Thiếu tướng, vợ ngài nổi giận rồi

Chương 140: Chúng ta tắm cùng nhau đi.



Chương 140: Chúng ta tắm cùng nhau đi.

Tận đến giờ nghỉ giữa giờ, Đồng Kỳ Anh mới phát hiện Tô Hoài Lan đang mặc một chiếc váy bó xẻ tà lụa vàng thêu hoa mẫu đơn.

Thật ra váy bó xẻ tà và giày cao gót cô ta đi là do mẹ của Phó Quân Tiêu chuẩn bị cho.

Bộ váy bó xẻ tà Tô Hoài Lan mặc có giá trị hơn ba mươi triệu, còn bộ trên người Đồng Kỳ Anh cô chẳng qua mới khoảng ba triệu.

Ai cũng có thể nhìn ra thân phận của hai người họ có sự chênh lệch rất lớn, như chênh lệch giữa con cả và con thứ thời xưa vậy.

Vậy nên gia sư càng thêm kiên nhẫn với Tô Hoài Lan.

Nhưng Đồng Kỳ Anh chẳng hề để tâm, dù sao chỉ cần vị gia sư này có thể dạy dỗ cô, không từ chối cô là được.

Sau một ngày học thêm, ông cụ Phó hỏi thăm tình hình học tập của hai đứa cháu dâu.

Tuy gia sư có ý muốn giúp Tô Hoài Lan che giấu, nhưng thi đại học không thể gian lận, thử cái là có thể phân biệt thật giả ngay, nên ông ta vẫn thành thật khai báo cho ông cụ Phó, nói mợ hai có lẽ sẽ thi đậu đại học Cung Huy, về phần mợ cả thì…

Sau khi biết chuyện, ông cụ Phó vẫn hơi thất vọng, nhưng không hẳn là hoàn toàn thất vọng.

Thật ra đứa nhỏ Kỳ Anh này tuy không thích nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng ông ấy cũng không vì thế mà ghét bỏ gì cô.

Sau bữa tối, Đồng Kỳ Anh được người giúp việc nhà họ Phó dìu về nơi ở, cô nằm úp xuống bàn tròn nhớ lại từ vựng tiếng Anh, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân người giúp việc đi lại.

Đồng Kỳ Anh buông bút trong tay xuống, nhảy chân sáo ra cửa, xem tình huống bên ngoài.

Chỉ thấy một người hầu đang kéo vali đi về phía bên cạnh căn phòng của cô.

Chỗ ở của cô là một khu nhà dạng “tam hợp viện”.

Ngoài phòng chính của cô ra thì mỗi bên còn có một phòng trống.

Ngay khi Đồng Kỳ Anh đang băn khoăn không biết là ai chuyển tới ở, Phó Quân Tiêu đã xuất hiện trước cửa sân, trong tay anh cầm một túi giấy, đi về phía cô.

Đồng Kỳ Anh nhìn thấy Phó Quân Tiêu bèn vội vàng xoay người vào phòng muốn đóng cửa, ai ngờ Phó Quân Tiêu đột nhiên vươn một tay qua cản lại.

Cánh cửa suýt nữa kẹp phải tay anh, làm Đồng Kỳ Anh sợ tới mức vội buông tay, lùi một bước về phía sau.

Phó Quân Tiêu nhíu mày, đẩy cửa ra, bất mãn hỏi: “Anh là ôn thần à? Sao em toàn trốn đi ngay khi nhìn thấy anh!”

“Anh, anh cả. Em xin lỗi! Vừa nãy em… Không thấy anh…” Đồng Kỳ Anh không biết tại sao mình lại nói dối, chỉ biết tốt hơn hết nên tránh xung đột với người đàn ông này thì hơn.

“Quân Bác mua cho em một đôi giày mới, bảo anh mang về cho em thử xem có vừa không?” Phó Quân Tiêu đưa túi giấy trong tay cho Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh nghe thấy là Phó Quân Bác mua cho mình thì trong lòng vô cùng mừng rỡ, lập tức nhận túi giấy từ tay Phó Quân Tiêu, lấy ra một hộp giày bên trong, mở hộp xong cô bèn nhấc giày xỏ vào chân.

Đây là một đôi giày bệt màu trắng đẹp đẽ thoải mái, mang vào chân rất mềm mại.

Đồng Kỳ Anh nâng hai chân lên, mắt dính chặt vào đôi giày ấy, vui mừng không thôi.

Phó Quân Tiêu nhìn nụ cười rực rỡ trên mặt Đồng Kỳ Anh, trong lòng cũng vui vẻ theo, khuôn mặt điển trai không kìm được toát lên ý cười vui mừng.

Thật ra đôi giày này không phải do Quân Bác mua.

Chẳng qua là Phó Quân Tiêu sợ Đồng Kỳ Anh từ chối nên mới mượn tên Quân Bác thôi.

Ngoài cửa, Tô Hoài Lan cũng mang hành lý đi theo người giúp việc.

Cô ta không hiểu, rõ ràng căn Mai Viên kia rất tốt, lại gần chỗ ở của bà Lãnh, vậy mà cậu cả Phó lại hết lần này tới lần khác muốn cô ta cùng chuyển tới cái nơi cả chim cũng không thèm đậu này, còn phải sống cạnh Đồng Kỳ Anh.

Đồng Kỳ Anh mang giày mới, lúc vô tình ngước mắt lên thấy Tô Hoài Lan cũng chuyển tới, ý cười trên mặt cô lập tức biến mất.

Phó Quân Tiêu thấy biểu cảm của Đồng Kỳ Anh lúc thấy Tô Hoài Lan có vẻ không được vui, bèn hơi nghi ngờ lời Tô Hoài Lan nói.

Hai người thật sự là bạn thân rất tốt sao?

Trông tình huống bây giờ, hình như quan hệ giữa hai người…

Phó Quân Tiêu không hiểu, cũng không đoán ra, nhưng mà lần này anh chuyển tới đây chỉ là vì sáng nay, anh thấy hai mắt Đồng Kỳ Anh có quầng thâm, đoán chừng tối qua cô ngủ không ngon nên mới muốn tới chăm sóc cô.

Nếu anh chuyển tới một mình chắc chắn sẽ làm mẹ anh cảm thấy khó chịu, vậy nên anh mới kêu Tô Hoài Lan chuyển tới cùng.

Vừa vặn thiên viện này có ba căn phòng, ba người họ mỗi người một phòng.

“Em phải đi ôn bài đây, anh cả về đi, không tiễn.” Sau khi Đồng Kỳ Anh hồi thần bèn hạ lệnh đuổi khách với Phó Quân Tiêu.

Phó Quân Tiêu vô cùng thức thời, không chút do dự xoay người rời đi.

Đồng Kỳ Anh thấy Phó Quân Tiêu rời khỏi ngưỡng cửa xong là lập tức đóng cửa phòng lại, cũng cài chốt cửa.

Phó Quân Tiêu nghe thấy tiếng “cót két” đóng cửa và cài chốt phía sau, không khỏi khựng lại một chút, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, một mình rời đi.

Tô Hoài Lan thấy Phó Quân Tiêu đi ra từ phòng Đồng Kỳ Anh, lập tức tiến lên kéo cánh tay anh.

Phó Quân Tiêu vừa định hất ra, nhưng lại thấy người giúp việc vẫn đứng bên cạnh, người này thật nhiều chuyện, anh không muốn gây phiền phức cho Kỳ Anh và Quân Bác, nên đành để mặc Tô Hoài Lan kéo mình vào phòng.

“Đêm muộn rồi, chúng ta tắm cùng nhau đi được không? Em sẽ phục vụ anh vô cùng thoải mái!” Tô Hoài Lan tiến một bước lại muốn tiến thêm một tấc, vừa làm nũng vừa nói.

Bàn tay ngọc ngà của phụ nữ lướt dọc theo cánh tay Phó Quân Tiêu, rồi trượt vào lòng bàn tay, kéo tay anh muốn đặt lên ngực mình.

Nhưng tay anh chỉ lên đến giữa không trung đã không chút do dự rút ra khỏi tay cô ta.

“Người đi hết rồi, cô cũng có thể cút! Đừng làm phiền tôi vào ban đêm, tôi không quan tâm cô muốn gì!” Phó Quân Tiêu hừ lạnh.

Tô Hoài Lan mím môi, biết ý ngáp một cái, ra khỏi phòng anh.

Rõ ràng cô ta có khuôn mặt giống hệt Đồng Kỳ Anh, nhưng sao anh lại không thể thương cô ta như thương Đồng Kỳ Anh?

Rốt cuộc anh thích cái gì ở Đồng Kỳ Anh?

Nhất định là do cô ta chưa đủ giống Đồng Kỳ Anh!

Đúng, cô ta chính là lý do!

Sau khi Tô Hoài Lan rời đi, Phó Quân Tiêu đóng cửa, lại mở cửa sổ, ngồi trên giường nhìn về phía phòng chính.

Ngọn đèn sợi đốt chiếu sáng căn phòng, xuyên qua cánh cửa sổ giấy có thể nhìn thấy bóng người Đồng Kỳ Anh vẫn còn nằm đọc sách trước bàn.

Đồng Kỳ Anh im lặng ở trong phòng viết xong hết từ vựng tiếng Anh, lại làm một bộ đề toán. Trong lúc đó, cô vẫn không quên gọi điện thoại cho Phó Quân Bác chúc anh ngủ ngon.

Mấy ngày cô học thêm tại trang viên nhà họ Phó, Phó Quân Bác chưa từng chủ động gọi điện thoại cho cô, thậm chí tin nhắn cô gửi cũng chưa thấy hồi âm.

Trong lòng Đồng Kỳ Anh thấy mất mát, nhưng lại không thể làm gì, dù có chút tức giận Phó Quân Bác quá mức lạnh nhạt với mình, nhưng cô cũng chỉ có thể uất ức nuốt vào bụng.

Trên thực tế, cô không nên mong chờ vào tình yêu.

Vốn dĩ lúc ấy anh cưới cô chỉ là vì thương hại cô.

Anh đã trả hết nợ nần thay bố mẹ không cùng quan hệ huyết thống với cô, còn mang cô ra khỏi cái trấn nhỏ đó, để cô có cơ hội được tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, cô còn có gì không thỏa mãn?

Nhưng, con người đều ích kỷ mà!

Đồng Kỳ Anh hy vọng có thể có được trái tim của Phó Quân Bác, hy vọng anh là chồng cô, thật lòng yêu cô, bên cô cả đời.

Cô chỉ hy vọng, ý nghĩ của mình không phải si tâm vọng tưởng.

Tuy mỗi ngày Đồng Kỳ Anh đều gặp Tô Hoài Lan, nhưng chưa từng chủ động nói một câu với cô ta.

Nhưng khi Tô Hoài Lan chủ động đối diện với cô, cô vẫn mỉm cười vô cùng khách khí đáp trả cô ta, đây hoàn toàn chỉ là phép lịch sự giữa hai con người.

Tô Hoài Lan cũng phát hiện Đồng Kỳ Anh xa cách mình, bèn cố ý oán giận trước mặt Đồng Kỳ Anh: “Kỳ Anh, trước kia cậu không như vậy mà!”

“Không như vậy là sao?” Đồng Kỳ Anh hỏi ngược lại.

Nếu như lúc trước cô ta thẳng thắn nói chuyện mình cầm dây chuyền mặt ngọc Phó Quân Tiêu tặng cô, thay cô làm mợ cả nhà Phó cho cô nghe, cô sẽ vẫn coi cô ta là bạn tốt, hơn nữa còn có thể chúc phúc cho cô ta.

Thế nhưng khi đó cô ta không chỉ không nói cho cô biết, lại còn cắt đứt liên lạc với cô vì lợi ích của chính bản thân mình.

Một người phụ nữ yêu thích những thứ phù phiếm như vậy, liệu cô có nên đối xử chân thành với cô ta không? Trừ khi cô bị ngu.

Huống hồ, lúc trước nếu Tô Hoài Lan thật sự coi Đồng Kỳ Anh là bạn thân thì đã không giấu giếm một chuyện lớn như vậy!

Cho nên, nhìn từ góc độ này, Tô Hoài Lan không hề coi Đồng Kỳ Anh cô là một người bạn thật sự.

Vậy thì tại sao Đồng Kỳ Anh vẫn phải đối xử chân thành với Tô Hoài Lan sau khi biết được sự thật?

Đồng Kỳ Anh cô không làm được chuyện đạo đức giả như vậy.

“Kỳ Anh, có phải cậu hối hận vì đã nhường vị trí mợ cả nhà họ Phó này cho tôi hay không?” Trong lòng Tô Hoài Lan sốt ruột, nắm chặt cổ tay Đồng Kỳ Anh, nhỏ giọng chất vấn.

Đồng Kỳ Anh hơi nghiêng đầu liếc nhìn Tô Hoài Lan, cô rút tay mình ra, lạnh nhạt nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status