Thiên thần lạnh lùng mang gương mặt của ác quỷ

Chương 76


•7:30 am

Nó khẽ cựa mình rồi tỉnh giấc, không hiểu sao nó có cảm giác như lúc sáng sớm hắn đã ôm nó ngủ nhưng nó lại không tài nào mở mắt ra để xem được vì quá mệt. Cái mùi hương quen thuộc của hắn cũng còn phảng phất ở trên người nó nhưng sau khi suy nghĩ một lúc nó lại lắc đầu phủ nhận rồi đứng dậy, đi làm vệ sinh cá nhân.
Nhìn cơ thể đầy vết bầm tím của mình trong gương nó chỉ biết thở dài, nó chỉ ngã từ giữa cầu thang lầu ba xuống giữa cầu thang lầu một thôi mà sao bầm tím đủ chỗ vậy? Chán nản đi thay quần áo, nó ra ngoài với chiếc áo sơmi trắng size rộng, cột ở cổ chiếc khăn đỏ để che đi vết bầm tím, mang chiếc quần jeans đen, chân mang đôi dép đen trong nhà, tóc được cột cao.
Nó mở cửa chạy xuống lầu nhưng không biết mắt mũi nó để chỗ nào mà lại tông vào ai đó đang đi lên. Cũng hên cho nó người đó giữ nó lại kịp nếu không nó lại ngã cầu thang lần hai và kéo theo người kia luôn rồi.

- Đi đứng vậy sao? Không thấy người đầy vết thương rồi hả?- giọng nói quen thuộc vang lên, chứa đầy vẻ trách móc.
Nghe được giọng nói đó, nó ngước mặt lên nhìn, là hắn, nó đoán không sai mà.

- Làm gì nhìn anh ghê vậy? Nhớ anh lắm sao?- hắn ghẹo nó khi thấy nó nhìn mình, miệng nở nụ cười ấm áp.
Hắn vừa dứt lời cũng là lúc mặt nó đanh lại, đá vào chân hắn một cái rồi rời khỏi vòng tay hắn.
- Sao đá anh?- hắn mặt nhăn nhó nhìn nó, oan ức hỏi.
Có chẳng thèm trả lời, liếc hắn một cái rồi bỏ xuống lầu.
- Nè đi đâu vậy?

- Thiên Băng! Sao lơ anh?

- Trả lời anh đi chứ!

- Nè...

-.....- cứ thế hắn lẽo đẽo sau lưng nó hỏi liên hồi mặc cho nó không trả lời dù chỉ một câu.

- Sao tự nhiên dừng lại đột ngột vậy? Lỡ anh tông trúng vào em sao?- hắn phàn nàn khi nó vừa bước xuống bậc thang cuối cùng đã dừng lại.
- Im được chưa?- nó quay lại nhìn hắn, ánh mắt tức giận, hỏi với giọng lạnh lùng.
- Vẫn chưa. Em đã trả lời anh câu nào đâu.- hắn lắc đầu rồi nói.
Nhận được câu trả lời của hắn khiến nó càng bực hơn, liếc hắn thêm một cái nữa, nó bỏ ra sofa ngồi nhưng hắn lại tiếp tục đi theo ngồi ngay bên cạnh nó.

- Thiên Băng có nhớ anh không?- hắn kéo người nó quay về phía mình, lấy hai tay nhéo má nó, hỏi.
-.....- nó nhìn hắn, chẳng nói chẳng rằng, lấy tay đánh thật mạnh vào đầu hắn một cái rồi gỡ tay hắn ra khỏi má của mình.
- THIÊN BĂNG! SAO ĐÁNH ANH ĐAU VẬY HẢ?- hắn lấy tay ôm đầu, quát lên.
Nó vẫn giữ nguyên chủ nghĩa im lặng, khoanh tay trước ngực, nhìn hắn đầy thách thức. Tất nhiên khi hắn nhận được ánh nhìn thách thức đó của nó không thể nào mà ngồi im được, tiếp tục nhéo hai má của nó, phàn nàn:
- Em hư quá rồi! Là ai dạy hư em vậy hả?
Nó giơ tay lên định đánh hắn cái nữa nhưng bị hắn giữ tay lại nên không đánh được.
- Lại định đánh anh nữa? Một lần quá đủ rồi nha!- hắn ấm ức lên tiếng.
Mặc kệ hắn ấm ức ra sao nó giật tay của mình ra khỏi tay hắn rồi nắm lấy cổ áo hắn rồi đẩy hắn ra phía sau. Vì hành động quá bất ngờ của nó khiến hắn không phản ứng kịp cứ thế mà ngã người xuống ghế mặc cho ai đó đang được nước làm tới ngồi lên người mình.

- Em làm gì vậy? Đang định đánh anh hay gì?- hắn hỏi nó, miệng cười cười như muốn chọc tức nó thêm.
Tuy là hắn đang cố tình trêu ghẹo nó nhưng vẫn không quên đưa tay lên giữ cổ áo của nó lại để tình trạng hớ hênh không đáng có không xảy ra.

- Anh muốn chọc tức tôi?- nó hỏi hắn, giọng lạnh tanh, ánh mắt phẫn nộ nhìn hắn, tay siết chặt cổ áo hắn hơn.
- Không có. Anh chọc tức em làm gì? Chọc em giận nữa thì khổ lắm.- hắn trả lời, giương bộ mặt ngây thơ vô tội ra nhìn nó.
- Anh điên hay sao hả?- nó gắt lên, ánh mắt nhìn hắn vẫn không hề thay đổi.
- Quá đáng nha! Sao lại chửi anh điên? Là do anh nhường nhịn em nhiều quá nên giờ làm tới hả?- hắn bực mình lên tiếng.

Rõ ràng là nó quá đáng, hắn về không vui hay hỏi thăm gì thì thôi đằng này hết đánh rồi đến chửi hắn. Hắn nhịn nó nãy giờ rồi, giờ không nhường nhịn gì hết. Còn nó, bình thường nó là người kiềm chế cảm xúc rất tốt nhưng không hiểu tại sao hôm nay khi nhìn thấy vẻ mặt nhây nhây và hành động kỳ lạ của hắn khiến nó phát bực lên và chỉ muốn đánh hắn một trận cho bỏ ghét.

- Rồi sao hả?- nó siết cổ áo hắn, nghếch mặt lên tỏ vẻ đắc thắng nhìn hắn, hỏi với giọng thách thức.
- Là do em thách thức anh đấy!

Hắn vừa dứt lời cũng là lúc hắn bất ngờ ngồi dậy. Hành động đó đã khiến cho con người nãy giờ yên vị trên bụng hắn mất đà mà ngã ra sau. Nhưng cũng may cho nó, hắn còn chút lòng tốt nên đã đưa tay đỡ rồi ôm trọn lấy người nó nên nó không ngã ra ghế. Tình hình bây giờ là nó đang ngồi trên đùi hắn, tay để trên ngực hắn, còn hắn thì ôm ngang eo nó, mặt đối mặt, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài cm.

- Còn thách thức anh nữa không?- hắn hỏi nó, vẻ mặt đắc ý không thể nào không hiện lên trên gương mặt hắn.
-.....- nó không thèm trả lời hắn, quay mặt về hướng khác.
- Sao lại quay mặt đi? Quay lại đây anh nè.
Nó vẫn không lên tiếng, nhất quyết không quay lại nhìn hắn.
- Haizz...- hắn bất lực thở dài, Thiên Băng quả là không nghe lời chút nào cả.
Nghe tiếng hắn thở dài, nó mặc kệ, vẫn ngoan cố không quay lại. Sau khoảng sáu, bảy phút, nó quay lại nhìn hắn, cổ nó đang mỏi nhừ cả ra, không thể nào giữ im một kiểu được nên nới chịu quay lại.

- Chịu quay lại rồi hả? Chắc mỏi cổ rồi chứ gì?- hắn thừa biết lý do nó quay lại rồi nhưng vẫn muốn trêu ghẹo con mèo khó chịu kia thêm một chút nữa nên đã cố tình hỏi, tay chọt chọt vào má nó.

Mặt nó thay đổi biểu cảm ngay lập tức khi nghe hắn hỏi, chẳng nói gì mà chỉ giật lấy tay đang chọt má mình của hắn cắn cho một phát đau điếng ở cổ tay.

"Aa~" hắn mặc dù bị cắn đau lắm nhưng vẫn không dám la lớn mà chỉ khẽ a một tiếng nho nhỏ vì không muốn con người vừa cắn mình một phát ngon lành kia bị giật mình.

Quăng tay hắn sang một bên nó tiếp tục quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn hắn nữa. Chắc là hết mỏi cổ rồi đây mà.

- Giận rồi hả?- hắn đưa mặt mình đối diện mặt nó rồi hỏi.
-.....- im lặng.
- Cắn anh đau vậy mà giận anh sao? Đáng lý ra người giận phải là anh mới đúng chứ- hắn lại hỏi.
-.....- vẫn im lặng.
- Đừng giận anh nữa mà bé...

"Bốpp!" Một cú đánh như trời giáng vừa hạ cánh xuống đầu của hắn khiến cho hắn tạm thời chưa nhận thức được việc gì vừa mới xảy ra.

- Đừng có gọi tôi là bé đồ khốn!
- Đồ khốn? Anh đã làm gì em đâu sao em chửi anh như vậy?!- hắn ấm ức.
-.....
- Thiên Băng à... anh thật sự không biết gì hết mà...- hắn kéo nhẹ tay áo nó, nói. Nhìn mặt hắn trông vừa tội vừa đáng yêu hết sức.
-....Tự mà xem! - nó quăng điện thoại của mình có chứa những tấm ảnh mà nó được gửi cho hắn, nói với giọng vô cảm.
Cầm điện thoại lên, nhìn vào những tấm hình, trán hắn khẽ nhăn lại nhưng sau đó lại dãn ra ngay tức khắc, miệng nở nụ cười vui vẻ, hỏi nó:
- Là do cái này nên em mới vậy hả?
-.....
- Ghen hả bé?- hắn hỏi, giọng điệu như đang muốn trêu chọc nó.

"Bốpp!" Và lại một cú đánh giáng xuống đầu hắn. Nó nắm lấy cổ áo hắn, ánh mắt chứa đầy phẫn nộ, cái miệng xinh xinh kia bắt đầu hoạt động hết công suất:

- Đồ khốn! Anh bảo đi tìm sợi dây chuyền cho tôi mà anh lại bỏ qua London không nói tiếng nào, làm tôi phải đợi anh. Qua đó còn thân mật với gái đến mức tìm được sợi dây cũng không gửi cho về cho tôi. Rồi còn bị người khác chụp lại khoảnh khắc thân mật với gái gửi về để cho Zen vì mấy việc vớ vẩn này mà qua tận bên đó hả? Tên khốn! Sao không đi luôn đi? Và cũng đừng có gọi tôi là bé nữa tên khốn này!
-....Sao đi luôn được? Khi nhận được tin nhắn của bé anh đã phải cố gắng xong hết mọi việc trong thời gian ngắn nhất để có thể về đây gặp bé đó.- hắn sau khi nghe nó trách móc im lặng một lúc rồi mới lên tiếng, chất giọng trầm ấm, hai tay ôm lấy eo nó.
- Đã nói là đừng có gọi tôi là...
- Bé nhớ anh không hử?- hắn cắt ngang lời nó, hỏi, giọng điệu mong đợi, miệng nở nụ cười ấm áp nhìn nó.
- Không!- khác như mong đợi của hắn, câu trả lời đầy phũ phàng đã được thốt ra từ miệng nó.
- Rõ ràng nhắn tin bảo nhớ anh mà!Còn bảo anh về sớm nữa! Anh còn giữ tin nhắn đó. Có cần anh đưa cho xem không?- hắn không hài lòng với câu trả lời của nó, phân bua.
- Vì cái này thôi!- nó giơ điện thoại của mình lên và lạnh lùng nói.
- Bé lừa anh hả? Mà không sao! Không cần biết có nhớ anh hay không, anh nhớ bé là được rồi.- hắn ban đầu có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng mặc kệ, ôm chặt lấy nó.
- Thả r...
- Ngồi im cho anh ôm đi. Thời gian qua anh đã rất nhớ bé đó.- hắn cắt ngang lời nó đồng thời ôm chặt nó hơn để cho nó không còn vùng vẫy nữa.
- Không phải lúc sáng sớm đã ôm rồi còn gì?- nó hỏi, giọng tuy có vẻ lạnh nhưng vẫn ngồi im để cho hắn ôm, không những vậy nó còn vòng tay đáp lại cái ôm của hắn, cằm tựa lên vai hắn.
- Mới chỉ ôm có chút thôi, anh vẫn còn muốn ôm bé nhiều lắm.
- Đừng có gọi em là bé! Không vui chút nào cả!- nó nói, giọng có chút khó chịu.
- Rồi rồi...không gọi là bé nữa...khó khăn ghê!


- Cảm ơn anh vì đã tìm sợi dây...- sau vài phút im lặng, nó bỗng dưng lên tiếng nói, tuy rất nhỏ nhưng hắn vẫn có thể nghe được.
- Anh đã nói sẽ tìm cho em mà, không cần cảm ơn anh đâu...- hắn mỉm cười nhẹ nhàng rồi đáp, hôn nhẹ lên mái tóc nó.

Cuối cùng, sau một hồi đánh nhau, chửi nhau, thân mật với nhau thì cuối cùng cũng đã đến giờ chất vấn của hắn. Để phòng hờ việc nó trốn thoát, hắn vẫn giữ nó ngồi trên đùi mình, tay ôm chặt eo nó.

- Tại sao trong suốt thời gian anh bên London gọi hay nhắn tin gì cho em em cũng không trả lời vậy hả?
- Không nhớ điện thoại ở đâu.
- Rồi sao người lại gầy đi như vậy?
-.....- im lặng.
- Trả lời anh!
- Ăn ít, ngủ ít, làm việc nhiều.- nó trả lời, tuy ngắn gọn nhưng đầy đủ tất cả những gì hắn muốn biết.
- Người tại sao bị bầm tím nhiều như này?- hắn vừa nói vừa chỉ vào vết bầm ở hai tay nó.
- Ngã cầu thang.
- Tại sao ngã?
- Đỡ người.
- Bôi thuốc chưa?
-.....- không nói chỉ lắc đầu.
- Còn tay sao bị thương?
- Bị bắn.
- Sao lại không cẩn thận gì hết vậy hả?!
- Cứu người.
- Haiz... Đi ăn sáng đi đã, anh sẽ xử lý em sau.- hắn khẽ thở dài rồi nói.
- Em không m...
- Đừng có mà ý kiến!- hắn lại một lần nữa cắt ngang lời nó, nói với giọng đầy nghiêm nghị.
-......- im lặng.
- Giờ muốn tự đi hay anh bế đi?- hắn lên tiếng hỏi khi thấy nó không có ý định di chuyển.
Tiếp nhận được câu hỏi, nó không nói một lời nào, tự động đứng dậy, tiến vào bếp và ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn. Hắn thấy vậy cũng vui vẻ theo sau. Bữa ăn của hai người họ đang diễn ra rất êm xuôi cho đến khi nó đặt dao nĩa xuống khi chỉ mới ăn được 1/3 phần ăn.

- Sao không ăn nữa? Không hợp khẩu vị sao?- hắn cau mày nhìn nó, hỏi.
- Em no rồi.- nó nói đồng thời đứng dậy chuẩn bị rời khỏi bàn ăn.
- Ngồi xuống cho anh!
- Em đã no rồi!- nó nhăn mặt, nói với giọng khó chịu, vẫn không có ý định ngồi xuống.
- Đừng có để anh nhắc lại lần nữa.- hắn nói, chất giọng lạnh hẳn đi, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
Nó bất lực ngồi xuống, mặt chẳng mấy vui vẻ, nhìn hắn với ánh mắt chứa đầy vẻ khó chịu.

- Đừng có nhìn anh nữa! Mau ăn nhanh đi.- hắn nói, giọng như ra lệnh.

Nó tuy rất không hài lòng nhưng vẫn phải bất đắc dĩ ngồi ăn hết phần ăn của mình. Nhìn gương mặt nó vừa nhăn nhó vừa nuốt trôi từng miếng thức ăn một cách khó khăn như đang nuốt gai khiến hắn không khỏi bật cười, cười chán chê hắn mới lên tiếng:
- Em ăn sáng thôi mà sao mặt khó coi thế hả?
-.....- nó chẳng thèm trả lời cũng chẳng thèm liếc nhìn hắn lấy một cái mà chỉ lẳng lặng ngồi ăn.
- Em không cần ăn nữa đâu...
Nghe được câu nói của hắn nó lập tức đặt dao nĩa xuống bàn rồi đứng dậy mà không cần biết hắn đã nói xong chưa. Đang định chạy lên lầu thì nó bị lời nói của hắn cản lại:
- Anh đã nói xong đâu! Em có thể không ăn nữa nhưng em phải uống hết ly sữa này.- hắn vừa nói vừa nở nụ cười, tay đẩy ly sữa từ chỗ mình sang chỗ nó.
Nó đưa ánh mắt đầy tức giận nhìn hắn, sao mà con người trước mắt nó bây giờ đáng ghét thế không biết? Nhìn là chỉ muốn đánh cho vài phát.

- Ánh mắt gì đó hả?- hắn hỏi, mặt tỏ vẻ không hài lòng.
- Đáng ghét!- nó lạnh lùng thốt ra hai chữ, liếc hắn một cái rõ sắc rồi quay lưng chạy lên phòng khoá cửa lại.
- Gì?!... Đáng ghét?!...THIÊN BĂNG EM BƯỚC XUỐNG ĐÂY MAU!- hắn ngồi ngây ngốc một lúc thì cũng đã tiếp nhận được tất cả sự việc vừa diễn ra, không khỏi bực tức mà quát ầm lên, gương mặt hết sức u ám.
Mặc dù hắn đã cố hết sức quát lên để cho con người kia ngoan ngoãn đi xuống nhưng rất tiếc, phòng nó cách iâm, hắn có quát to hơn hay dùng loa thì nó cũng chẳng nghe đâu.

"Triệu Hoàng Thiên Băng em được lắm! Chờ đó!"

End chap.

P/s: Tự nhiên Kori nổi hứng muốn viết gì đó thật ngọt ngào, sau bao ngày suy nghĩ cũng ra được chap này. Tuy nhiên ngọt lúc này thôi, không chắc sau này sẽ ngọt như thế đâu nhé!
Kori.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 32 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status