Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 125: Anh rất nuông chiều cô.



Chương 125: Anh rất nuông chiều cô.

Mặc dù Phó Quân Bác có đưa tiền sinh hoạt cho cô, nhưng cô sẽ không tiêu tiền cho những món đồ xa xỉ này.

Hơn nữa cô đến đây cũng chỉ vì ở nhà buồn chán nên mới đi ra ngoài xem.

“Xin lỗi, tôi chỉ xem qua một chút thôi .”

Để tránh cho nhân viên bán hàng tốn thời gian cho mình, Đồng Kỳ Anh mỉm cười nhắc nhở.

Nhân viên bán hàng trừng mắt nhìn Đồng Kỳ Anh một cái, mặt tối sầm lại.

Không mua thì xem làm cái gì?

Thật là chướng mắt!

Dường như trong lòng của mấy cô bán hàng đang thầm chửi rủa Đồng Kỳ Anh mấy câu thế này.

Đồng Kỳ Anh chăm chú nhìn lọ nước hoa, nhiều loại màu sắc, trong suốt như pha lê, cô cảm thấy chúng rất đẹp.

Phó Quân Tiêu không khỏi nhíu mày, rất không hài lòng việc nhân viên bán hàng nhìn Đồng Kỳ Anh với ánh mắt khinh thường đó.

Người phụ nữ của anh, anh nuông chiều đến vậy, sao có thể để cho người phụ nữ khác khinh thường?

“Đuổi việc nhân viên bán hàng kia cho tôi.” Phó Quân Tiêu lạnh lùng nói.

Quản lý tiền sảnh bên cạnh vội vàng gật đầu, cũng không dám hỏi tại sao.

Trợ lý Trịnh Minh Hâm bên cạnh Phó Quân Tiêu đành nhẹ nhàng nói: “Khách hàng là thượng đế, dù khách hàng có thân phận gì thì cũng phải được đối xử bình đẳng.”

Quản lý tiền sảnh ngay lập tức hiểu ra, cúi người rồi lui ra sau.

Đồng Kỳ Anh xem được một nửa thì nhân viên bán hàng đã được thay đổi, một cô nhân viên lịch sự khác đi tới, người này còn xinh đẹp hơn cô gái vừa rồi.

“Chào chị, có phải chị rất hứng thú với nước hoa không?”

Cô nhân viên mỉm cười hỏi.

Đồng Kỳ Anh gật đầu, sau đó nói: “Nhưng mà tôi không mua.”

“Chị không mua cũng không sao, tôi vẫn có thể giới thiệu cho chị.” Nhân viên bán hàng nói, lấy mấy mẫu trong tủ kính ra rồi giới thiệu cho Đồng Kỳ Anh từng lọ một.

Đồng Kỳ Anh gần như ngửi thấy mọi loại nước hoa ở đây, nhưng chỉ duy nhất không ngửi thấy mùi nước hoa trên cơ thể người phụ nữ đã đến nhà lấy tài liệu.

Phó Quân Tiêu không hề rời đi mà đứng cách đó không xa, cứ lặng lẽ nhìn Đồng Kỳ Anh.

“Chị đều không thích sao ạ?” Cô nhân viên mỉm cười hỏi lại.

Đồng Kỳ Anh chỉ vào lọ nước hoa màu xanh nhạt đáp: “Tôi thích mùi này.”

Đúng lúc này, một giọng nói nam tính vang lên bên tai.

“Gói cho tôi hai chai nước hoa này đi.”

“Được ạ, thưa ngài.” Cô nhân viên quay người lại, lấy từ trong tủ ra hai chai nước hoa chưa bóc giấy bóng kính bọc bên ngoài.

Đồng Kỳ Anh nhìn sang phía phát ra giọng nói, chỉ trông thấy khuôn mặt đẹp trai của Phó Quân Tiêu đột nhiên lọt vào tầm nhìn của cô.

“Là anh…”

Cô lại gặp lại anh rồi.

“Em về từ khi nào thế?” Phó Quân Tiêu bình tĩnh hỏi, trong lòng thầm nghĩ, sao quản gia Lưu không nói cho anh biết là Hoài Lan đã từ Hàn Quốc trở về.

Đồng Kỳ Anh thì thầm nói: “Tôi còn chưa tới Hàn Quốc.”

Trung tâm thương mại rất ồn ào, kết quả Phó Quân Tiêu nghe thành “Vừa từ Hàn Quốc trở về.”

“Thưa anh, nước hoa của anh hết tổng cộng là mười chín triệu.” Cô nhân viên nói.

Cô thư ký bên cạnh Phó Quân Tiêu vội vàng bước lên thanh toán hóa đơn với nhân viên bán hàng.

Sau khi thư ký thanh toán tiền xong, nhân viên bán hàng đích thân đưa chai nước hoa đến trước mặt Phó Quân Tiêu.

Phó Quân Tiêu nhấc túi nước hoa lên, đưa cho Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh sững sờ nhìn Phó Quân Tiêu, hoàn toàn không biết hành động này của anh là có ý gì.

“Tặng em.” Phó Quân Tiêu nói.

Đồng Kỳ Anh vội vàng xua tay: “Không cần đâu! Tôi không cần dùng nước hoa!”

Không dùng nước hoa ư?

Phó Quân Tiêu kéo tay của Đồng Kỳ Anh, treo túi nước hoa vào trong tay Đồng Kỳ Anh, sau đó nói với thư ký đứng bên cạnh: “Lịch trình hôm nay kết thúc tại đây.”

“Vâng.” Thư ký gật đầu, sau đó để tất cả những người hộ tống bên cạnh đều giải tán.

Không phải cậu hai đã có vợ sắp cưới rồi sao? Sao lại tùy tiện lôi lôi kéo kéo với một phụ nữ trong trung tâm thương mại.

Phó Quân Tiêu không cần biết những người xung quanh nghĩ gì về họ, anh chỉ biết rằng mỗi lần tình cờ gặp “Tô Hoài Lan”, anh đều không muốn buông tay cô.

“Đi theo anh.” Phó Quân Tiêu cầm tay Đồng Kỳ Anh, kéo cô đi về phía trước.

“Này… Này… Này…”

Đồng Kỳ Anh gọi liên tiếp ba chữ “Này”.

Phó Quân Tiêu cũng không để ý, dù sao thì sớm muộn gì cô cũng sẽ gọi anh là “chồng”.

Liệu khi hai người chính thức nhận giấy đăng ký kết hôn, cô có ngạc nhiên không, chồng sắp cưới của mình đang ở “Xa tít chân trời mà gần ngay trước mắt”.

Đồng Kỳ Anh bị anh kéo vào chiếc xe địa hình màu đen của mình.

Cô ngồi ghế phụ và anh ngồi vào ghế lái.

“Anh lại đưa tôi đi đâu?” Đồng Kỳ Anh bất mãn hỏi, tại sao mỗi lần gặp mặt anh thì anh đều độc đoán với cô như vậy?

Phó Quân Tiêu chỉ ngồi thay vì lái xe, sau đó anh lấy trong túi ra một lọ nước hoa đưa cho Đồng Kỳ Anh.

“Dùng đi, anh muốn ngửi thử.”

“Tôi…”

“Hả?” Phó Quân Tiêu nhướng mày ngang ngược.

Đồng Kỳ Anh bĩu môi, khí thế yếu dần, cô đành vặn mở chai nước hoa làm theo.

Nhưng cô cũng không biết cách xịt nước hoa như thế nào, thế là lấy tay quệt một ít, sau đó bôi lên má Phó Quân Tiêu một cách tinh nghịch, rồi cười hì hì.

Ban đầu vẻ mặt Phó Quân Tiêu vô cùng lạnh lùng, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười của cô, anh không khỏi mỉm cười.

Dáng vẻ cô cười rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu.

Là một người phụ nữ không bao giờ trang điểm, làn da của cô mềm đến nỗi có thể nhỏ ra nước.

Cô cười tươi rạng rỡ như hoa.

Đột nhiên Phó Quân Tiêu nắm chặt lấy tay Đồng Kỳ Anh, khiến Đồng Kỳ Anh giật mình, chưa kịp suy nghĩ điều gì, cả người đã bị anh ôm vào trong vòng tay mạnh mẽ một cách độc đoán.

“Anh mau buông tôi ra…” Đồng Kỳ Anh giãy dụa.

Phó Quân Tiêu nắm chặt tay cô, cúi đầu xuống hôn, chặn đôi môi cô lại.

Đồng Kỳ Anh hít phải toàn mùi nước hoa mà cô vừa mới bôi lên mặt Phó Quân Tiêu.

Phó Quân Tiêu vừa hôn, vừa bất ngờ nhổm dậy, ép về phía ghế phụ của Đồng Kỳ Anh.

Đột nhiên Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy ghế tựa lưng bị hạ xuống, thân thể cũng theo đó rơi xuống, sau đó thân thể Phó Quân Tiêu cũng dần đè xuống.

Trong lúc Đồng Kỳ Anh giãy dụa, nước hoa từ trên tay rơi xuống, đổ ra đầy xe, cả không gian đều nồng nặc mùi nước hoa.

Có lẽ mùi hương nước hoa đã kích thích một loại hoóc-môn nào đó trong cơ thể, nụ hôn của Phó Quân Tiêu càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Đồng Kỳ Anh trợn tròn mắt, mũi chua xót, nước mắt tuôn rơi.

Phó Quân Tiêu hôn càng sâu hơn, nóng ran, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào ngay lập tức.

Anh trói chặt tay cô, không hề buông ra, đôi môi hôn cô cũng không hề buông ra.

Đồng Kỳ Anh mở to mắt, cô phát ra tiếng phản kháng, nhưng Phó Quân Tiêu lại nghe thành biểu hiện của sự thích thú.

Cô chỉ cảm thấy mình đau đớn cả thể xác lẫn tâm hồn, hơi thở nóng rực gần như khiến cô tuyệt vọng.

Trong mắt Đồng Kỳ Anh chỉ có khuôn mặt đẹp trai không gì sánh nổi, cặp lông mày khí thế của Phó Quân Tiêu, nhưng lúc này, người mà cô nghĩ đến lại chính là chồng cô – Phó Quân Bác.

Cô hy vọng biết bao rằng, Phó Quân Bác có thể đến cứu cô, lúc này cô không kìm được mà rơi nước mắt.

Phó Quân Tiêu cảm thấy có gì đó ẩm ướt trên mặt, anh kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ trông thấy Đồng Kỳ Anh nước mắt lưng tròng, căm hận trừng mắt nhìn mình.

Đột nhiên anh lại thấy bối rối.

Đồng Kỳ Anh nhân lúc Phó Quân Tiêu mất tập trung, giật cổ tay ra, cô giơ tay tát vào mặt Phó Quân Tiêu một cái, tiện thể đẩy mạnh anh ra rồi vội vàng kéo quần lên, mở cửa xe chạy trốn.

Phó Quân Tiêu chỉ cảm thấy trên mặt nóng ran, hoàn toàn không biết tại sao “Hoài Lan” lại chống cự mình như vậy.

Nhìn thấy bóng lưng cô chạy trốn, trái tim anh bắt đầu đau nhói.

Đồng Kỳ Anh vừa về đến nhà là lập tức bắt đầu đi tắm.

Mặc dù người đàn ông đó không làm bẩn cơ thể cô, nhưng đã sờ mó toàn bộ cơ thể cô, hơn nữa còn …

Đồng Kỳ Anh càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, trong lòng có chút khó chịu.

Cô đã cứu một con quỷ không nên cứu …

Tâm trạng không tốt, cả ngày nay Đồng Kỳ Anh cũng không vào bếp nấu ăn.

Cô biết, dù cô có nấu cơm thì cũng chỉ có một mình cô ăn, Phó Quân Bác sẽ không về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status