Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 130: Rốt cuộc là làm nghề gì?.



Chương 130: Rốt cuộc là làm nghề gì?.

“Quân Bác, em làm sao vậy?”

Ánh mắt của Phó Quân Bác đột nhiên trở nên mờ mịt mơ mơ màng màng, còn thất thần không nói lời nào, Phó Quân Tiêu lo lắng hỏi han một câu.

Xem ra người em trai này của anh hẳn là đang có tâm sự gì đó.

Sau khi Phó Quân Bác định thần lại, mỉm cười nói: “Không có gì đâu anh, em chỉ đột nhiên nhớ đến chút chuyện khác thôi. Nếu đêm nay anh không rảnh, hôm khác chúng ta sẽ ăn mừng vậy.”

“Được!”

Phó Quân Tiêu gật đầu đồng ý, sau khi nói lời tạm với Phó Quân Bác, anh cùng trợ lý của mình rời đi.

Buổi tối, vốn dĩ anh định sẽ ra sân bay để đón Tô Hoài Lan, nhưng quản gia Lưu lại báo cho anh biết, ông cụ Phó đã cho người đưa Tô Hoài Lan về thành phố Cung Huy trước rồi.

Cùng lúc đó, người được đưa đi còn có cả Nặc Kỳ Anh.

Ông cụ Phó chỉ có hai người cháu trai, nhưng hai người cháu trai này của ông ấy hết lần này đến lần khác coi người ông nội này như không khí, cả năm trời không về nhà.

Chuyện này kéo dài đến tận hôm nay, hai người cháu trai của ông ấy đã có người trong lòng, vậy mà hai người bọn họ lại không nhanh chóng đưa về cho ông nội xem mặt một chút.

Phó Quân Tiêu còn không quá tệ vì trước đó đã báo cho ông ấy biết người phụ nữ anh yêu là ai, thằng cháu trai quá đáng chính là thằng nhóc Phó Quân Bác kia.

Phó Quân Bác tuy chỉ là con riêng của nhà họ Phó, từ nhỏ đã không thích gặp ông cụ Phó, nhưng dù gì đi nữa, anh ta cũng là người nhà họ Phó.

Vậy mà những chuyện như kết hôn thế này lại chưa hỏi qua ý của bố mẹ đã tự ý nộp đơn ly hôn, điều này thực sự là quá mức vô lý.

Ông cụ Phó đã điều tra kỹ lưỡng toàn bộ về hoàn cảnh gia đình của Tô Hoài Lan và Nặc Kỳ Anh.

Cũng may, hoàn cảnh gia đình của hai người phụ nữ này đều khá là đơn giản. Chỉ là hoàn cảnh của Nặc Kỳ Anh có hơi đáng thương hơn một chút.

Nặc Kỳ Anh lo lắng bất an ngồi trong xe, trong lòng cô không ngừng suy nghĩ rốt cục thì thân phận của Phó Quân Bác là gì.

Có thật sự anh ta chỉ là một người kiến trúc sư bình thường như vậy hay không?

“Cái đó…Chú Lâm…Cháu có thể hỏi chú một vấn đề này được không?”

Trong đầu cô có rất nhiều điều thắc mắc, Nặc Kỳ Anh nắm chặt vạt áo, nhìn Lâm Quý đang ngồi bên cạnh.

Lâm Quý gật gật đầu với cô: “Mợ hai, cô cứ hỏi.”

“Phó Quân Bác anh ấy, rốt cuộc thì nhà anh ấy làm nghề gì vậy ạ?”

Lâm Quý khó tin hỏi lại cô: “Lẽ nào cậu hai không nói cho cô biết sao?”

Nặc Kỳ Anh lắc lắc đầu.

Lâm Qúy hiểu ý mỉm cười, lại hỏi tiếp: “Không biết mợ hai có từng nghe qua về tập đoàn Phó thị chứ?”

Nặc Kỳ Anh gật đầu.

Lâm Quý nói tiếp: “Ông cụ phó chính là chủ tịch của tập đoàn Phó thị.”

“A!” Nặc Kỳ Anh giật mình hoảng hốt.

Nói cách khác, Phó Quân Bác chính là cháu trai của chủ tịch tập đoàn Phó thị!

Lâm Quý cũng chỉ nói đến đây mà không nói thêm gì nữa.

Ông ấy không nói cho Nặc Kỳ Anh biết rằng Phó Quân Bác vốn là con riêng, ở nhà họ Phó không có nhiều quyền hạn.

Không chỉ là không có quyền hạn mà còn có thời gian anh ta bị ông cụ và cậu chủ lớn quản thúc.

Cho nên, Phó Quân Bác vô cùng cô đơn, có nhà nhưng lại giống như không có vậy.

Mà trong lúc đó trong một chiếc xe khác, Tô Hoài Lan cũng cảm thấy bất an không yên.

Hiện tại, khuôn mặt của Tô Hoài Lan thật ra cũng giống y chang với Kỳ Anh, không những thế, so với Kỳ Anh còn có xinh đẹp hơn một chút.

Khuôn mặt xinh đẹp này của Tô Hoài Lan có thể nói là không chê vào đâu được, mũi, miệng, mắt, dường như tất cả đều hoàn hảo.

Nếu không phải vì để có vẻ ngoài giống với Nặc Kỳ Anh, cô ta sẽ không tự làm khổ bản thân mình như vậy.

Chính vì vậy mà trước đó mới vừa trở về từ Hàn Quốc không lâu, cô ta đã phải vội vã quay trở lại Hàn Quốc để thẩm mỹ kỹ lưỡng từng chi tiết nhỏ nhất chính là để cậu chủ lớn nhà họ Phó không thể phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào.

Hai người họ ngồi trên xe suốt đêm chạy từ thành phố Thuận Canh tới thành phố Cung Huy.

Ông cụ Phó sắp xếp cho hai người họ ở hai chỗ khác nhau.

Nhà họ Phó có một tòa nhà cổ ở thành phố Cung Huy, tòa nhà cổ đó rộng những ba trăm mẫu, chính là do tổ tiên nhà họ Phó truyền lại từ đời nhà Thanh.

Nặc Kỳ Anh và Tô Hoài Lan lần đầu tiên được ở trong một tòa nhà cổ kính mà có lẽ họ chỉ có thể nhìn thấy ở trên ti vi.

Nhà họ Phó, gia thế thật khủng, Nặc Kỳ Anh tưởng như đang đi thăm quan một khu vườn cổ, miệng không ngừng khen ngợi tòa nhà cổ kính.

Bởi vậy mới nói, còn có…chiếc dây chuyền mặt ngọc trên cổ cô nữa! Chắc chắn cũng có nguồn gốc không hề đơn giản!

Nếu là của mặt ngọc mà tổ tiên để lại, như vậy khả năng cao chính là đồ cổ rồi!

Ông cụ Phó gặp Tô Hoài Lan trước, cô ta dù sao cũng là người phụ nữ mà người cháu lớn của ông ấy yêu thương nhất, ông cụ tất nhiên sẽ không thể thờ ơ với cô ta được.

Khi nhìn thấy Tô Hoài Lan, phản ứng đầu tiên của ông cụ Phó là vô cùng hài lòng.

Dù sao thì vẻ ngoài của Tô Hoài Lan cũng rất xinh đẹp, ngay cả ông cũng không thể phủ nhận được điều này.

Tô Hoài Lan bị mời lên nhà trên, sau khi được quản gia Lưu nhắc trước rằng ông cụ Phó là một người khá cổ hủ, cô ta vẫn vẫn đứng ở trước mặt ông cụ Phó, hơi hơi cúi thấp thân người, thể hiện thần sắc của một người có gia giáo và hiểu lễ nghĩa.

” Nhà cháu có một cửa hàng đồ cổ phải không! Công việc làm ăn của bố mẹ cháu có tốt không?” Ông cụ Phó hỏi về việc nhà của cô ta.

Tô Hoài Lan di chuyển ánh mắt, vẻ mặt xấu hổ trả lời ông ấy: “Bố mẹ cháu quả thật là có mở một cửa hàng đồ cổ, nhưng trong cửa hàng chỉ toàn là đồ giả mà thôi.”

Nói đến đây, Tô Hoài Lan không khỏi tự mình chế giễu bản thân.

Không chỉ cửa hàng đồ cổ nhà cô ta toàn đồ giả mà ngay cả chính cô ta cũng là hàng nhái.

Nói đúng ra thì chính là giả mạo người khác.

Ông cụ Phó thế nhưng chỉ thản nhiên cười cười, dường như không hề để ý đến việc này.

Nhà của ông ấy có quyền có thế, mãi mãi chỉ có chuyện người khác bám lấy nhà họ Phó của ông, không bao giờ có chuyện nhà họ Phó đi cầu xin nhà người khác.

Cho nên, ông cụ Phó trái lại lại có để ý đến việc bên nhà gái có địa vị cao quý hay không cao quý.

“Ông nội, đây là quà cháu mang từ Hàn Quốc về biếu ông ạ.”

Suy nghĩ đến đây, Tô Hoài Lan vội vàng lấy trong túi một món quà nhỏ, dùng hai tay đưa lên trước mặt ông cụ Phó.

Vốn dĩ món quà này là cô ta chuẩn bị để tặng cho ông ngoại của mình, nào ngờ đâu, mới đi được nửa đường đã bị ông cụ Phó này gọi đến.

Vừa nghe thấy cô cháu dâu trưởng có chuẩn bị quà biếu cho mình, ông cụ Phó trong khoảnh khắc đó không kiềm chế được cười to.

“Món quà này, ông nhất định phải nhận lấy.”

Ông cụ Phó nói xong, chờ người thư ký bên cạnh bước lên phía trước nhận lấy món quà của Tô Hoài Lan mang lên chỗ ông ấy.

“Cháu mong là ông nội sẽ thích món quà này.” Tô Hoài Lan mỉm cười nói.

Ông cụ Phó mở món quà ra nhìn qua, không ngờ rằng đó chính là một chiếc tẩu thuốc cổ vô cùng tinh xảo.

Chiếc tẩu thuốc này Tô Hoài Lan đã mua được với một giá tiền rất cao khi tham gia một buổi đấu giá ở Hàn Quốc. Tốn của cô ta những chín tỷ đồng bởi vì chiếc tẩu cổ này được vận chuyển xuyên biển từ Hàn Quốc về Trung Quốc.

Tô Hoài Lan biết xem hàng tốt hay xấu, lại có cả chuyên gia kiểm tra giúp, cô ta thấy thích thú nên lập tức bỏ tiền ra mua.

Dù sao thì tiền này cũng là do Phó Quân Tiêu chu cấp cho cô ta, cô ta cũng tiêu xài không hề vô ích.

Ông cụ Phó ngắm nhìn cái tẩu thuốc này, sau đó không khỏi nhíu mày.

Tô Hoài Lan nhìn thấy biểu cảm của ông cụ Phó, trong lòng lại cảm thấy bất an lo lắng, lẽ nào ông ấy không thích nó chăng? Nếu ông ấy không thích, cô ta phải làm cái gì bây giờ?

Sau khi ông cụ Phó ngắm nhìn cái tẩu xong xuôi, ông ấy hết sức cẩn thận đặt chiếc tẩu vào lại trong hộp, dùng tay liên tục xoa xoa lên đó.

“Nhóc con, cháu làm sao có thể mua được chiếc tẩu thuốc này?” Ông cụ Phó hỏi.

Tô Hoài Lan giật mình, trong lúc bối rối không biết bản thân phải trả lời như thế nào.

“Cứ nói thật không sao cả.” Ông cụ Phó lại mở miệng nói.

Tô Hoài Lan lúc này mới thành thật trả lời: “Là…Là cháu mua được trong một buổi đấu giá ở Hàn Quốc.”

Dù sao đi nữa, tiền cô ta tiêu là tiền của cậu cả Phó, nếu không đến nơi đến chốn làm sao có thể nhân cơ hội mượn hoa dâng phật chứ!

“Nhóc con, ông thật sự cảm ơn cháu nhé.”Ông cụ Phó đột nhiên hạ giọng nói.

Tô Hoài Lan không hiểu tại sao ông cụ lại cảm ơn cô ta làm cái gì chứ?

Ông cụ Phó lúc này mới giảng giải cho cô ta biết về nguồn gốc của chiếc tẩu thuốc này.

Sau khi nghe ông cụ Phó giải thích xong, Tô Hoài Lan cũng phải trợn tròn hai mắt nhìn.

Thì ra nhà họ Phó vốn là một gia đình hoàng tộc từ đời nhà Thanh!

Sau đó bởi vì nhà Thanh sụp đổ, gia tộc của bọn họ đã đổi tên.

Có gia tộc đổi họ thành “An”, “Ngải” hoặc là “La”, riêng gia tộc của bọn họ đổi thành “Lãnh”, sau đó còn chế tạo hai viên ngọc có hình chữ “Lãnh”, một viên là mặt ngọc hình con rồng quấn quanh một viên kia hình con phượng hoàng.

Tô Hoài Lan lúc này mới hiểu được nguồn gốc của sợi dây chuyền mặt ngọc kia rốt cuộc là như thế nào.

Rồng, biểu tượng cho hoàng tộc.

Tô Hoài Lan lại dường như được thời hùa theo nịnh nọt, khéo léo nói chuyện nên có thể khiến cho ông cụ Phó vô cùng vui vẻ.

Cũng cùng lúc đó, nhờ những gì ông cụ Phó nói cô ta còn gián tiếp biết được thì ra là bởi vì Kỳ Anh đã cứ cậu cả Phó, cậu cả Phó vì muốn cảm ơn nên mới muốn cưới Kỳ Anh làm vợ.

Lòng dạ của cậu cả Phó này đúng là rất tốt, cứu anh một lần, anh dành cả đời để cảm ơn.

Dành cả đời cảm ơn còn chưa là gì, anh còn vâng lời cô ta răm rắp, cô ta muốn làm cái gì đều giúp cô ta ngay, tiền tiêu mãi không hết, giúp cô ta trở thành một bà chủ giàu có quý phái.

Đây là điều mà trong lòng Tô Hoài Lan vốn luôn canh cánh nhưng không dám hỏi quản gia Lưu vì sợ sẽ khiến bản thân mình bị bại lộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status