảy lênh láng từ vết bắn ở vai trái, mặt tái xanh vì hoảng sợ và mất máu, người run lên bần bật.

- Bảo tôi vô nhân tính thì tôi làm hành động vô nhân tính cho cô toại nguyện rồi đấy! Muốn tôi kết liễu luôn cái mạng này của cô không?- cô ngồi xuống ngay cạnh ả, chỉa nòng súng ngay giữa đầu ả, hỏi với giọng nguy hiểm, tuy miệng nở nụ cười như thường nhưng không hiểu sao trông gương mặt cô bây giờ thật đáng sợ.
- T...tôi xin cô... xin cô hãy tha cho bọn tôi...bọn tôi thậ..thật sự biết lỗi rồi... xin cô....
- Câm miệng đi!- cô gắt lên, cắt ngang lời nói thì thào, yếu ớt của ả Luli, mắt hằn lên tia đầy chết chóc nhìn ả.
- Tôi xi...
- TÔI BẢO CÔ CÂM MIỆNG!

"ĐOÀNGG!"

——————

Nó đang chạy xe trên đường, không hiểu sao nãy giờ nó cứ có cảm giác bị ai đó bám đuôi. Nhấn ga tăng tốc, nó phóng với tốc độ phải nói là siêu nhanh để thử xem chiếc xe kia có phải đang bám theo mình hay không.
Quả nhiên cảm giác của nó không sai, khi nó tăng tốc chiếc xe theo sau nó nãy giờ cũng tăng tốc theo. Không cần biết mục đích của bọn bám theo nó là gì, nó chạy vòng quanh thành phố, rẽ hết chỗ này đến chỗ khác.

"KÍTTTT!"
Tiếng bánh xe cọ xát vào mặt đường thật chẳng dễ nghe chút nào. Nó mở cửa xe bước xuống, trên tay là một cây gậy 3 track (baton hay gậy rút) tiến về phía chiếc xe đang đậu cách xe mình 3m.

Tiếng cửa kính bị đập vỡ vang lên khô khốc, nó vừa dùng cây gậy 3 track của mình đập bể kính chiếc xe bám theo mình nãy giờ.

- Ch...chị Băng...- giọng run run đầy hoảng sợ của Ayden từ trong xe vang lên. Cô bé vừa bị nó làm cho một phen hoảng hồn.
- Ra đây!- nó nói giọng lạnh băng, gương mặt đầy sát khí.
Nghe lời nó cô bé Ayden ngoan ngoãn mở cửa xe bước ra ngoài, chưa kịp nói gì đã bị giọng nói băng lãnh nó chặn họng:
- Sao bám theo tôi?
- Dạ... lúc nãy lúc chị đỡ em khi em bị ngã cầu thang chị có làm rơi thứ này... Em không có số điện thoại của chị nên không gọi cho chị được. Vô tình em chạy xe trên đường thấy xe chị chạy ngang qua nên em đuổi theo.- Ayden giải thích, đưa ra cho nó một chiếc vòng tay bằng bạch kim.
- Vứt đi!- nó lạnh lùng buông lời nói, sau đó quay lưng bỏ đi.

"ĐOÀNGG!"
"ÁAA!"

- Đứng im và bỏ cây gậy xuống! Nếu muốn con em mày sống sót thì khai ngay lô hàng từ Mỹ của tụi mày đang ở đâu ra cho tao! Mày mà không làm theo tao bắn nát sọ con em mày!- một tên bặm trợn nào đó ra lệnh cho nó, một tay siết chặt cổ Ayden, một tay cầm súng chỉa vào đầu cô bé.
- Cứ việc bắn!- nó nhếch mép đầy khinh bỉ nhìn tên đó, giọng nói lạnh đến đáng sợ, quay lưng bỏ đi.
- Ca...cái gì? Mày dám bỏ mặc em mày sao?- tên bặm trợn kia ngạc nhiên xen lẫn lo lắng, không lẽ kế hoạch của hắn ta tan thành mây khói sao.
Nó chẳng thèm trả lời, vẫn ung dung đi thẳng về chiếc xe của mình.

"AAAAAA....!" Tên đó gào lên, hắn ta vừa bị Ayden cắn vào tay để thoát ra.

- Con ch*! Mày tới số rồi!

"ĐOÀNGG!"

- CHỊ BĂNGGG!- Ayden la lên, nó vừa mới đỡ đạn cho cô bé.
- Chạy đi!- nó ra lệnh cho Ayden, lấy cánh tay đang ôm tay mình của cô bé ra.
- Không được... em không thể bỏ chị lại!- Ayden nói với giọng kiên quyết, nước mắt đã chảy dài hai bên má, tay giữ vết thương của nó để tránh máu chảy nhiều hơn.
- Im miệng và đi ngay. Cô ở lại chỉ thêm phiền phức.- nó lạnh lùng ra lệnh, hất tay cô bé ra khỏi người mình.
- Nhưng...
- Bánh xe của con nhỏ đó bị tao bắn nát rồi, chạy đằng trời! Hahaaaa...- tên đó cắt lời Ayden, giọng khoái chí, cười như điên dại.
- Chạy đi! Lấy xe của tôi!- nó chẳng để tâm gì đến lời của tên côn đồ kia, nói với Ayden.
- Nhưng...
- Nhanh!
- Vâng...- Ayden đáp sau đó dùng hết sức lực của mình chạy lại chiếc xe của nó.
- Mày tưởng dễ vậy sao? Mơ đi! Hahaaaaa...

"ĐOÀNGG!"
Tiếng súng lại vang lên một lần nữa.
"ÁAAAAAA!" Tiếng la thất thanh cũng cùng lúc đó vang lên nhưng lần này không phải tiếng la của Ayden nữa mà là tiếng la của tên côn đồ kia. Nó vừa lấy gậy 3 track quất mạnh vào tay của hắn khiến cho phát bắn kia bị lệch hướng.

- Con m* mày!- tên kia vừa ôm tay vừa đay nghiến chửi. Hắn ta có cảm giác như xương cánh tay của hắn đang lìa ra.

"ÁAAAAAA!"
Lại một lần nữa tiếng la thất thanh của tên khốn nạn ấy vang lên. Nó vừa quất cây gậy của mình vào đầu của tên đó khiến hắn ta ngã ra đất, đầu lõm vào trong và chảy đầy máu. Cũng may Ayden đã chạy đi rồi nếu không cô bé sẽ ngất xỉu khi thấy cảnh này mất.
Nó tiếp tục dùng tất cả sức lực mặc cho tay mình đang bị thương quất vào đầu hắn ta vài cú thật mạnh nữa khiến cho hắn chết ngay tại chỗ, thật chất đến cái quất thứ hai của nó tên đó đã chết rồi. Nhưng có lẽ cơn tức giận của nó vẫn chưa nguôi đi được phần nào. Ánh mắt nó hằn đầy tia máu, gương mặt đanh lại đáng sợ, sát khí toả ra ngút ngàn. Kết cục cho kẻ dám lấy mẹ nó ra để chửi như vậy là quá nhẹ nhàng. Quăng cây 3 track dính đầy vết máu dơ bẩn của tên khốn nạn kia sang một bên, nó xé một mảnh vải nhỏ băng tạm thời vết thương lại. Nó lấy điện thoại gọi cho một vài đàn em tới dọn dẹp chiến tích và đem xe đến cho nó. Sau 5', xe đến, nó leo lên xe và phóng thẳng về nơi nó và Ken ở.

——————

- Chị Thiên Băng!- giọng của Ayden và Ari cùng lúc vang lên khi thấy nó vừa bước vào trong nhà.

(Lúc nãy khi Ayden chạy xe đi, cô bé đã đến đây để chờ nó, cô bé gặp được Ari và kể cho Ari nghe toàn bộ sự việc)

- Chị ổn chứ?- Ari chạy đến đỡ nó khi thấy nó bước đi loạng choạng với gương mặt tái xanh, lo lắng hỏi han.
-......- nó chẳng nói lấy một lời nào chỉ đẩy Ari ra, tự thân một mình đi lên lầu. Trước khi bỏ lên lầu nó không quên đi khí chất lạnh lùng của nình để dặn dò hai người kia:
- Hai cô mà hé răng kể cho ai khác thì đừng trách.

> Phòng nó:

Nó đứng trong phòng tắm, bên cạnh là hộp cứu thương, lấy nhíp gắp viên đạn đang ghim trong tay mình qua hình ảnh phản chiếu trong gương. Trán nó nhăn lại, nó đã không may gắp trượt viên đạn và đụng vào chỗ khác của vết thương. Tự làm mọi việc qua gương đã khó vậy mà nó phải làm mọi việc bằng tay không thuận khiến mọi việc khó khăn hơn nữa, nó phải vật vã với vết thương của mình hơn hai tiếng đồng hồ mới có thể lấy viên đạn ra, cầm máu, sát trùng, khâu vết thương lại và băng bó.

———————

"ĐOÀNGG!"

Tiếng súng vang lên, máu từ lưng trái cô chảy ra, ngày một nhiều hơn. Cô ngã xuống, khung cảnh trước mắt chỉ là những thứ mờ ảo rồi tối đen. Tên hôn phu của ả Luli vừa mới bắn Zen.

Tiếng còi xe cấp cứu khuấy động cả một không gian yên tĩnh. Cô đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, sau đó nó, Jun, Mei và Tyl cũng đến và túc trực ở ngoài phòng cấp cứu. Còn về bốn kẻ kia thì đã bỏ trốn sau khi bắn gục Zen, đàn em của bọn chúng đã bị đàn em của tụi nó diệt sạch không chừa một tên, căn biệt thự đó cũng đã bị thiêu rụi trong biển lửa.

•1:30 pm

Tính đến bây giờ đã ba tiếng trôi qua khi cô nằm trong phòng phẫu thuật và cuộc phẫu thuật vẫn chưa có dấu hiệu xong. Ai ai cũng lo lắng cho cô, nhỏ đi qua đi lại cầu nguyện cho cô, Tyl ngồi bên cạnh trấn an người bạn thân đang hết sức lo lắng cho cô, tay run lên từng hồi vì lo sợ. Nó ngồi bất động, im lặng không nói một lời nào, gương mặt vô cảm nhìn về khoảng không.

"Tinggg!"
Điện thoại nó có tin nhắn đến, mở lên xem, là của Bin, nhanh chóng bấm đoạn tin nhắn rồi gửi đi.

- Jun! Hãy chăm sóc Zen giúp em. Em sẽ bắt chúng trả giá cho việc đã làm với Zen.- nó bước đến trước mặt Jun, nói, ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn.
- Tay của em đang bị thương, để anh xử lý chuyện này cho.- Jun nói, giọng chắc chắn.
- Khi Zen tỉnh dậy anh sẽ là người nó muốn gặp hơn em. Anh cứ ở đây, Zen tỉnh dậy hãy báo cho em.- nó nói sau đó cầm áo khoác lên rồi rời đi ngay, không để cho Jun nói thêm lời nào nữa.

- Tao nghĩ em ấy đang bị thương đi một mình không ổn đâu. Hay để tao đi cùng em ấy?- anh nói với cậu khi bóng dáng của nó đã khuất đi.
- Không cần đâu. Em ấy biết mình đang làm gì và thực lực của em ấy tới đâu mà.
- Ừ.
- Mày đưa Mei về nhà đi, em ấy ở đây cũng đã lâu chắc mệt lắm, tao ở đây được rồi.- Jun nói với Tyl khi thấy nhỏ đang ngồi tựa đầu vào vai anh.
- Em ổn mà, anh để ở lại đi.- nghe những lời cậu vừa nói nhỏ liền ngồi thẳng dậy, phản bác.
- Anh biết là em lo cho Zen nhưng mà...
- Em đã nói là em ổn mà, anh đừng lo cho em. Dù anh có nói kiểu nào em cũng không về đâu.- nhỏ cắt lời cậu, nói với giọng kiên quyết.
- Haizz... tuỳ em vậy.

———————

- Chào bang chủ, bang phó của K.O.N, thật vui khi được gặp hai người.- tiếng của nó vang lên với giọng điệu giễu cợt và lạnh như băng.
- M...mày là đứa nào? Thả bọn tao ra mau!- giọng tên Đức, bang chủ của K.O.N vang lên đầy phẫn nộ, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn nó đang từ từ tiến lại gần mình.

"AAAAAAAA..."

Tên Đức la lên thất thanh vì vừa bị nó đâm một nhát ngay vai. Nó rút dao ra và kề vào cổ tên đó, giọng nguy hiểm hỏi:
- Mày muốn tao thả ra thì tao sẽ thả sao?
- Mày...
- Câm miệng nếu không muốn đầu lìa khỏi cổ!- nó cảnh cáo tên đó, mặt đầy sát khí, ấn chiếc dao trên tay mình vào cổ hắn ta, khiến cho cổ hắn ta bị cắt một vết khá sâu.
Máu từ vết đâm trên vai và vết cắt ngay cổ chảy ra ngày càng nhiều, mùi tanh của máu bắt bầu bốc lên, xộc vào mũi nó khiến nó nhăn mặt khó chịu và tránh xa hắn vài bước.

- Mùi máu còn không ngửi được mà đòi giết bọn tao sao? Quả là nực cười! Hahaaaaaa...- Tài, bang phó của K.O.N thấy hành động của nó liền lên tiếng giễu cợt, cười ha hả đắc ý.

"Phập!"
Chiếc dao trên tay nó không cánh mà bay, đích đến là ngay cổ họng của ả Luli. Máu cứ thế mà tuôn ra, ả Lili bị trói kế bên gào lên thảm thiết, nước mắt nước giàn dụa. Hai tên kia thì mắt trợn to hết cỡ lên nhìn Luli đã chết ngay tại chỗ mình bị trói.
Nó tiến đến trước xác ả Luli, rút chiếc dao ở cổ họng của ả ra khiến máu tuôn ra dính đầy người nó. Gương mặt vô cảm, đáng sợ của nó giờ đây trông đáng sợ hơn gấp bội lần vì những vết máu dính đầy trên mặt nó. Bước đến trước mặt tên vừa giễu cợt nó lúc nãy, chỉa mũi dao vào cổ họng hắn ta, ánh mắt vô hồn lạnh lẽo xoáy thẳng vào hắn ta, nhếch mép đầy nguy hiểm và... chiếc dao găm thẳng vào cổ họng tên đó.

- KHÔNGGGGGGGG...! SAO MÀY DÁM LÀM VẬY VỚI EM TAO HẢ CON CH*?!- tên Đức gào lên, vùng vẫy cố thoát ra, nhìn nó đầy phẫn nộ.
- Tao còn làm được hơn thế đấy...- nó nhếch mép cười rồi nói, xoay người di chuyển về nơi ả Lili đang bị trói.

- Xin cô...hãy tha cho tôi... là tên Tài đã bắn bạn cô...tên đó đã trả giá rồi...xin cô...cô hãy tha cho tôi đi...- ả nhìn nó với ánh mắt van xin, mặt tái xanh, người run lên từng hồi, khóc lóc cầu xin nó tha mạng cho mình.
- Mày yên tâm... tao không để mày chết sớm vậy đâu. Tao sẽ cho thằng hôn phu của mày chứng kiến cảnh mày sống không bằng chết...- nó nói, chất giọng lạnh lùng đến đáng sợ.
- MÀY KHÔNG ĐƯỢC ĐỤNG ĐẾN EM ẤY! NẾU KHÔNG TAO SẼ GIẾT MÀY!- tên Đức gào lên, vùng vẫy không ngừng, ánh mắt nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
- Xem ra thằng hôn phu của mày rất thương mày nhỉ? Để xem hắn ta sẽ làm gì tao?- phớt lờ những gì tên Đức gào thét bên kia, nó nở một nụ cười đầy ẩn ý nhìn ả rồi nói.
- M...mày định làm gì tao hả?!
Nó chẳng thèm trả lời ả, nhếch mép một cái rồi bỏ đi. Sau khi nó rời đi được một phút ngay lập tức có bốn người áo đen vào trong đưa ả Lili và tên bang chủ K.O.N đi nơi khác.

>Biệt thự nơi nó và hắn ở:
•4:30 pm

Nó bước vào nhà, trên người dính đầy máu khiến cho Ari được một phen hoảng hồn. Sau khi biết chắc nó không bị gì cô bé mới thở phào nhẹ nhõm. Nó bỏ lên phòng, lấy điện thoại gọi cho Jun để hỏi tình hình Zen, may mắn cuộc phẫu thuật đã thành công, nhưng chưa biết khi nào cô sẽ tỉnh, cô đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Vì còn nhiều việc phải giải quyết nên nó đã nhờ Jun trong coi Zen giúp mình, tối nó sẽ vào thăm cô ngay.

Khẽ thở dài một cái, nó để điện thoại sang một bên rồi đi tắm, mùi tanh của máu đeo bán trên người khiến nó không chịu nỗi nữa rồi. Sau gần một tiếng đồng hồ gột rữa máu tanh ra khỏi người cuối cùng nó cũng bước ra, trên người là chiếc đầm dây màu trắng dài ngang gối. Bước đến lấy hộp bông băng đang để ở trên bàn, nó bắt đầu băng bó lại vết thương trên cánh tay mình.

"Cốc!Cốc!Cốc!"
Tiếng gõ cửa phòng nó vang lên làm gián đoạn công việc băng bó của nó.
Nó đi ra mở cửa, là Ari.

- Chuyện gì?- nó hỏi, giọng lạnh.
- Em mang bữa tối lên cho chị ạ.
- Không cần.
- Nhưng bác Kim nhờ em mang lên cho chị.
- Bác Kim?
- Bác ấy lúc khoảng ba giờ có ghé đến thăm chị nhưng chị không có nhà. Bác đã đưa đồ ăn tẩm bổ cho chị và nhờ em đưa cho chị ăn ạ.- Ari kể lại cho nó nghe.
-.....Được rồi. Đưa cho tôi.- nó im lặng một lúc rồi cũng lên tiếng.
- Nhưng ta của chị đang bị thương... hay để em giúp chị đem vào nhé?- Ari rụt rè đề nghị.
Nó không nói gì, đứng né sang một bên để Ari vào. Đặt mọi thứ xuống bàn xong xuôi Ari liền lấy thứ gì đó trong túi ra và đưa cho nó, nói:
- Bác Kim còn nhờ em đưa lá thư này cho chị nữa ạ.
- Cảm ơn.- nó cảm ơn Ari rồi nhận lấy lá thư từ Ari.
- Chị có cần em giúp chị băng bó vết thương không?- Ari nói sau khi để ý thấy vết thương trên tay nó chưa băng bó xong.
- Không cần. Cảm ơn.
- Vâng ạ... chị có gì cần em giúp cứ gọi cho em nhé! Bây giờ em xuống nhà đây ạ.- Ari nói sau đó đi xuống nhà.

Sau khi cô bé rời đi hẳn, nó mở lá thư của bác Kim ra đọc:

"Gửi Thiên Băng,
Đã lâu rồi bác chưa được gặp con nên hôm nay bác đến nhưng không may con không có nhà. Lần khác bác ghé nhé.
Bác biết cháu ra ở riêng sẽ không chịu ăn uống đầy đủ và vùi mình vào công việc nên bác đã chuẩn bị vài món tẩm bổ cho con. Bác biết con không thích ăn nhưng mong con hãy cố ăn nhé, một chút cũng được.
Con phải chú ý sức khoẻ của mình, đừng làm việc quá sức! Con mà đổ bệnh bác sẽ buồn lắm đấy.
Bác chỉ biết nói đến đây thôi, chúc con luôn vui vẻ và hạnh phúc nhé.
QG. Kim."

Gấp lá thư lại, trên môi nó bất giác nở một nụ cười thật nhẹ nhàng. Cất lá thư đi, nó lấy điện thoại và gọi cho bác Kim nhưng có lẽ bác bận việc rồi nên không bắt máy của nó. Cất điện thoại đi, nó tiếp tục việc băng nó vết thương của mình, xong xuôi nó chuyển sang ăn tối. Tuy nó chỉ ăn hết một nửa nhưng có thể thấy nó trân trọng món ăn mà bác Kim nấu như thế nào. Dọn dẹp mọi thứ, nó lấy máy tính ra làm việc.

•8:00pm
Cất máy tính vào, nó thay một bộ đồ khác: áo thun trơn trắng, khoác ngoài là áo khoác Jeans đen, chân mang quần jeans đen rách gối. Chân mang đôi Nike trắng đen. Tóc buộc đuôi ngựa mang thêm chiếc khẩu trang y tế màu trắng để che đi gương mặt mình. Nó xuống nhà lấy xe chạy đến bệnh viện nơi cô đang nằm.

>Bệnh viện:

- Nó thế nào rồi anh?- nó hỏi Jun khi thấy Jun đang ngồi cạnh giường bệnh.
- Bác sĩ nói tình hình của em ấy tiến triển khá tốt, có lẽ sẽ sớm tỉnh dậy thôi.- cậu nói.
- Anh đã ăn gì chưa?- nó hỏi.
- Anh cảm thấy không đói.- cậu nói sau đó nở một nụ cười gượng gạo.
- Anh đi ăn đi. Em canh chừng Zen.- nó khẽ nhăn mặt rồi nói.
- Không sao đâu. Anh ổn mà.
- Zen biết sẽ không thích đâu. Anh đi đi.
- Nhưng...
- Anh đi đi.
- Được rồi...Anh sẽ quay lại sớm.- cậu bất lực đồng ý, sau đó rời đi.

• 30' sau
Jun hiện tại đã quay trở lại bệnh viện, trên tay có mang theo vài thứ cần thiết.

- Thiên Băng em về nghỉ ngơi đi, anh ở lại được rồi.- cậu nói.
Nó đang ngồi nhìn Zen nghe được giọng cậu liền quay lại, có lẽ lúc nãy cậu quay lại nó không biết.
- Em không sao.
- Em về nghỉ ngơi đi. Anh nhớ không nhầm thì Zen có kể với anh là em không thích bệnh viện mà phải không?
- Em ổn.
- Ổn mà ngồi mang khẩu trang kín mít vậy hả? Mau về nhà nghỉ ngơi lẹ đi, nếu em có mệnh hệ gì Ken nó đánh anh chết.- Jun nói, nửa đùa nửa thật.
- Nhưng...
- Nhưng nhị cái gì? Mau về đi! Ở đây có anh rồi.
-...Vâng. Nhờ anh chăm sóc Zen giúp em.- sau một vài phút im lặng nó đành đứng lên chuẩn bị về.
- Đó là nghĩa vụ của anh mà. Em về cẩn thận.- Jun cười, nói.
- Vâng.- nó đáp sau đó chào cậu rồi rời khỏi bệnh viện.

"Thiên Băng dạo này thay đổi nhiều quá... Còn em thì sao, Di Di...?"

——————
Nó về đến nhà cũng đã gần chín giờ, thay đồ rồi lấy laptop ra tiếp tục làm việc, đến khoảng hai giờ sáng hôm sau nó mới cất laptop vào rồi đi ngủ. Vì quá mệt nên nó đã chìm ngay vào giấc ngủ sâu ngay sau vài phút.

•3:00 am

"Cạchh!"
Cửa phòng nó mở ra, một hình dáng quen thuộc bước vào, tiến lại gần chiếc giường nơi đó đang nằm ngủ. Tuy chỉ có ánh đèn ngủ mờ ảo nhưng có thể thấy thấy rõ những vết bầm tím đầy rẫy trên người nó cùng với vết thương được băng bó kỹ lưỡng ngự trị trên cánh tay nó. Vuốt lấy mái tóc nó một cách nhẹ nhàng nhất có thể để nó không thức giấc, người đó đặt một nụ hôn lên trán nó rồi đứng dậy, kéo chăn đắp lại cẩn thận cho nó sau đó đi ra ngoài.

End chap.

Xin chào các bạn,
Đầu tiên Kori thành thật xin lỗi vì đã lâu rồi không đăng chap mới, Kori sẽ không đưa ra lý vì trước giờ Kori đã có quá nhiều lý do rồi, Kori nghĩ điều này sẽ khiến các bạn cảm thấy khó chịu nên Kori chỉ biết xin lỗi mọi người thôi.
Thứ hai là Kori muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người vì đã luôn ủng hộ, theo dõi truyện của Kori.
Thứ ba, Kori muốn chúc các bạn năm mới vui vẻ, hạnh phúc, bình an bên gia đình, người yêu, đạt được nhiều thành tích trong học tập lẫn công việc...
Kori.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status