Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 114: Lấy tay cô cho chó ăn.



Chương 114: Lấy tay cô cho chó ăn.

“Tiểu Thiện à, sao cô đánh mấy cô gái của tôi mà cũng không thèm báo trước với tôi một tiếng thế?”

Ngoài cửa vang lên giọng nói phách lối của một người phụ nữ.

Đường Vãn Kiều không cần quay đầu lại cũng biết người đến là ai.

Khả Doanh nhìn thấy cấp trên Vãn Minh Phương đang lững thững đi tới, trong lòng cô ta có hơi trách móc nhưng mà ánh mắt lại tràn đầy hy vọng.

Như vậy thì coi như cô ta được cứu rồi!

Đường Vãn Kiều liếc Vãn Minh Phương một cái, hai tay cô ấy khoanh lại trước ngực tỏ vẻ không vui.

Ở câu lạc bộ Dạ Mị này, cô ấy và Vãn Minh Phương có cùng cấp bậc, đều đứng hạng năm, nhưng cô ấy và Vãn Minh Phương có mối quan hệ tốt nhất. Đường Vãn Kiều và Vãn Minh Phương rất giống nhau, năm đó cùng nhau gia nhập “Dạ Mị” và bây giờ cả hai đều là “bậc đàn chị” ở đây.

Vãn Minh Phương khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng và nở một nụ cười sáng ngời, cô ta đi tới sau lưng của Đường Vãn Kiều rồi đưa hai tay ra và nhẹ nhàng khoác lên vai của Đường Vãn Kiều, cô ta vừa đấm vừa xoa mà nói rằng: “Tiểu Thiện à, tôi có mang theo cách giải quyết đến cho cô này. Nhưng mà nếu như cô không nguôi giận thì tôi sẽ không nói cho cô nghe đâu.”

“Thật chứ?” Đường Vãn Kiều ngạc nhiên xoay người lại, cô ấy hân hoan vui mừng nhìn Vãn Minh Phương.

Vãn Minh Phương mỉm cười gật đầu, sau đó liếc mắt sang Khả Doanh đang quỳ rạp ở dưới mặt đất, sau đó quay lại hơi nhướng mày nhìn Đường Vãn Kiều.

Đường Vãn Kiều hiểu ý ngay, cô ấy liếc Khả Doanh một cái, sau đó ngoái đầu lại nhìn Vãn Minh Phương khẽ mỉm cười: “Nếu như cô có cách có thể giúp tôi cứu Tạ Liên thoát khỏi tay cậu Thập một cách bình yên không bị sứt mẻ gì, tôi sẽ ngay lập tức thả Khả Doanh.”

Vãn Minh Phương giả bộ mềm mỏng cười nói: “Ôi chao! Tôi cũng đâu có nói là muốn cô thả Khả Doanh! Khả Doanh tự tiện bỏ việc, đương nhiên là phải bị phạt rồi. Tiểu Thiện à, cô nói xem, tôi nên phạt cô ta bằng cách nào đây?”

Đường Vãn Kiều đã làm chị em của Vãn Minh Phương nhiều năm như vậy rồi, dĩ nhiên Đường Vãn Kiều biết trong lời nói của Vãn Minh Phương còn có một ẩn ý sâu xa nữa.

Đường Vãn Kiều lạnh nhạt hời hợt nói: “Vừa rồi tôi tát cô ta một cái, coi như là trút giận cho Tạ Liên! Còn vấn đề phạt cô ta như thế nào thì tùy cô quyết định. Cô đưa người của cô về đi!”

Nghe thấy thế Vãn Minh Phương hiểu ý ngay, cô ta nhếch miệng cười rồi nói: “Tôi cũng đã cho người đi mời cô bé có thể khuyên nhủ được cậu Thập rồi! Ta Liên nhà cô sẽ rất nhanh chóng có thể bình an quay về không bị sứt mẻ gì hết.”

Gương mặt của Đường Vãn Kiều đầy ngỡ ngàng: “Cái gì? Một cô bé có thể khuyên nhủ được cậu Thập sao? Cô bé đó là ai?”

Vãn Minh Phương hơi mím môi, cô ta nâng tay lên và giơ ngón trỏ lên lắc qua lắc lại: “Chuyện này hả, tôi phải giữ bí mật. Tóm lại là chắc chắn Tạ Liên sẽ an toàn quay về bên cô.”

“Được rồi!” Mặc dù Đường Vãn Kiều có nửa tin nửa ngờ những lời nói của Vãn Minh Phương, nhưng cô ấy vẫn quyết định liều một phen, coi như là còn nước còn tát, chỉ có thể ngồi đợi kết quả mà thôi.

“Chát! Chát!”

Hai cái bạt tay của một người đàn ông nặng nề đánh xuống, Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy toàn bộ gương mặt của mình đau rát dữ dội, hơn nữa còn đau đến mức không thể diễn tả nổi. Đột nhiên Đồng Kỳ Anh cảm thấy có một mùi vị tanh nồng của máu tươi tràn vào trong khoang miệng của mình. Một dòng máu đỏ tươi từ khóe miệng của cô chảy xuống.

Thu Hương quỳ xuống đất, nửa người trên gần như đã nằm rạp trên mặt đất, cô ta liên tục cầu xin tha thứ về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha: “Cậu Thập, tôi cầu xin anh, tôi cầu xin anh mà! Đừng đánh Tạ Liên nữa! Xin anh hãy đánh tôi đi!”

Cậu Thập lạnh lùng nói: “Cô thật là biết đóng kịch! Lúc đầu cô ra tay hại Anh Ninh, sao không thấy cô hiền lành lương thiện như vậy nhỉ?”

Vừa nhắc tới “Anh Ninh”, Thu Hương đang nằm rạp trên mặt đất khóc thút thít không thành tiếng: “Tôi không có hại Anh Ninh… Không phải tôi… Thật sự không phải là tôi mà… Phải làm thế nào… Thì anh mới tin tôi đây?”

Cậu Thập phớt lờ lời nói của Thu Hương, anh ta lạnh lùng nói: “Người đâu, dắt Á Tư lên đây, sau đó trét nước thịt hầm lên tay của con đàn bà đó rồi đút cho Á Tư!”

Thu Hương nghe vậy thì sợ hãi đến mức không thể khóc nổi nữa, cô ta hoảng sợ bò đến bên cạnh chân của cậu Thập. Cô ta ôm chặt lấy chân của cậu Thập liên tục cầu xin cho Đồng Kỳ Anh: “Cậu Thập! Cậu Thập ơi! Xin đừng, xin đừng làm như vậy với Tạ Liên! Tôi sai rồi! Xin anh, xin anh hãy lấy tay tôi đút cho Á Tư, có được không? Tạ Liên vô tội! Hơn nữa, cô ấy… Cô ấy thật sự là người em gái ruột đã thất lạc nhiều năm của Anh Ninh! Nếu như anh không tin, anh có thể đi điều tra! Điều tra rõ ràng rồi thì anh xử lý tôi cũng chưa muộn mà. Xin anh, anh không thể hành hạ em gái của Anh Ninh như vậy, nếu mà Anh Ninh ở trên thiên đàng nhìn thấy sẽ không thể yên lòng được đâu!

“Con đàn bà khốn khiếp này! Cô có tư cách gì mà dám ở trước mặt tôi nhắc đến Anh Ninh!” Cậu Thập vô cùng tức giận, anh ta hung hãn giơ chân lên rồi đạp mạnh một cái vào ngực của Thu Hương khiến cô ngã nhào ra đất.

Bên này, mặc cho Đồng Kỳ Anh giãy giụa như thế nào, người của cậu Thập vẫn hung hăng trói cô lại và bắt cô quỳ trên mặt đất, bọn họ ép buộc cô phải nhúng tay phải vào một thùng nước thịt hầm nổi đầy váng dầu.

Hiện giờ có một người đàn ông đeo kính râm, mặc vest và đi giày da dắt theo một con chó sói to cao gần một mét từ bước ra trong phòng.

Khi Thu Hương nhìn thấy con chó sói to lớn hung tợn đi tới thì cô ta sợ hãi đến mức ngất đi.

Đồng Kỳ Anh trợn to hai mắt và đối mặt với con chó Á Tư.

Sau khi những người ở bên cạnh khiêng thùng nước thịt hầm đi, chiếc mũi đen của chú chó sói Á Tư khịt tới khịt lui hai lần, sau đó nó nhe ra cái lưỡi to màu hồng của mình.

Ngoan!

Ngoan!

Em tên là Á Tư, có phải không?

Á Tư ngoan nha!

Chúng ta là bạn, em không được làm hại chị đâu nhé!

Chúng ta là bạn!

Là bạn!

Là bạn!

Đồng Kỳ Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của con chó sói Á Tư với sự hồi hộp, cô không ngừng truyền đạt những lời trong lòng của mình cho con chó sói Á Tư bằng đôi mắt của mình.

Từ nhỏ cô đã theo bà ngoại học y, bà ngoại của cô chữa bệnh cho cả người và động vật, cho nên cô cũng học được một số ngôn ngữ của động vật.

Bây giờ con chó sói Á Tư đã dựng thẳng tai lên, liên tục lè lưỡi và vẫy đuôi, điều này chứng tỏ nó rất thân thiện với Đồng Kỳ Anh.

Khi Đồng Kỳ Anh từ từ thả lỏng cảnh giác thì đột nhiên con chó sói Á Tư sủa “gâu” một tiếng thật to với cô.

Ngay sau đó nó nhấc hai bàn chân trước của mình lên và lao nhanh về phía Đồng Kỳ Anh khiến cô khó mà chuẩn bị trước.

Đồng Kỳ Anh không kịp tránh, cô nhìn thấy con chó sói Á Tư nhảy cẫng lên không trung, cô sợ quá nên nhắm tịt hai mắt lại.

Ngay cả người đàn ông đang cầm dây xích chó cũng không ngờ lại xảy ra trường hợp này, dây xích chó tuột khỏi lòng bàn tay anh ta và anh ta chỉ có thể nhìn con chó sói Á Tư to lớn lao về phía trước.

Hai người đàn ông đang khống chế Đồng Kỳ Anh, nhìn thấy một con chó sói to lớn lao tới với tốc độ nhanh như vậy thì cũng rất ngạc nhiên và sợ hãi đến mức hai người họ phải lùi về sau mấy bước.

Hầu như tất cả mọi người đều như nín thở vì hoảng sợ, duy chỉ có cậu Thập vẫn bình tĩnh ngồi đó, dưới mặt nạ hình mắt kính mạ vàng là đôi mắt đen láy của anh ta đang nheo lại thành một khe hẹp dài.

Đồng Kỳ Anh vốn tưởng rằng mình “chết chắc rồi”, ai ngờ đột nhiên cô cảm thấy một cảm giác ấm nóng và nhớp nháp ở trên má, cô còn cảm thấy có một thứ gì đó đang nặng nề đè lên người cô khiến cô có hơi khó thở một chút.

Khi cô vừa hé mắt ra thì trước mặt cô là gương mặt của chó sói Á Tư, dường như nó đang mỉm cười nhìn cô.

Đồng Kỳ Anh lật đật ngồi dậy, kéo lê cái mông trên mặt đất, hai tay chống người lùi hai bước về đằng sau.

Chó sói Á Tư vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt của Đồng Kỳ Anh, đột nhiên nó vô cùng ngoan ngoãn ngồi xuống, cái đuôi to của nó quét qua quét lại trên mặt đất giống như cây lau nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status