Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 139: Hi vọng cô có thể bao dung.



Chương 139: Hi vọng cô có thể bao dung.

“Ừm, em có nghe thấy tiếng mưa rơi. Chỉ có điều ở bên chỗ em, bầu trời lại rất nhiều sao.” Giờ phút này, Đồng Kỳ Anh đang cầm điện thoại, tựa người bên cửa sổ, ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao.

“Kỳ Anh.”

“Vâng?”

“Nếu như anh có làm gì có lỗi với em. Anh hi vọng em có thể bao dung cho anh, tha thứ cho anh, đừng hận anh.” Phó Quân Bác thành khẩn nói, vì anh ấy vừa mới…

Một lời khó nói hết…

Hối hận…

Nhưng anh ấy biết, thế gian này không có thuốc hối hận.

“Giữa hai vợ chồng, vốn chính là nên bao dung lẫn nhau mà!” Đồng Kỳ Anh híp mắt cười một tiếng.

Đồng Kỳ Anh hoàn toàn không hề suy nghĩ thêm về ý tứ sâu xa hơn trong lời nói của Phó Quân Bác.

Phó Quân Bác lại trầm tư, một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói: “Đã muộn lắm rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon.”

“Vâng, anh ngủ ngon.” Đồng Kỳ Anh dịu dàng ân cần nói, hơi dừng một lát, cô lại nói tiếp: “Em nhớ anh.”

“Anh cũng thế.” Phó Quân Bác âm trầm đáp lại.

Anh ấy biết, ngay từ khi anh ấy đụng vào Lý Tư San, tất cả mọi thứ, đã không thể quay về như lúc ban đầu được nữa.

Những chiếc xe với ánh đèn le lói sáng chạy vụt qua màn mưa, không hiểu sao lại khiến anh cảm thấy khó chịu và bức bối.

Sự phiền muộn ngổn ngang trong lòng anh, làm thế nào cũng không thể giải thích được.

Anh ấy làm như thế có thật sự ổn không?

Một mặt thì đi nối lại sợi tơ hồng đứt đoạn với Lý Tư San, một mặt thì tôn trọng nhau như khách với Đồng Kỳ Anh.

Thực ra, anh ấy biết làm như vậy là không tốt, nhưng mà, cả hai bên đều khiến anh ấy không đành lòng.

Nếu như hôm nay không phải Lý Tư San đã nhượng bộ, thì anh ấy vẫn còn đang xoắn xuýt với suy nghĩ nên làm sao trong mối quan hệ với hai người này.

Chỉ có điều, cùng lúc đó anh ấy rốt cục cũng nhìn thấy rõ nội tâm của mình.

Anh ấy không muốn làm kẻ bề tôi nữa, mà muốn làm vua!

Anh ấy không muốn chỉ im lặng, mà muốn được lên tiếng!

Anh ấy muốn báo thù, muốn báo thù thay mẹ mình!

Sau khi Phó Quân Bác rời đi, Lý Tư San một mình ở lại trong phòng, tựa vào đầu giường cười lạnh.

Sao cô ta có thể chấp nhận “Kỳ Anh” kia được!

Sớm hay muộn thì cô ta cũng sẽ cướp lấy vị trí của Đồng Kỳ Anh trong lòng Quân Bác, để toàn bộ cơ thể và trái tim Phó Quân Bác đều hoàn toàn chỉ thuộc về một mình Lý Tư San này.

Bây giờ, cô ta lại một lần nữa có được cơ thể của Quân Bác, nhưng đó chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch mà thôi.

Sau đó, bước thứ hai, cô ta muốn từng chút, từng chút một phá hủy Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh bỗng dưng hắt hơi một cái, tưởng rằng mình bị cảm lạnh, bèn đóng cửa sổ lại, nằm lên trên giường, kéo tấm chăn mỏng qua trùm lên trên người mình.

Cùng là ở thành phố Cung Huy mà tại sao nhà họ Phó này lại lạnh như vậy chứ.

Đêm hôm đó, Đồng Kỳ Anh ngủ cũng không ngon.

Buổi sáng, cô đi vệ sinh cá nhân, tắm rửa sau đó mặc bộ váy bó xẻ tà và giày cao gót mà nữ giúp việc của nhà họ Phó đã chuẩn bị sẵn cho mình.

Đây là một bộ váy xẻ tà màu lam nhạt thêu hoa thủy tiên. Sau khi thay váy xong, Đồng Kỳ Anh búi gọn tóc của mình lên. Đứng trước gương thử đồ, cô mới phát hiện bộ váy này được cắt may rất vừa vặn, chỉ có điều, đôi giày cao gót này thì…

Bình thường Đồng Kỳ Anh chỉ đi những đôi giày đế bằng, cho dù đi làm trong công ty lớn, nhưng cô cũng chỉ đi mấy đôi dép gót ba xen-ti-mét nhẹ nhàng mà thôi.

Cho nên, cô thật sự không khống chế nổi đôi giày cao gót màu trắng xinh đẹp này, khi đi ra ngoài, cô còn lảo đảo suýt ngã.

Bởi vì sáng nay quản gia có sai người đi thông báo, bọn họ cần phải có mặt đúng giờ để ăn sáng cùng với ông cụ Phó ở nhà chính, cho nên, Đồng Kỳ Anh không dám chậm trễ một giây nào, cô đi giày cao gót, chạy chậm trên hành lang.

Cô đã rất cẩn thận chỉ chạy chậm thôi, nhưng kết quả là vẫn bị trật chân, ngã rầm một cái trên đất.

“A… Đau quá!”

Cổ chân Đồng Kỳ Anh truyền đến từng cơn đau đớn, khiến Đồng Kỳ Anh không nhịn được mà rơi nước mắt.

Nhưng đúng lúc này, Phó Quân Tiêu từ hành lang đối diện đang cùng người giúp việc đi về phía bên này, nhìn thấy Đồng Kỳ Anh ngã trên mặt đất, anh vội vàng bước nhanh tới.

“Kỳ Anh!” Phó Quân Tiêu đau lòng gọi.

Đồng Kỳ Anh vừa ngước mắt lên, thì Phó Quân Tiêu đã bế ngang cô từ trên đất lên, nhẹ nhàng đặt xuống ghế dài bên cạnh hành lang.

Phó Quân Tiêu cũng ngồi xổm xuống cạnh cô, bàn tay to cầm lấy chân Đồng Kỳ Anh, thay cô cởi đôi giày cao gót trên chân ra, nhìn kĩ một chút.

“Trật khớp rồi, để anh giúp em nắn lại chân, em nhịn đau một chút!” Phó Quân Tiêu nói, nhân lúc Đồng Kỳ Anh còn chưa kịp sẵn sàng, anh đã nhanh nhẹn lưu loát vặn cổ chân Đồng Kỳ Anh một cái.

“A!” Đồng Kỳ Anh đau đến mức nước mắt thi nhau rơi xuống.

Phó Quân Tiêu ngẩng đầu nhìn Đồng Kỳ Anh, vô cùng đau lòng đưa tay ra, lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, cũng nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Ngoan, không sao nữa rồi.”

Đồng Kỳ Anh ngậm miệng, đối diện với ánh mắt của Phó Quân Tiêu, cô đáng thương gật đầu một cái.

Sau đó, Phó Quân Tiêu bèn ra lệnh cho người giúp việc đứng bên cạnh đi gọi bác sĩ tư nhân tới kê đơn thuốc cho Đồng Kỳ Anh, cũng dặn dò người làm đưa bữa sáng đến sân viện trước của cô.

Đồng Kỳ Anh vội vàng ngăn anh lại: “Không cần đâu! Em nên đến dùng bữa với ông nội thì hơn.”

Kỳ thật, trong lòng Đồng Kỳ Anh vẫn biết rất rõ, ông nội không thích Phó Quân Bác cho lắm.

Cho nên, cô ở lại đây, càng không thể gây thêm phiền phức cho Phó Quân Bác, khiến cho ông nội và bà Lãnh phải phiền lòng.

Phó Quân Tiêu không khỏi nhíu mày, anh biết, chuyện mà cô đã quyết định rồi, nếu như anh phản đối thì cô chắc chắn sẽ không vui.

Thế là, Phó Quân Tiêu đứng dậy, không nói hai lời, bế Đồng Kỳ Anh khỏi ghế, bế cô như bế công chúa đi vào nhà chính để ăn sáng.

Người giúp việc sau lưng vội vàng xách giày của Đồng Kỳ Anh đi theo.

“Anh cả, như thế này không được đâu! Anh mau buông tôi xuống đi! Anh cả! Cầu xin anh thả em xuống đi!” Hai tay Đồng Kỳ Anh không ngừng đập lên vai Phó Quân Tiêu, hai chân cũng giãy dụa không ngừng.

Phó Quân Tiêu ôm chặt lấy Đồng Kỳ Anh, ngay lúc anh sắp không thể giữ được Đồng Kỳ Anh đang giãy dụa nữa, anh đành quát lên: “Đồng Kỳ Anh! Ngoan ngoãn một chút cho ông đây! Anh chỉ coi em như em gái ruột để đối đãi mà thôi, đừng có tự mình ảo tưởng cái gì cả!”

Câu nói này của anh cũng như đang cảnh cáo chính bản thân, đừng tiếp tục có suy nghĩ xấu với cô, cũng là để nói cho người ngoài nghe, rằng nên tỉnh táo một chút, đừng có đi đồn đại linh tinh gì về mối quan hệ của cô và anh cả.

Ôi… Anh cả thật hung dữ!

Đồng Kỳ Anh lập tức ngoan ngoãn.

Phó Quân Tiêu hơi nhìn xuống Đồng Kỳ Anh đang ở trong vòng tay mình một chút, chỉ thấy cô vì bị anh mắng mà giận dỗi hơi nhếch miệng lên, dáng vẻ đáng yêu khiến anh cảm thấy hơi buồn cười.

Rốt cuộc thì vẫn chỉ là một cô gái nhỏ chưa biết che giấu cảm xúc mà thôi.

Nếu như bây giờ cô là bạn gái của anh, thì nhất định anh sẽ cúi đầu xuống hôn cô một cái.

Đáng tiếc là cô không phải.

Cô chỉ là em dâu của anh…

Khi Phó Quân Tiêu bế Đồng Kỳ Anh đi vào sảnh chính nơi cả nhà ngồi lại ăn sáng cùng nhau, ông cụ Phó, bà Lãnh và cả Tô Hoài Lan nhìn thấy hai người bọn họ, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm.

“Vừa nãy trên đường tới đây Kỳ Anh bị ngã trật chân, vừa lúc cháu đi ngang qua nên giúp em ấy cùng đến đây ăn sáng.” Phó Quân Tiêu thản nhiên giải thích.

Bà Lãnh vô thức liếc nhìn đứa con dâu tương lai Tô Hoài Lan một cái, thấy sắc mặt cô ta hơi trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ ghen tuông, bèn thay cô ta dạy dỗ thằng con trai không biết điều này một câu: “Nói thế nào thì Kỳ Anh cũng là em dâu của con. Con ôm nó như thế này thì còn ra thể thống gì?”

Đồng Kỳ Anh lập tức nhìn bà Lãnh một cái, phát hiện bà ấy có vẻ không hài lòng với mình cho lắm, lại cuống quít cúi đầu.

Còn ông cụ Phó, bất kể đúng sai thì trước nay đều đứng về phía Phó Quân Tiêu, thấy con dâu của mình dạy bảo đứa cháu trai, đương nhiên là ông ấy lại bất mãn lên tiếng giải thích thay cho Phó Quân Tiêu: “Thằng bé Quân Tiêu này có lòng tốt mà thôi. Quân Bác không có ở đây, cho nên Quân Tiêu để ý một chút đến em dâu bị thương ở chân mà thôi, không được sao?”

“Vâng, bố.” Bà Lãnh không thể không ngậm miệng.

Ông cụ Phó nhìn về phía Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Tiêu, nói luôn: “Đợi lát nữa gọi bác sĩ tư nhân đến xem qua cái chân cho con bé Kỳ Anh đi xem thế nào, tuồi còn nhỏ, đừng để lại mầm bệnh gì thì hơn.”

“Vâng, ông nội.” Phó Quân Tiêu hiểu ý cười một tiếng.

Đồng Kỳ Anh thì chỉ yên lặng cúi đầu không lên tiếng.

Lúc này, đôi mắt Tô Hoài Lan nhìn Đồng Kỳ Anh đã tràn đầy căm hận.

Sau khi ăn sáng xong, bác sĩ tư nhân tới khám chân cho Đồng Kỳ Anh, ghi cho cô đơn một lọ thuốc bôi, dặn cô một ngày bôi ba lần đúng giờ, còn bảo cô mấy ngày tới đừng đi giày cao gót.

Bà Lãnh bèn sai người lấy cho Đồng Kỳ Anh một đôi dép lê để đi vào.

Phó Quân Tiêu biết chân của Đồng Kỳ Anh không còn gì đáng ngại nữa thì yên lòng rời đi.

Sau đó, Đồng Kỳ Anh và Tô Hoài Lan được người làm đưa tới phòng sách, dưới sự dạy dỗ của gia sư do ông cụ Phó thuê, hai người bắt đầu khóa học bổ túc cấp tốc trong vòng hai tháng để kịp tham gia kì thi đại học sắp tới.

Người khác phấn đấu ba năm để đi thi, hai người các cô thì đã khuyết mất gần một năm không động gì tới sách vở thời cấp ba, bây giờ chỉ có hai tháng để bổ sung kiến thức, sao có thể bằng được người khác?

Thành tích học tập của Tô Hoài Lan vốn không tốt, bây giờ giở lại sách vở thời cấp ba để học, cô ta thật sự chẳng hiểu gì cả.

Còn Đồng Kỳ Anh thì không giống vậy, thành tích học tập của bản thân cô vốn cũng không tệ, kiến thức tích lũy được khá nhiều, cho nên khi gia sư bắt đầu dạy học, chỉ cần chịu khó nghe một chút là cô đã tiếp thu được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status