Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 131: Không đợi được đến đêm động phòng.



Chương 131: Không đợi được đến đêm động phòng.

Đến ông cụ nhà họ Phó thì cô phải ngược xuôi khắp nơi để thám thính, cuối cùng mới nghe ngóng được một chút thông tin.

Tô Hoài Lan lúc này lại khá là thông minh.

Cô ta phải học được cách cư xử khéo léo, bởi vì cô ta nghe quản gia Lưu nói, trong nhà họ Phó, ông cụ Phó là người có quyền lực lớn nhất.

Tô Hoài Lan cảm thấy, nếu như mình có thể lấy lòng được người có quyền lực nhất nhà họ Phó, vậy thì sau này ở nhà họ Phó cô ta có thể thoải mái mà sống rồi.

Ở một nơi khác, Đồng Kỳ Anh lại đang một mình nằm trong bệnh viện, bị ghẻ lạnh.

Chỉ có điều, trong khuôn viên nhiều hoa cỏ, cô lại cảm thấy rất thích, bởi vì những loại hoa cỏ đó lại chính là những dược liệu đắt đỏ.

Đừng quên rằng bà ngoại của cô từng là thầy lang, cô sống với bà ngoại nhiều năm như vậy, cho nên cũng có kha khá kiến thức về thảo dược.

Ông cụ Phó gặp Tô Hoài Lan xong thì về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, từ sáng sớm ông cụ Phó đã phải bận rộn với công việc của mình, hoàn toàn quên mất việc đến thăm Đồng Kỳ Anh.

Đêm hôm đó Tô Hoài Lan ngủ rất ngon giấc. Mặc dù ở nơi này, kiến trúc nhà cửa đều đã cũ, nhưng ở rất thoải mái. Tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, cô ta còn đang mơ màng thì đã bị mẹ chồng tương lai “triệu tập” đến gặp.

Cái vị trí mợ chủ của một gia đình vừa giàu có vừa quyền lực cũng không hề dễ ngồi, nịnh nọt xong ông cụ Phó rồi còn phải nịnh cả bà chủ Phó của cái nhà này nữa.

Mà ở thành phố Thuận Canh, Phó Quân Tiêu biết được chuyện ông cụ Phó đã đón Tô Hoài Lan về nhà mình, vậy là anh cũng vội vã quay về thành phố Cung Huy.

Về phần Phó Quân Bác, anh ấy lại hoàn toàn không hề biết rằng Đồng Kỳ Anh đã biến mất.

Dù sao thì anh ấy cũng hay đi sớm về trễ, khi về nhà đã là nửa đêm, anh ấy cho rằng Đồng Kỳ Anh đã ngủ. Còn buổi sáng, anh ấy nghĩ Đồng Kỳ Anh sẽ cảm thấy khó chịu khi bị làm phiền lúc đang ngủ, nên cũng không đi qua đánh thức cô dậy.

Mà mấy ngày nay, Đồng Kỳ Anh vẫn về trường học ở thành phố Cung Huy để học bổ túc, nên mặc dù ngày nào Đồng Kỳ Anh cũng sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm cho anh, nhưng mà anh lại chưa bao giờ hỏi đến những việc trong trường học của Đồng Kỳ Anh.

Sáng sớm ngày hôm nay Phó Quân Tiêu đã vội vã quay lại nhà chính của nhà họ Phó, nhưng ông cụ Phó đã đi cùng một nhóm các ông bạn khác của mình ra ngoài tập dưỡng sinh trước khi anh kịp trở về nhà.

Anh vừa định bảo người làm dẫn mình đi gặp Tô Hoài Lan thì trong lúc vô tình, anh thoáng nhìn thấy ở bên kia sân, “Tô Hoài Lan” đang xách theo mấy thùng nước để tưới nước cho những thảo dược trong vườn.

Đồng Kỳ Anh cũng nhàn rỗi đến mức cảm thấy quá nhàm chán, cô thấy vườn thảo dược này sinh trưởng khá tốt nhưng lại không có ai chăm sóc, thế là cô xin phép người quản lý hoa cỏ trong nhà họ Phó để được chăm sóc cho vườn thảo dược này.

Khi cô xoay người lại, nhìn thấy trên mặt đất có bóng người đang xích lại gần mình, cô phản xạ có điều kiện, cảnh giác quay người qua chỗ khác.

“Là ai? Ưm…”

Đồng Kỳ Anh vừa mở miệng nói thì đôi môi đã bất ngờ bị Phó Quân Tiêu hôn lên.

Anh hoàn toàn không cho cô một cơ hội nào để thở, giống như muốn dung nhập cô vào trong cơ thể mình, cứ như vậy mà hôn cô.

Phó Quân Tiêu ôm chặt lấy Đồng Kỳ Anh, đôi môi anh mút chặt lấy môi cô.

Vất vả lắm mới có thể gặp lại nhau một lần, cứ cách một khoảng thời gian dài mới có thể lại gặp mặt.

Phó Quân Tiêu cảm thấy “Tô Hoài Lan” như thế này là đang tra tấn anh, giày vò anh quá mức, khiến anh cảm thấy cực kì khó chịu.

Trong khoảng thời gian cô sang Hàn Quốc, anh ta thừa nhận rằng gần như ngày nào anh cũng muốn bay sang đó với cô ngay lập tức.

Thậm chí mỗi ngày anh đều sẽ cầm điện thoại lên, muốn gọi điện cho cô, nhưng lại phát hiện mình không biết nên nói cái gì với cô cả.

Cái hôn này xảy ra là điều không gì cản nổi.

Phó Quân Tiêu bế Đồng Kỳ Anh đang ngồi xổm dưới đất lên, nhanh chân đi vào trong nhà.

Đồng Kỳ Anh nào chịu để yên cho anh làm như vậy, cô không ngừng giãy dụa, la hét: “Tên khốn này! Tại sao lại là anh! Anh thả tôi xuống! Buông tôi ra đi!”

Cô đấm như điên lên ngực anh, thế nhưng trong mắt anh nó chẳng khác gì một chất xúc tác, thôi thúc anh càng muốn cô nhiều hơn…

Phó Quân Tiêu để mặc Đồng Kỳ Anh giãy dụa trong vòng tay mình. Vừa vào phòng, anh đã duỗi chân ra sau, đóng hai cánh cửa lại, bế Đồng Kỳ Anh đến thẳng giường.

Anh không chờ nổi nữa, lập tức đặt cô xuống giường lớn. Đồng Kỳ Anh còn chưa kịp mở miệng để chửi rủa, những cái hôn của anh đã tới tấp rơi xuống.

Đồng Kỳ Anh càng giãy dụa, anh càng trói cô chặt hơn.

Chỉ cần một tay thôi anh đã giữ chặt được cô dưới người mình.

Phó Quân Tiêu vừa hôn cô, vừa tham lam hít lấy mùi thơm thiếu nữ đặc biệt trên người cô.

Không sai, nhất định là cô chưa từng trải qua chuyện nam nữ kia.

Nhưng mà, trong giây phút này, anh muốn biến cô thành người phụ nữ của anh.

Cho đến tận bây giờ, Đồng Kỳ Anh vẫn không quên phản kháng, cô bắt được cơ hội, cắn chảy máu môi Phó Quân Tiêu.

Cơn đau nhói và mùi máu tươi trên môi tác động lên thần kinh của Phó Quân Tiêu, khiến anh phải buông môi Đồng Kỳ Anh ra, thế nhưng anh lại không chịu buông cơ thể của cô ra.

Anh là người từng được huấn luyện trong quân đội, nên chút đau đớn này chẳng là gì đối với anh.

Hai mắt Đồng Kỳ Anh rưng rưng nước mắt, vô cùng sợ hãi nhìn Phó Quân Tiêu.

Ánh mắt này của cô khiến anh cảm thấy rất khó hiểu.

Giống như những lần trước, khi anh đụng vào cô, cô đều dùng ánh mắt chán ghét như vậy để nhìn anh.

“Đừng, đừng làm vậy… Tôi xin anh… Tôi đã kết hôn rồi!”

Đồng Kỳ Anh không hề biết gì về người đàn ông đang ở phía trên mình lúc này, điều này khiến cô rất sợ hãi, thể xác và tinh thần đều đang run lên.

“Cục cưng, anh không đợi được đến đêm tân hôn của chúng ta. Cho nên, giờ phút này, anh nhất định phải có được em!” Phó Quân Tiêu bá đạo cắt ngang lời Đồng Kỳ Anh nói, sau đó, nụ hôn của anh lại tới tấp rơi xuống.

Đồng Kỳ Anh muốn dùng sức đẩy anh ra, thậm chí là hô to lên “Cứu mạng”, thế nhưng những nụ hôn của anh quá mãnh liệt, gần như đã cướp đi tất cả hơi thở của cô.

Cô rất sợ hãi, nên lại càng kháng cự anh.

“Cục cưng, anh yêu em… Anh muốn em… Phó Quân Tiêu anh xin thề… Cả đời này anh sẽ chỉ yêu chiều một mình em… Chăm sóc cho em!”

Vào thời khắc này, bỗng nhiên Đồng Kỳ Anh cảm thấy, những lời thề của anh là lời nói thật xuất phát từ tận đáy lòng, không phải lời sáo rỗng hoa mỹ.

Phó Quân Tiêu anh thích người phụ nữ “Tô Hoài Lan” này.

Không, không phải thích, mà là yêu.

Còn Đồng Kỳ Anh đã hoàn toàn kinh ngạc.

Anh vừa mới nói gì cơ?

Anh nói anh là “Phó, Quân, Tiêu”!

Phó Quân Tiêu đã nhịn rất nhiều lần rồi, nên lần này, anh không muốn nhịn thêm nữa.

Dù sao, sớm hay muộn gì thì cô cũng thuộc về anh, anh “ăn” cô sớm một chút, hay tối nay mới “ăn”, thì cũng như nhau cả.

Đừng quên là anh là một người đàn ông còn trẻ và khỏe mạnh, đối mặt với người con gái mà mình yêu thương, sao anh có thể bình tĩnh được.

Trong đầu người đàn ông này bây giờ chỉ có một suy nghĩ, đó chính là, anh muốn biến cô gái dưới thân này thành người phụ nữ của mình.

Hai người cứ lôi kéo, giằng co như thế, nhưng quần áo trên người Đồng Kỳ Anh đã nhanh chóng bị Phó Quân Tiêu cởi ra toàn bộ.

Cô vẫn đang giơ tay kháng cự, ngay cả hai chân cũng liều mạng giãy đạp để thoát ra.

Tại sao anh lại muốn đối xử với cô như thế?

Vì sao chứ?

Đồng Kỳ Anh càng chống cự như thế càng khiến cho Phó Quân Tiêu muốn chinh phục cô, có được cô.

Cô giống như một con ngựa hoang đứt dây cương, cho nên anh càng muốn thuần phục cô, để cô ngoan ngoãn nằm dưới thân anh, hầu hạ anh.

Phó Quân Tiêu bắt đầu mở hai chân Đồng Kỳ Anh ra, nhưng cô vẫn đang không ngừng giãy dụa, không chịu thuận theo anh.

Anh vừa nói mình tên là gì? Anh nói anh tên là Phó Quân Tiêu?

Phó Quân Tiêu…

Phó Quân Tiêu không phải là anh trai của Phó Quân Bác sao?

Anh…

Sao anh ta lại làm như thế với cô?

Cô là em dâu của anh ta mà!

“Thả tôi ra! Cầu xin anh… Hãy thả tôi ra đi, tôi là… Ưm!” Đồng Kỳ Anh muốn đẩy Phó Quân Tiêu ra, đồng thời muốn giải thích rõ quan hệ của cả hai. Thế nhưng Phó Quân Tiêu không cho cô một cơ hội nào để nói chuyện cả.

Lần nào anh cũng phải nhịn, phải nhịn cô, anh cảm thấy mình nhịn đủ rồi.

Cho nên, có phải anh nên đổi tư thế để đi vào không?

Khi Phó Quân Tiêu muốn xoay người Đồng Kỳ Anh lại, cũng là lúc anh để cho hai tay của cô được tự do. Đồng Kỳ Anh nhân cơ hội đó bò về phía đèn ngủ đặt trên tủ đầu giường, cầm lấy nó, hung hăng ném mạnh về phía Phó Quân Tiêu.

Một cú ném này của cô lại khiến cho Phó Quân Tiêu ngoan ngoãn ngồi im lại.

Trên trán có máu tươi tuôn ra, Phó Quân Tiêu nhìn Đồng Kỳ Anh đang sợ hãi, bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình đau đớn.

Tại sao cô lại làm như vậy với anh?

Chẳng lẽ, mấy ngày nay, anh đối xử với cô chưa đủ tốt ư?

Cô muốn cái gì anh cũng đều đáp ứng cho cô cái đó.

Thậm chí…

Cô ở bên ngoài “làm loạn” cả lên, anh cũng bao dung, tha thứ cho cô.

Chỉ bởi vì quá nhớ thương cô, nên anh mới muốn tiếp xúc thân mật với cô mà thôi.

Thế nhưng vì sao, ngay cả tiếp xúc thân mật như thế này thôi, cô cũng không đồng ý cho anh làm?

Vào lúc này, Phó Quân Tiêu không biết nên đối mặt với cô như thế nào, chỉ có thể giả vờ bất tỉnh, để mặc cô xử trí.

Đồng Kỳ Anh buông đèn bàn xuống, cuống quít mặc áo vào để đào tẩu, nhưng cô lại chợt khựng lại trước cửa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status