Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 102: Nhìn kỹ số đo ba vòng



Chương 102: Nhìn kỹ số đo ba vòng

Giờ đây cái gai này cũng trở thành chút lý trí duy nhất của cô.

Phó Quân Bác yêu cô không?

Rốt cuộc có yêu hay không?

Cô thật sự muốn biết câu trả lời từ con tim anh ta.

Bỗng dưng ánh mắt Phó Quân Tiêu sâu không thấy đáy, không kìm nổi lòng mà giơ một bàn tay khác lên, chậm rãi đến gần chiếc mặt nạ lông vũ trắng trên mặt cô kia.

Trong lúc nhất thời, anh rất muốn xem nhan sắc thực sự của cô.

Nhưng ý nghĩ như vậy lại bị anh kịp thời bóp chết từ trong trứng.

Không thể có bất kỳ suy nghĩ nào khác với cô gái này!

Cô gái anh yêu là “Hoài Lan”, anh không thể hai lòng!

Phó Quân Tiêu giơ cái tay kia lên, bất thình lình đập một cái vào sau gáy Đồng Kỳ Anh Trong nháy mắt trước hai mắt Đồng Kỳ Anh biến thành màu đen, không có sức lực ngất đi trong ngực Phó Quân Tiêu.

Sau khi về nhà riêng…

Phó Quân Tiêu nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc cô ấy làm sao thế?”

Nhiên Hoàng Minh nhìn báo cáo kiểm tra trong tay, thở dài trả lời: “Theo kết quả kiểm tra, cô ấy bị người ta bỏ một loại thuốc đá đặc biệt.

Không giống với những loại thuốc bình thường kia, hơn nữa bởi vì liêu hơi nặng nên trong dạ dày đã hấp thụ một ít, nên dẫn đến bây giờ cả người cô ấy không có sức lực, nhưng mà.. “

“Nhưng nhị cái gì?”

“Chờ lát nữa sau khi cô ấy tỉnh lại, thứ cần chính là cái giường này, cùng với một người đàn ông là được. Chỉ cần khiến tất cả thuốc trong người cô ấy tiêu tan thì không sao nữa rồi!” Nhiên Hoàng Minh nhìn Phó Quân Tiêu một cái, vẻ mặt hớn hở nói.

Nhất thời Phó Quân Tiêu nổi gân xanh: “Nhiên Hoàng Minh, tên lang băm nhà cậu!”

“Nếu anh không chịch cô ấy thì để cô ây lại cho tôi là được ngay mà.” Nhiên Hoàng Minh mân mê môi, trong mắt như bùng lên một ánh lửa, ý tứ hàm xúc nhìn người phụ nữ trên giường, lè lưỡi liễm liếm cánh môi, hít hà một tiếng, nói: “Tôi ngửi thấy mùi trinh nữ trên người cô ấy.”

Phó Quân Tiêu trừng mắt nhìn Nhiên Hoàng Minh một cái, lạnh lùng quát: “Cút!”

“OKI Cậu chờ đó!” Nhiên Hoàng Minh không khỏi phì cười, xoay người lấy ra một cái kim tiêm từ trong hộp thuốc, khóe miệng khẽ nhếch, hả hê nói: “Lần này cậu thấy là tôi tới? Hay là cậu tới chịch?”

Phó Quân Tiêu nhìn Nhiên Hoàng Minh, mặt đen lại trong chớp mắt.

Hôm sau…

Khi Đồng Kỳ Anh mở mắt ra lần nữa, trời cũng đã sáng.

Trên trần nhà có treo một chiếc đèn cổ trăm bóng, bốn góc có những đường hoa văn phức tạp màu vàng uốn lợn tô điểm.

Đây là đâu?

Đồng Kỳ Anh nhổm người dậy, có chút nhức đầu mà xoa xoa huyệt thái dương.

Trên người cô đắp một cái chăn tơ tằm màu vàng, giường lớn mềm như lông ngỗng, lớn đến lạ thường.

Bài trí trong phòng đều mang phong cách phỏng theo đồ cổ của hoàng gia châu Âu, sắc điệu nguy nga lộng lẫy, khiến người ta sinh ra một loại cảm giác thời không đan xen.

“Cô gái, cô tỉnh lại rồi! Bữa sáng cho cô đã được chuẩn bị xong rồi”

Ngoài cửa lớn bên kia bức rèm rủ xuống, một người phụ nữ trung niên trong tay bưng một đĩa thức ăn, một tay vén bức rèm lên, bước vào.

Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy người phụ nữ trung niên này rất quen mắt, cố gắng nhớ lại một hồi, cô mới đột nhiên nhớ ra người phụ nữ này chính là giúp việc trong nhà của người đàn ông đã cứu cô lần trước kia.

Cô đã tới đây!

Cho nên đây là…

Nhà của người đàn ông kia!

Đồng Kỳ Anh vô thức sờ lên mặt, sau khi phát hiện mặt nạ của mình không thấy đâu nữa, trong lòng nhất thời thấp thỏm không yên.

Thím Lưu thấy cô tìm cái mặt nạ lông vũ trắng kia, đặt đĩa thức ăn lên cái bàn thấp xong thì mở ngăn kéo của tủ đầu giường lấy ra chiếc mặt nạ lông vũ trắng kia ra, đưa tới.

“Tạ Liên, trông cô xinh đẹp như thế, sao phải đeo cái mặt nạ này vậy?”

Thím Lưu cười đến mức hai mắt híp thành một đường.

Sau khi Đồng Kỳ Anh nhận lấy mặt nạ lông vũ trắng, vội vàng đeo lại vào mặt.

“Tối hôm qua cô ra một thân mồ hôi, trên người toàn là đồ bẩn, cậu chủ kêu tôi tắm cho cô.

Nên tôi mới tháo mặt nạ trên mặt cô xuống” Thím Lưu nhã nhặn dễ gần mà nói.

bà ta đúng là không nhận ra, vị Tạ Liên trước mặt này chính là vợ chưa cưới lần trước cậu chủ dẫn về từ bên ngoài.

Mặc dù thím Lưu không nhận ra Đồng Kỳ Anh, nhưng Đồng Kỳ Anh nhớ thím Lưu.

“Vậy cậu chủ nhà thím đâu?” Đồng Kỳ Anh thăm dò hỏi một câu.

Thím Lưu mỉm cười nói: “Đang ăn sáng dưới lầu với bác sĩ, Tạ Liên có muốn xuống ăn chung với bọn họ không?”

“Không cần, cháu ăn ở trên lầu là được rồi”

Đồng Kỳ Anh lúng túng cúi đầu, làm sao cũng không nhớ nổi tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không khỏi buồn bực nói: “Tại sao cháu lại ở đây?”

Thím Lưu cười nói: “Tôi nghe bác sĩ Nhiên nói cô bị bệnh nên ngất xỉu, là cậu chủ tốt bụng ôm cô về”

“Là như vậy sao!” Đồng Kỳ Anh nửa tin nửa ngờ đáp lại, chẳng lẽ nguyên nhân là vì cô bị sốt chưa khỏi à?

Trong phòng ăn dưới lầu.

Nhiên Hoàng Minh một bên kẹp một miếng thịt vào trong miếng rau xà lách rồi chấm tương, một bên ngẩng đầu đánh giá Phó Quân Tiêu ngồi ở phía đối diện trên bàn dài.

Phó Quân Tiêu tao nhã cắt miếng bánh mì kiểu Pháp trong đĩa, sau đó xiên một miếng nhét vào miệng.

“Này, cậu chäc chản cậu không có cảm giác với cô Tạ Liên trên lâu kia sao?” Nhiên Hoàng Minh không nhịn được trêu chọc nói.

Tối qua nhìn anh gấp đến mức chỉ hận không thể giết luôn anh ta.

“Tôi đã có “Hoài Lan” rồi!” Phó Quân Tiêu lặp lại một lần nữa với Nhiên Hoàng Minh.

Nhiên Hoàng Minh không khỏi bật cười ra tiếng, nói tiếp: “Cậu cứ thừa nhận cậu là đàn ông tôi đi! Một bên giả vờ bày ra dáng vẻ rất sỉ tình với cô vợ sắp cưới kia của cậu, bên này lại thừa dịp vợ chưa cưới của mình ra nước ngoài du lịch mà “xuất quỹ” với một cô gái hát trong bar!”

“Chẳng qua tôi chỉ thấy cô ấy rất giống với “Hoài Lan” thôi” Phó Quân Tiêu lại lân nữa biện minh cho mình.

Nhiên Hoàng Minh không nhịn được chậc lưỡi: “Cậu không cần giải thích, không biết rằng “Giải thích chính là che giấu” sao? Tôi thấy cậu ấy à! Vốn không thích cô vợ chưa cưới đang đi du lịch Hàn Quốc, chơi đến nôi không muốn về đó.

Mà là cô ca sĩ Tạ Liên đang näm trên tầng nhà cậu kìa!”

“Cậu muốn ra biển?” Phó Quân Tiêu không khỏi năm chặt con dao trong tay, gân xanh nổi lên.

Nhiên Hoàng Minh không nghe lời đứng lên, nói tiếp: “Ê ê ê! Quân Tiêu! Không băng bây giờ chúng ta lên lâu, nhân cơ hội Tạ Liên còn đang ngủ gỡ mặt nạ của cô ấy xuống để nhìn thử nhan sắc cô ấy ra sao nhé? Nói không chừng là một người đẹp đói!”

Thật ra thì từ tối hôm qua anh ta đã tò mò xem bộ dạng Tạ Liên như thế nào rồi, cứ luôn muốn gỡ chiếc mặt nạ lông vũ trắng trên mặt Tạ Liên xuống.

Nhưng không biết Phó Quân Tiêu trúng gió gì mà chết cũng không chịu để anh ta động vào Tạ Liên dù chỉ một chút.

Phó Quân Tiêu hít một hơi thật sự, cố ra vẻ bình tĩnh trả lời: “Không có hứng thú”

“Tôi thấy cậu không dám thì có! Cậu sợ sau khi gỡ mặt nạ cô ấy xuống sẽ càng yêu cô ấy hơn!” Nhiên Hoàng Minh cong môi cười một tiếng.

Trước kia vị này luôn là Diêm Vương mặt lạnh, chọc cười thế nào anh cũng mang khuôn mặt không cảm xúc, vui giận không hiện.

Nhưng mà từ sau khi anh về nước, trong lúc tình cờ kéo anh ta đến “Dạ Hoặc” gặp cô gái “Tạ Liên” này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status