Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 101: Tôi muốn nghe em nói muốn



Chương 101: Tôi muốn nghe em nói muốn

“Tạ Liên, qua đây, kêu một tiếng cho cậu Lý nghe nào, tôi muốn nghe em kêu cậu Lý, em muốn anh” Lý Dạ Lạc giơ tay lên, dùng cổ tay lau đi lớp mồ hôi trên trán Đông Kỳ Anh.

Đôi môi cô run rẩy, muốn nói gì đó nhưng có vẻ đang kiềm chế bản thân, không để mình nói ra.

Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy cả người mình như lả đi, bắt đầu bất giác run rẩy.

Rõ ràng thân thể đang kháng cự Lý Dạ Lạc, nhưng giờ phút này ngay cả sức lực bóp chết một con kiến cô cũng không có.

“Bây giờ không kêu thì lát nữa cũng đừng cầu xin tôi!” Lý Dạ Lạc cười một cách dâm loạn.

Bây giờ thân thế Đồng Kỳ Anh mềm nhũn, đến cả cử động ngón tay cũng khó khăn chứ đừng nhắc tới việc phản kháng Lý Dạ Lạc.

Lý Dạ Lạc cúi người, cúi mặt sát vào Đồng Kỳ Anh, hơi thở của anh ta phả lên mặt cô, khiến không khí thêm phần mờ ám.

Khoảng cách nguy hiểm như thế, Đồng Kỳ Anh cố hết sức mở miệng, giọng nói đã bắt đầu lắp bắp: “Đừng, đừng đụng vào, tôi.. ˆ “Tạ Liên, để tôi xem dáng vẻ em thế nào đi nào, tôi cũng không muốn mình lên thành một con khủng long đâu.. “

Lý Dạ Lạc giơ tay lên, vừa định gỡ mặt nạ lông vũ trắng trên mặt Đồng Kỳ Anh, đột nhiên “Đoàng”một tiếng khiến anh ta trợn to mắt rồi khép lại, giống như đã chết vậy, đặt hết sức nặng toàn thân lên người Đồng Kỳ Anh.

Trái tim Đồng Kỳ Anh đang treo lơ lửng giữa không trung, trong tâm mắt mơ hồ xuất hiện một bóng người, khuôn mặt của đối phương khiến cô cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Sức nặng trên người cô bỗng giảm bớt, sau đó cả người nhẹ bẫng.

Có người bể cô lên từ trên giường.

Đồng Kỳ Anh yếu đuối tê liệt trong ngực người này, trong đầu nhớ lại cảm giác được Phó Quân Bác ôm vào lòng.

Tại sao cô lại hoài niệm cảm giác ấy vào giờ phút này như thế?

Cảm giác vừa ấm áp lại an toàn.

Là Phó Quân Bác ư?

Cô rất nhớ, rất nhớ Phó Quân Bác…

Phó Quân Bác…

Anh về rồi, có đúng không?

Sau này…

Em không muốn anh rời khỏi nhà nữa, có được không?

Có thể để cô buông thả một lần không?

Phó Quân Bác…

Em thật sự rất nhớ anh…

“Tạ Liên? Tạ Liên! Em tỉnh lại đi!”

Không biết qua bao lâu, Đông Kỳ Anh như loáng thoáng nghe thấy giọng nói lo lắng của Phó Quân Bác.

Đồng Kỳ Anh chậm rãi mở mắt, trong tâm mắt xuất hiện một gương mặt đẹp trai giống Phó Quân Bác.

Thật sự là Phó Quân Bác ư?

Chồng của cô… Về rồi?

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

May anh nhận ra kịp thời, nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Lý Dạ Lạc quả nhiên sẽ không từ bỏ ý định với “Tạ Liên”!

Mày kiếm của Phó Quân Tiêu hơi nhăn, bế Đồng Kỳ Anh từ trên giường lớn lên, trước khi đi anh còn đạp mạnh vào người Lý Dạ Lạc.

Thằng bỉ ổi này!

Thiếu đánh chứ gì!

Bây giờ anh cứu “Tạ Liên” quan trọng hơn, chờ lát nữa lại phái người qua xử lý tên Lý Dạ Lạc này.

Sau khi Phó Quân Tiêu gọi điện cho Nhiên Hoàng Minh xong, Nhiên Hoàng Minh đã lái xe đến trước của “Dạ Hoặc” chờ anh.

Nhiên Hoàng Minh thấy trong ngực Phó Quân Tiêu ôm Tạ Liên đó, vội xuống khỏi ghế lái, giúp Phó Quân Tiêu mở cửa xe, cũng trêu chọc nói: “Anh trai lạnh lùng, cậu còn trực tiếp hơn tôi đó “Bớt nói nhảm đi! Lái xe!” Phó Quân Tiêu tức giận gầm nhẹ một tiếng, ôm Đồng Kỳ Anh ngồi vào trong xe.

Nhiên Hoàng Minh nhún vai, không thể không trở lại ngồi vào ghế lái làm tài xế cho hai người họ.

Thân thể Đồng Kỳ Anh đã nóng đến mức không thể nóng hơn, cô ngồi trên dùi Phó Quân Tiêu, rúc vào ngực anh, bàn tay nhỏ bé không chịu yên, cứ vuốt ve trên ngực anh.

Xuyên qua một lớp áo sơ mi mỏng, cô chỉ cảm thấy người anh rất mát, cơ ngực lớn, sờ rất thoải mái.

Đêm ấy, một cái tát của cô đã thức tỉnh anh.

Cho nên bây giờ, lúc anh đối mặt với cô, còn tỉnh táo hơn trong quá khứ nhiều.

Cô không phải “Hoài Lan”, cho nên anh không thể có ý nghĩ không yên phận với cô.

Phó Quân Tiêu cứ hết lần này tới lần khác cảnh cáo trong lòng mình, Phó Quân Tiêu anh không phải thăng đàn ông tồi, không phải loại đàn ông tồi gặp cái đã yêu!

Cô gái anh yêu là “Hoài Lan”!

Cho nên cho dù Đồng Kỳ Anh có vuốt ve trên người anh thế nào, anh cũng duy trì vô cùng tỉnh táo, quân tử ngồi ôm không làm loạn.

Lông mi của Đồng Kỳ Anh khẽ run, trên cánh mũi toát ra một tâng mồ hôi mịn.

Giờ phút này cô đã hoàn toàn đánh mất lý trí, thậm chí không biết hiện giờ rốt cuộc mình đang làm gì.

€ô cố gảng cần môi, hai tay quàng lên cổ Phó Quân Tiêu, đôi chân thon dài cọ trên người anh, cũng không nói gì, chỉ khó nhịn đói khát mà sáp lại muốn hôn người đàn ông trước mặt này.

Phó Quân Tiêu nghiêng đâu tránh đi nụ hôn của cô, ánh mắt tối tăm không rõ, tiếng hít thở nặng nề hơn vừa rồi một chút, hai tay đặt trên ghế ngồi vô ý năm thành quả đấm.

Bây giờ tứ chi Đồng Kỳ Anh mềm nhũn, sau lưng ướt đâm và quần áo dán sát, dính dính dấp dấp khiến cô vô cùng khó chịu.

Cô nóng quá…

Nóng đến mức khó chịu..

Vì thế cô không vuốt ve cơ ngực Phó Quân Tiêu nữa mà vội vàng tự cởi, ngồi thăng người lên, hai mặt mơ màng, bät đầu tự nhiên cởi bộ váy tiên màu trăng trên người mình.

Đai lưng đã bị Lý Dạ Lạc cởi bỏ từ lâu, bẩy giờ Đồng Kỳ Anh chỉ kéo vào cái, vạt áo rơi xuống như hoa tuyết, cái cổ cô trăng nõn, đôi vai êm dịu, xương quai xanh xinh đẹp, lộ rõ trước mặt Phó Quân Tiêu không sót tẹo nào.

Khi tay cô muốn áo yếm trước ngực, tay anh bỏng giơ lên, năm chặt tay cô, ngăn cản động tác tiếp theo của cô.

Đáy mắt anh vần luôn sâu thảm, thoáng hiện lên vài tơ máu.

Ánh mắt Phó Quân Tiêu khóa chặt trên ánh mặt mơ màng của Đồng Kỳ Anh, tiếng hít thở nặng nề.

Ánh mặt cô và “Hoài Lan” giống nhau như đúc, là y hệt như thế.

Ngay cả thân thế này của cô, cảm giác khi ôm vào trong lòng cũng khiến anh thấy giống với cảm giác khi ôm “Hoài Lan”.

Đồng Kỳ Anh chăm chú nhìn ánh mắt người đàn ông trước mặt, giống như thấy được đôi mät dịu dàng của Phó Quân Bác vậy, mập mờ lại dịu dàng mà hỏi: “Chồng… Anh yêu em không?”

Rõ ràng không muốn lo lăng điều gì, nhưng vấn đề này như một cái gai đâm sâu vào trong trái tim cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status