Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 133: Vẻ bề ngoài giống nhau.



Chương 133: Vẻ bề ngoài giống nhau.

Xong hôm nay Đồng Kỳ Anh còn gặp được Tô Hoài Lan có vẻ bề ngoài giống mình như đúc, thậm chí cô ta còn xinh đẹp hơn cả Đồng Kỳ Anh.

Khi nhìn thấy cô ta, cuối cùng tất cả những nghi vấn bao nhiêu lâu nay của Đồng Kỳ Anh cuối cùng cũng được giải đáp.

Đồng Kỳ Anh đỡ Tô Hoài Lan đứng dậy khỏi mặt đất, ôn hoà nói: “Hoài Lan, cậu yên tâm, tôi sẽ không phá hỏng hạnh phúc của cậu đâu.”

“Kỳ Anh… Cảm ơn cậu đã tha thứ cho tôi vì… Cướp đi tất cả những thứ thuộc về cậu…” Tô Hoài Lan tỏ vẻ vô cùng cảm động, hai mắt rưng rưng như sắp khóc.

Đồng Kỳ Anh lại bất đắc dĩ cười cười: “Cũng không tính là cậu cướp. Thực ra thì tôi cũng không cần.”

Nếu như cô thật sự quan tâm đến chiếc khuyên tai bằng ngọc kia, há có thể tiện tay ném đi được?

Cô biết chiếc khuyên tai đó có giá trị không nhỏ, đồng thời cũng biết lai lịch của Phó Quân Tiêu cũng không phải dạng vừa.

Ngay từ đầu cô đã chọn không cần, bây giờ bị Tô Hoài Lan nhặt được, cô không có lý do gì để trách cứ cô ta cả.

“Vậy… Cậu thật sự không quan tâm chút nào sao? Cậu cả Phó dù gì cũng là người thừa kế của tập đoàn Phó Thị, gia tài bạc triệu, có quyền có thế mà!” Tô Hoài Lan thăm dò.

Đồng Kỳ Anh cười nhạt một tiếng đáp: “Không quan tâm.”

“Kỳ Anh, có phải cậu hối hận rồi không?” Tô Hoài Lan thấy Đồng Kỳ Anh lạnh nhạt như thế, nhưng vẫn hơi lo lắng.

Đồng Kỳ Anh lấy lại tinh thần, nhìn Tô Hoài Lan, nhếch miệng cười một tiếng: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không hối hận đâu.”

“Kỳ Anh, cậu đừng trách tôi lắm miệng. Phó Quân Bác cùng lắm cũng chỉ là một đứa con riêng, không có chút địa vị nào trong nhà họ Phó. Cậu gả cho cậu ta như vậy mà cũng chịu sao?” Tô Hoài Lan lầm bầm.

Đồng Kỳ Anh ngẩn ra, thoải mái cười một tiếng: “Mặc kệ anh ấy là con riêng hay cậu chủ nhà giàu, tôi đều không để ý. Tôi chỉ để ý đến anh ấy, bất kể anh ấy có nghèo khó hay giàu sang, bệnh tật hay khỏe mạnh, anh ấy đều là chồng tôi, tôi không hối hận vì được gả cho anh ấy.”

Nếu như Tô Hoài Lan không đề cập, Đồng Kỳ Anh thật sự không phát hiện ra mình chẳng hiểu chút gì về chồng mình cả.

Mà câu nói của cô bị Phó Quân Bác đang tới tìm hai người nghe thấy.

Phó Quân Bác bất ngờ nhìn Đồng Kỳ Anh, thậm chí có hơi không tin nổi lời mình vừa nghe có phải là thật lòng hay không.

Từ khi bắt đầu anh ấy đã biết Đồng Kỳ Anh là một cô gái tốt.

Cho nên, anh thậm chí có thể nói đùa rằng mình muốn làm bạn trai cô, thậm chí còn bởi vì thương cảm cho cô mà không hề do dự khi cưới cô làm vợ.

Phó Quân Bác vẫn cho rằng mình sẽ không có bất kì mối quan hệ nào với Lý Tư San nữa, cho nên anh ấy cảm thấy rằng mình cưới người phụ nữ nào thì cũng như nhau cả, chẳng bằng cưới một người phụ nữ vừa lương thiện vừa ngoan ngoãn như Đồng Kỳ Anh.

Trước kia khi Lý Tư San không trở về, anh ấy cho rằng mình có thể sống với Đồng Kỳ Anh đến hết đời, nhưng mà…

Ngày hôm đó Tư San đã khóc nói với anh ấy: “Quân Bác… Em biết, bây giờ em nói những lời này đã quá muộn. Nhưng mà em vẫn muốn nói với anh. Em yêu anh… Vẫn luôn yêu anh… Năm năm qua ở nước Mỹ, em sống một cuộc sống chẳng vui vẻ gì.”

Tư San khóc đến mức khổ sở như vậy khiến trái tim anh ấy rất đau.

Phó Quân Bác phát hiện, thực ra mình vẫn không thể nào hoàn toàn quên được Lý Tư San.

Nhưng anh ấy cũng biết rõ rằng, tình cảm của mình đối với Lý Tư San không còn là yêu nữa.

Ngay tại lúc Tô Hoài Lan cảm thấy mọi nguy cơ đã được hóa giải thì Đồng Kỳ Anh lại đột nhiên nói tiếp: “Nhưng mà Hoài Lan à, từ nay về sau tình bạn giữa hai người chúng ta cũng chấm dứt ở đây.”

Lời nói này của Đồng Kỳ Anh khiến cho Tô Hoài Lan trở tay không kịp.

“Khoan đã, Kỳ Anh, tại sao vậy? Không phải cậu đã tha thứ cho tôi rồi sao?”

“Đối với những chuyện này mà nói, bởi vì nó không liên quan quá nhiều đến tôi, cho nên tôi có thể tha thứ cho cậu. Nhưng mà đối với tình bạn giữa hai ta mà nói, cậu rất ích kỷ.” Lời nói tiếp theo của Đồng Kỳ Anh khiến Tô Hoài Lan phải kinh ngạc.

Mặc dù cô lương thiện, nhưng mà yêu ghét rõ ràng.

Cô và Tô Hoài Lan không chỉ là đồng hương, mà còn là bạn thời đại học, hơn nữa còn là bạn thân cùng phòng, Đồng Kỳ Anh cô là người như thế nào, chẳng lẽ Tô Hoài Lan không biết sao?

Lúc trước, chỉ vì một viên ngọc bị rơi mất, mà cô ta thậm chí còn không từ mà biệt, hơn nữa còn nói với cô những lời chói tai, khiến cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng chỉ có thể chọn cười cho qua.

Cô đau lòng, nhưng người bạn thân Tô Hoài Lan của cô lại chưa từng nghĩ thay cô về việc đó.

Đồng Kỳ Anh xoay người đi, không ngờ lại nhìn thấy Phó Quân Bác.

Tô Hoài Lan lúc này cũng mới nhìn thấy Phó Quân Bác, lập tức cảm thấy hốt hoảng, cô ta lo rằng đoạn hội thoại vừa rồi của hai người bị Phó Quân Bác nghe thấy được.

“Đến bữa rồi, chúng ta về nhà họ Lãnh thôi, đừng để ông nội phải chờ thì không hay lắm.” Phó Quân Bác hoàn toàn giống như trước đây, lịch sự nho nhã.

Đồng Kỳ Anh gật đầu, đi theo Phó Quân Bác.

Tô Hoài Lan bĩu môi rồi cũng vội vàng đi theo.

Trở lại nhà họ Lãnh, bàn cơm hôm nay nhiều món một cách lạ thường, có thể so với một bữa tiệc mừng sinh nhật cho vua.

Theo sau ông cụ nhà họ Phó, tất cả mọi người cùng ngồi vào bàn.

Chỉ có duy nhất cậu cả nhà họ Phó là chưa từng xuất hiện.

“Sao Quân Tiêu còn chưa về nữa?” Ông cụ Phó hỏi.

“Cậu cả sẽ tới ngay thôi ạ.” Lâm Kỳ đáp lời.

Nhân lúc chưa bắt đầu ăn, ông cụ nhà họ Phó bèn đánh giá Đồng Kỳ Anh ngồi ở bên phía tay trái của mình.

“Quân Bác, con bé này chính là cô vợ mới cưới của con, Đồng Kỳ Anh à?” Ông cụ Phó hỏi.

Phó Quân Bác gật đầu, cung kính trả lời: “Vâng ông nội.”

“Vô lý!” Ông cụ Phó quát lên một tiếng, khiến bầu không khí lặng ngắt như tờ.

“Cháu xin lỗi, ông nội, chưa có sự đồng ý của ông đã tự mình quyết định, tự đi đăng ký kết hôn với Đồng Kỳ Anh.” Phó Quân Bác cúi đầu, thành khẩn nói.

Đồng Kỳ Anh thấy thế, không biết nên làm sao cho phải, bầu không khí nghiêm túc quá mức.

Ông cụ Phó lại nhìn về phía Đồng Kỳ Anh, rồi liếc nhìn sang Tô Hoài Lan, buồn bực hỏi: “Sao hai người lại có vẻ bề ngoài giống nhau vậy?”

“Ông nội, trên đời này có nhiều người lớn lên nhìn giống nhau mà, cháu và em dâu rất có duyên, không chỉ là đồng hương mà còn nhìn rất giống nhau nữa.” Tô Hoài Lan cất giọng, lời nói ngọt đến mực có thể vắt ra mật.

Bà Lãnh, cũng chính là mẹ của Phó Quân Tiêu, lại dương dương đắc ý nói: “Vẫn là đứa con dâu cả này của con xinh đẹp hơn.”

Phụ nữ đã từng phẫu thuật thẩm mỹ có thể không xinh được không?

Phó Quân Bác khịt mũi coi thường.

Đồng Kỳ Anh thì hé miệng cười một tiếng, im lặng không nói.

“Ông nội!” Một giọng nói nam tính vang lên ngoài cửa, giây lát sau, bóng dáng người nọ cũng dần xuất hiện.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía người đàn ông này.

Đồng Kỳ Anh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn anh rồi lại cuống quít cúi đầu xuống.

Còn Tô Hoài Lan thì lại ngạc nhiên nhìn Phó Quân Tiêu.

Tư thế hiên ngang, đẹp trai đến mức khiến khác không khép được miệng!

Đây là cảm giác đầu tiên của Tô Hoài Lan khi nhìn thấy Phó Quân Tiêu.

“Trán của cháu bị sao thế?” Ông cụ Phó liếc mắt đã thấy băng gạc trên trán anh.

Phó Quân Tiêu ngồi xuống bên cạnh Đồng Kỳ Anh, cười cười đáp: “Không cần thận bị cụng đầu ạ, không sao đâu.”

“Cậu cả, cậu ngồi sai chỗ rồi!” Lâm Kỳ tốt bụng nhắc nhở.

Phó Quân Tiêu vốn nên ngồi giữa ông cụ Phó và Tô Hoài Lan, ai ngờ vừa vào cửa anh đã ngồi xuống cạnh Đồng Kỳ Anh, mà chỗ ngồi đó là gần cửa nhất, là chỗ ngồi thấp kém nhất.

“Ngồi sai rồi à?” Phó Quân Tiêu nhìn thoáng qua Đồng Kỳ Anh, rồi nhìn Phó Quân Bác, sau đó là mẹ của mình bà Lãnh, rồi đến ông nội, cuối cùng là…

Tô Hoài Lan thấy đôi mắt đen của Phó Quân Tiêu nhìn về phía mình, không khỏi cười một tiếng, thẹn thùng gọi: “Quân Tiêu.”

Ấy, người phụ nữ này nhìn có vẻ khá giống “Hoài Lan”, chỉ có điều Tô Hoài Lan thực ra lại xinh đẹp hơn nhiều.

Phó Quân Tiêu không thèm đếm xỉa đến Tô Hoài Lan, ánh mắt anh cưng chiều nhìn Đồng Kỳ Anh.

Giờ phút này Đồng Kỳ Anh rất muốn đào một cái hố để chui xuống.

Người đàn ông này quả nhiên là cậu cả của nhà họ Phó, là anh trai của Phó Quân Bác!

Đồng Kỳ Anh không ngờ rằng ban đầu mình đoán như vậy thôi mà mọi truyện lại trùng khớp đến thế.

Người đàn ông được cô cứu hóa ra lại chính là anh của Phó Quân Bác.

“Quân Tiêu thích ngồi đó thì để cho nó ngồi đi!” Ông cụ Phó mở miệng nói, có thể thấy sự cưng chiều của ông ta đối với Phó Quân Tiêu đã quá đáng đến mức nào: “Mọi người ăn cơm đi!”

“Món ăn này nhất định là em chưa từng ăn.” Việc đầu tiên Phó Quân Tiêu làm khi cầm đũa lên là gắp thức ăn cho Đồng Kỳ Anh.

Hành động đó của anh khiến mọi người thấy khó hiểu.

Vợ thì bị gạt sang một bên, lại còn đi chăm lo cho em dâu.

Phó Quân Bác khó hiểu nhìn anh trai Phó Quân Tiêu, lại liếc nhìn Tô Hoài Lan, trong lòng thấy mờ mịt.

“Sau khi ăn cơm xong anh dẫn em đến nơi vui nhất của thành phố Cung Huy chơi nhé.” Phó Quân Tiêu tiếp tục nói: “Đã lâu rồi anh không có nhiều thời gian chăm sóc em. Từ nay về sau, anh sẽ luôn ở cạnh em, quan tâm em.”

Đồng Kỳ Anh nhếch miệng, vẻ mặt xấu hổ, lúng ta lúng túng nói: “Anh cả, anh nhận nhầm người rồi. Tôi không phải là Tô Hoài Lan.”

Anh cả?

Phó Quân Tiêu ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status