Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 124 : Giữ một phần lý trí.



Chương 124 : Giữ một phần lý trí.

Nhưng cuối cùng, Phó Quân Bác vẫn giữ một phần lý trí, không làm gì có lỗi với Đồng Kỳ Anh.

Nhưng… Tiếp theo đây, anh nên đối mặt với Đồng Kỳ Anh như thế nào?

Khi Phó Quân Bác trở về nhà, đã là sáng sớm.

Căn nhà tối om, sau khi anh đóng cửa bật đèn, thì không thấy Đồng Kỳ Anh đâu. Ngay khi anh quay người lại, thì tình cờ thấy Đồng Kỳ Anh mở cửa từ bên ngoài mới về.

Sắc mặt cô hồng hào, mồ hôi nhễ nhại.

Khi Phó Quân Bác trông thấy cô như vậy, sắc mặt anh lập tức trở nên u ám.

“Em đi đâu vậy?”

“Anh về rồi à!”

Hai người gần như đồng thanh.

Đồng Kỳ Anh chỉnh lại mái tóc dài rối bù của cô, lau mồ hôi trên trán, nhoẻn miệng cười, nói dối che đậy: “Tôi, tôi không ngủ được, nên đi chạy bộ .”

“Ồ.” Giọng điệu của Phó Quân Bác đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng, tâm trạng của anh càng ngày càng tệ, thậm chí còn tự hỏi không biết Kỳ Anh có phải vừa đi bán thân về không .

“Anh đói không? Hay là tôi nấu chút …”

“Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ .” Đồng Kỳ Anh chưa kịp nói xong, Phó Quân Bác đã ngắt lời cô, sau đó đi tới chỗ ghế sofa, nằm quay lưng về phía Đồng Kỳ Anh ngủ .

Đồng Kỳ Anh sững sờ, nụ cười trên mặt dần biến mất, chỉ đành buông xuôi, lặng lẽ đi tắm.

Cô không hiểu, tại sao đêm nay anh lại ngủ trên sofa?

Nhưng anh đã ngủ rồi, cô không muốn quấy rầy anh nữa.

Có lẽ, anh đã thực sự mệt mỏi vì công việc rồi.

Sáng hôm sau, khi Phó Quân Bác thức dậy liền trông thấy Đồng Kỳ Anh đã dọn bữa sáng lên bàn.

“Chào buổi sáng!” Đồng Kỳ Anh đang múc cháo, trông thấy Phó Quân Bác đã tắm rửa sạch sẽ và mặc quần áo đi ra từ phòng tắm, cô mỉm cười chào anh.

Phó Quân Bác chỉ nhếch miệng cười khô khốc: “Chào buổi sáng.”

Sau đó, anh đến ngồi vào bàn ăn.

“Về sau, em ngủ thêm một chút đi. Không cần dậy sớm làm bữa sáng cho tôi nữa.” Anh nói tiếp, như thể đang quan tâm cô.

Đồng Kỳ Anh cười vui vẻ: “Tôi không có thói quen ngủ nướng.”

Đúng vậy!

Cô thực sự không có thói quen ngủ nướng.

Ngay cả khi cô đi ngủ rất muộn, buổi sáng cô vẫn thức dậy vào một giờ cố định, nhưng mà, cũng có những trường hợp đặc biệt khiến cô dậy muộn.

“Tùy em.” Phó Quân Bác lạnh nhạt trả lời, húp một ngụm cháo “Mùi vị có vẻ hơi nhạt.”

Đồng Kỳ Anh lập tức bưng bát cháo của mình lên nếm thử, phản bác nói: “Đâu có! Tôi thấy vị ngọt đúng vừa miệng!”

“Đúng rồi, đây là tiền sinh hoạt của chúng ta.” Phó Quân Bác vừa nói, vừa móc ví ra, sau đó rút ra một ít tiền đặt lên bàn ăn.

“Không cần đâu, em vẫn còn tiền tiêu.” Đồng Kỳ Anh cười nói, ngừng lại rồi nói thêm một câu: “Lần trước anh đưa cho tôi, tôi còn chưa tiêu hết.”

Phó Quân Bác bình tĩnh cất tiền vào, không nói thêm điều gì.

Ăn sáng xong, lúc anh chuẩn bị đi làm, Đồng Kỳ Anh vội vàng tiến lên giúp anh xách cặp.

Đột nhiên Đồng Kỳ Anh nhớ tới một chuyện khác nên nói với Phó Quân Bác: “Anh làm cho tôi một bản báo cáo thực tập được không? Tôi còn chưa tốt nghiệp, hết tháng này tôi phải quay lại trường học bù. Bởi vì trong thời gian này tôi xin nghỉ để đi thực tập nên tôi phải lấy báo cáo thực tập có đóng dấu về!”

“Ý em là có một khoảng thời gian dài em sẽ không ở nhà sao?” Phó Quân Bác vô thức hỏi lại.

Đồng Kỳ Anh gật đầu, tiếp tục nói: “Tháng nào em cũng sẽ về.”

“Ồ, được thôi. Báo cáo thực tập thì buổi tối tôi sẽ mang về cho em.” Phó Quân Bác nở nụ cười miễn cưỡng, sau đó đi ra ngoài.

Sau khi Phó Quân Bác rời khỏi nhà, Đồng Kỳ Anh phát hiện, trong nhà lại chỉ còn mình cô.

Vẫn như mọi khi, lúc ở nhà một mình, Đồng Kỳ Anh sẽ bắt tay vào làm công việc nhà.

Sau khi làm xong việc nhà, nhàn rỗi buồn chán thì cô sẽ lấy giấy bút và giấy ra, bò trên bàn thiết kế một số thiết kế nội thất theo chủ đề.

Mặc dù bây giờ cô có thu nhập khá tốt từ việc hát trong “Dạ Mị”, nhưng cô vẫn chưa quên chuyên ngành của mình.

Cô đứng dậy khỏi bàn làm việc, xỏ dép lê, bước đến cửa liếc nhìn mắt thần gắn trên cửa.

Ngoài cửa là một người phụ nữ quý phái với mái tóc dài uốn xoăn, trang điểm đậm, đôi môi đỏ mọng quyến rũ.

Sau khi Đồng Kỳ Anh xác nhận đối phương không phải người xấu, cô mới mở cửa.

“Xin hỏi cô tìm ai vậy?”

Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng hỏi.

Sau khi người phụ nữ kia nhìn Đồng Kỳ Anh một lượt từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là thư ký mới của Phó Quân Bác, là anh ấy nhờ tôi đến lấy tài liệu.”

“Để ở đâu vậy? Tôi đi lấy cho cô.” Đồng Kỳ Anh mỉm cười .

Người phụ nữ kia không chịu, nhếch mép cười một cái: “Nơi cất giữ tài liệu phải giữ bí mật!”

Đồng Kỳ Anh không còn cách nào khác, đành phải để người phụ nữ kia vào nhà.

Sau khi người phụ nữ vào nhà, Đồng Kỳ Anh ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, tuy rằng mùi hương nồng nhưng lại rất thơm.

Đồng Kỳ Anh không biết đó là nước hoa nhãn hiệu gì, nói chung là mùi rất dễ chịu.

Chắc phải là một loại nước hoa cao cấp!

Đồng Kỳ Anh nhanh chóng ghi nhớ mùi hương này.

Không cần Đồng Kỳ Anh chỉ, Lý Tư San nhìn xung quanh đồ đạc trong căn nhà nhỏ cho thuê vài mét vuông này, sau đó trực tiếp mở tủ bên cạnh bàn làm việc tìm kiếm.

Đồng Kỳ Anh không biết người phụ nữ kia đang tìm thứ gì trong tủ của cô và Phó Quân Bác, Lý Tư San quay lưng về phía Đồng Kỳ Anh, lén lấy từ trong túi ra một tập tài liệu cầm trên tay, sau đó khép cửa tủ lại rồi quay người ra .

“Lấy được rồi, cảm ơn.” Lý Tư San mỉm cười một cái, lắc lắc tập tài liệu trên tay.

Đồng Kỳ Anh chỉ đành mỉm cười, không hề nghi ngờ hành vi của cô ta.

Trước khi đi, Lý Tư San bất ngờ quay lại hỏi: “Cô có phải là giúp việc mà Phó Quân Bác thuê về không?”

Đồng Kỳ Anh sững sờ trong giây lát, vừa định nói không phải, người phụ nữ kia đã toe toét miệng cười bước ra ngoài.

Sau khi Lý Tư San bước ra khỏi căn hộ, cô ta không thể nhịn được mà bật cười.

Vợ của Quân Bác thậm chí còn không bằng một nửa cô ta.

Tưởng rằng đối phương sẽ rất giỏi giang, nhưng hóa ra chỉ là một “giúp việc” từ “rìa thành thị” tới.

Nhàm chán rảnh rỗi không có việc gì, Đồng Kỳ Anh gửi một tin nhắn cho Diệp Đán Chu.

Đán Chu! Có một loại nước hoa có mùi rất thơm, ngay cả những người chưa bao giờ thích nước hoa cũng thấy nó có mùi rất dễ chịu, đó là nhãn hiệu nước hoa nào? – Kỳ Anh.

Dior? Chanel? Lancome? – Đán Chu.

Nhìn thấy tên những loại nước hoa do Diệp Đán Chu gửi tới, Đồng Kỳ Anh ngẩn người, hoàn toàn không hiểu gì.

Thế là Đồng Kỳ Anh quyết định đến trung tâm thương mại cao cấp một chuyến để xem những loại nước hoa này.

Thay quần áo xong, nhấc túi xách, cất chìa khóa và điện thoại di động vào, Đồng Kỳ Anh bắt xe buýt đến một trung tâm thương mại cao cấp ở trung tâm thành phố.

Ở tầng một của trung tâm thương mại thường có những quầy chuyên dành cho đồ trang sức và mỹ phẩm.

Đồng Kỳ Anh nhanh chóng tìm thấy quầy nước hoa, sau đó cúi đầu nhìn xuống cẩn thận nhận biết những lọ nước hoa nhỏ xíu trong tủ kính có giá hàng chục triệu đồng .

“Cậu hai! Trung tâm thương mại này là một trong những trung tâm mua sắm cao cấp nhất thuộc Tập đoàn Phó thị của chúng ta.”

Ngay khi tiếp quản Tập đoàn Phó thị, Phó Quân Tiêu đã được trợ lý của ông nội là Trịnh Minh Hâm dẫn đi “tham quan” các công ty thuộc của Tập đoàn Phó thị.

Người đi cùng kính cẩn lễ phép giới thiệu, nhưng mắt Phó Quân Tiêu chỉ nhìn ngắm qua loa.

May thay, anh từ bỏ quân đội để đi kinh doanh nhưng khả năng thích ứng của anh tương đối nhanh.

Lúc vô tình nhìn lướt qua, Phó Quân Tiêu dừng ánh mắt trước quầy bán nước hoa.

Chỉ thấy Đồng Kỳ Anh hơi cúi người như đang vô cùng thích thú nghiên cứu những lọ nước hoa trong tủ kính kia.

“Thưa cô, để tôi giới thiệu loại nước hoa này cho cô! Nước hoa này nước hoa là Lancome…” Nhân viên bán hàng đứng trong quầy bắt đầu nói không ngớt về sản phẩm.

Nhưng cô ta nói một khô cả miệng, cũng không thấy Đồng Kỳ Anh có ý muốn mua.

Bởi vì theo Đồng Kỳ Anh thấy thì chúng quá đắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status